Gả Vai Ác

Chương 29: Phát tác…



Mấy ngày nay bầu trời nhiều mây, âm u, gió thổi, mưa rơi lất phất.

Dần dần mưa càng lúc càng nặng hạt, rơi xuống bắn tung tóe trên mái ngói.

Những người khách hành hương giơ tay áo lên che mưa, dưới mái hiên của ngôi chùa dày đặc người đứng trú mưa. Hồ Đào và thị vệ đang chạy đến thì vừa hay gặp Tiết Sầm.

"Tìm được chưa?" Tiết Sầm không giấu được vẻ lo lắng.

Hồ Đào và thị vệ đều lắc đầu.

"Tiết công tử, rốt cuộc người đã nói gì với tiểu thư của nô tỳ?"

Hồ Đào vừa mới mở miệng, thị vệ Ngu phủ bên cạnh vội kéo tay áo nàng, ra hiệu cho nàng chớ nhiều chuyện.

Nhưng Hồ Đào đang vô cùng lo lắng cho tiểu thư, hất tay thị vệ ra tiếp tục nói: "Tiểu thư đang trò chuyện rất vui vẻ, tại sao đột nhiên lại bỏ đi?"

Tiết Sầm cầm ngọc bội trong tay còn chưa kịp tặng, nhớ lại sau khi hắn quỳ xuống trước mặt Ngu tướng quân và Ngu phu nhân để cầu thân, Ngu Linh Tê đứng trong đình viện nhẹ nhàng và kiên định nói: "Sầm ca ca rất tốt, nhưng muội chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ thành thân", trong lòng chua xót không nói nên lời, xen lẫn là sự lo lắng, vô vàng cảm xúc lẫn lộn trong lòng hắn.

Chẳng lẽ nàng bị hắn làm sợ hãi?

Nhưng nàng đã từng nói thích nhất là người đàn ông hiền lành và tài giỏi…

"Tìm chỗ khác xem."

Thị vệ lên tiếng: "Xe ngựa của tiểu thư vẫn còn ở đây, sẽ không đi xa đâu."

Hồ Đào nhìn quanh ngôi chùa, khóe mắt cay cay: "Mưa lớn như vậy, tiểu thư có thể đi đâu chứ?"

Trên bục cao trước chùa, hơn mười vị cao tăng đang ngồi bất động trong mưa, nhắm mắt thành tâm cầu nguyện, tụng kinh cầu siêu để thoát khỏi tai ương.

Tiếng chuông dừng lại, mưa càng lúc càng lớn, hơi nước ẩm ướt tràn vào qua khe hở cửa sổ, nhưng Ngu Linh Tê vẫn cảm thấy trong người khô nóng khó chịu.

Cả người nàng mềm nhũn như bị hun khói, làm thần trí nàng không còn tỉnh táo.

Ninh Ân bắt mạch cho nàng, sau đó đưa cho nàng một viên thuốc đắng chát, nhưng nàng vẫn uống thuốc đắng dã tật.

"Vệ Thất."

Nàng nhìn thiếu niên với đôi mắt lạnh lùng, mơ hồ trước mặt, cố gắng giải thích, nhưng lại bất giác bám chặt lấy cơ thể hắn, lẩm bẩm đứt quãng: "Ta chưa từng ăn...những thứ không rõ lai lịch..."

Hôm nay ra cửa, đến một ngụm trà bên ngoài nàng còn chưa uống, nàng không rõ mình đã sơ suất ở đâu.

"Ừm, ta biết."

Ninh Ân để nàng tựa vào người rồi rút ngón tay ra khỏi mạnh tượng của nàng: "Chắc là hương thuốc lần trước còn sót lại."

Khóe mắt Ngu Linh Tê đỏ lên, ngạc nhiên cắn môi.

Lần trước nguy hiểm như thế đã cố gắng nhịn qua được, vì sao bây giờ còn phát tác?

Ninh Ân nhìn ra nghi ngờ của nàng, ngược lại nhớ đến khi còn ở Dục Giới Tiên Đô đã từng nghe qua loại hương thuốc này tên là "Cực Lạc hương", có thể làm cho người ta trầm luân ba lần, muốn ngừng cũng không được.

Nếu như mùi hương này ở trong phòng Ngu Linh Tê thì lần phát tác thứ hai không phải chỉ dựa vào ý chí là có thể vượt qua.

"Thuốc...thuốc giải..."

Giọng nói khàn khàn phát ra từ miệng Ngu Linh Tê, đôi mắt vô hồn của nàng nhìn chằm chằm Ninh Ân, như thể đó là sợi dây thừng duy nhất cứu lấy nàng lúc này.

"Không có thuốc giải, thưa tiểu thư."

Ninh Ân đưa hai tay ôm chặt lấy thân hình không ngừng trượt xuống của nàng: "Thuốc giải duy nhất chính là..."

"Vệ Thất!" Ngu Linh Tê đau đớn nhắm mắt lại.

Ninh Ân im lặng một lúc, nhìn hai má nóng bừng ửng đỏ của nàng, ánh mắt tối sầm lại.

"Nơi này an toàn, tuyệt đối không có ai quấy rầy."

Nhìn thấy Ngu Linh Tê run rẩy không buồn nhúc nhích, Ninh Ân liền đưa tay vén mạn che mặt của nàng ra, nhíu mày nhẹ nhàng nói: "Lần thứ hai, tiểu thư sẽ khó chịu đến mức sống còn khó hơn là chết."

"Không." Ngu Linh Tê nghiến răng rít lên.

"Hay là tiểu thư ghét ta?"

Ninh Ân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, giọng nói nhàn nhạt: "Cho dù ghét ta thì cũng còn cách khác. Nếu tùy tiện bắt đại một người đàn ông trên đường, xong việc có thể giết người diệt khẩu..."

Nhớ tới nàng còn có một thanh mai trúc mã, Tiết Sầm sẽ không chỉ trích, Ninh Ân đang nói bỗng dưng lại.

Nhân lúc tinh thần Ngu Linh Tê không tỉnh táo, hắn chủ động bỏ qua điều này, sau đó nói: "Tiểu thư lại không thích ta giết người, vậy thì cách này không thể thực hiện được."

"Không."

Ngu Linh Tê vẫn kiên định như cũ, ngón tay siết chặt vạt áo của hắn đến mức ngón tay trắng bệch: "Nếu ta ở đây...và Triệu Ngọc Mính, có gì khác nhau?"

Cây đàn hương trên bàn cuộn tròn, trên tường treo chữ "Phật", như câu thần chú bao phủ lấy nàng.

Đôi mắt Ninh Ân khẽ chuyển động, đôi lúc hắn cũng ngưỡng mộ Ngu Linh Tê nhỏ bé nhưng vô cùng bướng bỉnh.

"Ở trong thiền phòng của một ngôi chùa thì sao?"

Ninh Ân cười nhạo: "Hiện tại tiểu thư như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn xé, thân thể như bị thiêu đốt, nhưng Phật tổ vẫn không để tâm, chưa từng tới cứu người?"

Hắn là ác ma, người duy nhất ở bên cạnh nàng.

Ngu Linh Tê vô lực chống cự, ôm chặt cơ thể ở trong ngực hắn, mồ hôi thấm ước áo trong, nàng đã nhịn đến cực hạn rồi.

Phải chịu đựng lâu như vậy có phải rất đau đớn không?

Thật đáng thương.

Ninh Ân đưa mắt nhìn khối gạch lát nền màu xanh lam nằm kín đáo dưới bàn thiền, ngón tay nhịp nhịp trên đùi, do dự một lúc.

Cuối cùng, hắn đứng dậy trong tiếng r.ên rỉ khó chịu của Ngu Linh Tê, đi đến trước bàn thiền, giẫm mạnh chân lên khối gạch.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Âm thanh ầm ầm của đồ vật chuyển động vang lên, chiếc giường dưới thân Ngu Linh Tê di chuyển, lộ ra bậc đá đi xuống một căn phòng bí mật.

Nghe nói thỏ khôn thì có ba hang, nơi này là thành trì cuối cùng của Ninh Ân, chỉ có một số ít thân tín là biết đến nơi này còn lại không một ai biết cả.

Nếu Chiết Kích biết hắn đưa người đến đây, hơn nữa còn là một nữ nhân...

Có lẽ phần lớn sẽ nghĩ rằng hắn bị điên.

Hắn cúi người ôm lấy Ngu Linh Tê đang thở hổn hển, đưa tay nhẹ nhàng để đầu nàng tựa vào ngực hắn, bước xuống bậc đá, cho đến khi bóng dáng của hai người chìm trong bóng tối.

Năm giác quan của Ngu Linh Tê trở nên chậm chạp, nàng cảm giác cơ thể như đang lơ lửng trên mây, khi lại như rơi xuống mặt nước.

Ngu Linh Tê mơ hồ mở mắt ra, mọi thứ trước mặt nàng tối đen như mực, nàng không còn ở trong thiền phòng nữa.

Ngu Linh Tê không biết Ninh Ân đã bế mình đi đâu, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của hắn phát ra trên đỉnh đầu của nàng.

Trong bóng tối hơi chênh vênh này, Ngu Linh Tê theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ Ninh Ân, tham lam áp sát vào ngực hắn. Nàng giống như người khát nước lại gặp được ốc đảo, mỗi khi gần hắn, nàng lại cảm thấy sự khô nóng trong người giảm đi rất nhiều.

Khuôn mắt nàng áp chặt vào ngực hắn, hơi thở nóng bỏng, ngọt ngào lướt qua cổ Ninh Ân.

Bước chân Ninh Ân không tự chủ được run run, nhưng vẫn cố gắng bước đi như không có chuyện gì xảy ra.

"Sắp đến rồi, chịu đựng một chút." Giọng nói của hắn khàn khàn, bước chân cũng tăng tốc nhanh hơn.

Rất nhanh sau đó, Ninh Ân dừng lại, đặt Ngu Linh Tê nằm lên giường.

Bốn phía tối đen, không một chút ánh sáng, chỉ có mùi ẩm mốc, lạnh lẽo thoang thoảng của căn phòng đóng cửa đã lâu, không có người ở.

Ninh Ân ngồi bên giường, lát sau, hắn cúi người tới gần nàng, nhìn đường nét của nữ nhân đang nằm: "Nơi này không còn ở trong chùa nữa, tiểu thư có thể yên tâm."

Khi hắn đến gần mới phát hiện, cơ thể Ngu Linh Tê đang run rẩy dữ dội.

Đó không phải là run rẩy khó chịu mà là run rẩy vì sợ hãi.

Nhớ đến lần trước ở trong ngôi nhà tối tăm, nàng cũng cuộn tròn ôm chặt đầu gối, cả người run rẩy kịch liệt.

Sợ bóng tối?

Ninh Ân suy nghĩ một chút, liền chống tay đứng dậy.

Vừa bước đi, cổ tay hắn đã bị nắm chặt.

Lòng bàn tay mềm mại mỏng manh của nàng như không xương, tỏa ra sức nóng thiêu đốt dị thường.

Ninh Ân nhếch môi cười, vỗ vỗ tay nàng nói: "Tiểu thư sợ bóng tối, ta đi thắp đèn."

Cổ tay run run, nới lỏng một chút.

Ninh Ân quen thuộc chạm vào mồi lửa, thắp sáng ngọn đèn trên tường. Ánh lửa đổ bóng của hắn trên tường, vừa cao vừa lạnh lùng, giống như một con thú khổng lồ đang nhảy.

Sau khi bóng tối được sua tan, Ninh Ân quay đầu nhìn Ngu Linh Tê đang cuộn tròn r.ên rỉ.

Ánh lửa phản chiếu đôi má ửng đỏ như ngọc bích của nàng, cùng đôi môi đỏ hồng rực rỡ của nàng.

Ninh Ân nhíu mày, vội ném mồi lửa chạy qua, đưa ngón tay ấn lên môi của nàng: "Đừng cắn môi nữa."

Hai mắt nàng nhắm chặt, nghiến răng, Ninh Ân phát hiện ra máu không phải do cắn môi mà do trào ra từ kẽ răng của nàng.

Nếu còn tiếp tục nhịn nữa thì đến mạng nhỏ của nàng cũng không còn!

Ninh Ân hai mắt trầm xuống, lập tức bóp chặt quai hàm: "Buông ra."

Cúi đầu cạy hàm răng của nàng ra, Ngu Linh Tê lập tức quay đầu ho ra một ngụm máu, tựa vào ngực Ninh Ân thở hổn hển như con cá khô.

Đôi môi hồng của Ninh Ân khẽ mỉm cười, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu.

"Tiểu thư vì Tiết Sầm mà chịu đựng đến mức lên bờ xuống ruộng thế này sao?" Hắn cười quyến rũ, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.

Ngu Linh Tê hoàn toàn không nghe thấy những lời hắn đang nói là gì, ánh mắt nàng bị thu hút bởi đôi môi đỏ quyến rũ của hắn, mỗi tấc da thịt như đang gào thét muốn được đến gần.

Cơ thể nàng đã sớm từ bỏ ý định phản kháng, nhưng ý thức vẫn đang giãy dụa, cả người như bị xé ra làm đôi, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập nước mắt.

Đây là một người phụ nữ đầy quyến rũ.

Nàng xinh đẹp, thanh tú đến mức cả thiên hạ quên mất rằng nàng cũng là cô nương được nuôi dưỡng trong phủ Tướng quân.

Ninh Ân thấy nàng khóc.

Giờ phút này, đôi mắt hạnh nhân của nàng xinh đẹp, lấp lánh, những giọt nước mắt long lanh.

Ninh Ân hiểu được những gì đọng lại trong mắt nàng, nàng im lặng và kiên quyết, nụ cười trên môi dần dần lắng xuống.

Vào giây tiếp theo, Ngu Linh Tê cố gắng dùng sức lực cuối cùng cầm lấy chiếc trâm trong tay đâm xuống vai trái của mình.

Loảng xoảng, cây trâm rơi trên mặt đất.

Khuôn mặt tuấn tú của Ninh Ân ngay lập tức sửng sốt.

Hắn nắm lấy cổ tay mảnh mai của Ngu Linh Tê ấn l.ên đỉnh đầu, đôi mắt đen nhánh lạnh như băng giận dữ: "Tiểu thư là người yêu quý mạng sống nhất, hành động này có phải quá hồ đồ."

Nhìn hành động của Ninh Ân có chút kỳ lạ.

Ánh mắt Ngu Linh Tê tập trung, giống như đóa hoa rung rinh trong gió.

"Vệ, Vệ Thất..."

Nàng khó chịu ôm chặt cổ hắn, nàng òa khóc giống như ủy khuất lại giống như làm nũng.

Ninh Ân tặc lưỡi, vẻ mặt khó hiểu.

Nếu đổi lại là người khác, cho dù chỉ là ý nghĩ đụng vào cổ hắn thôi đã mất mạng rồi.

Tuy nhiên, hắn chỉ nhẹ nhàng chạm vào dải ruy băng màu trắng được đính trên búi tóc của Ngu Linh Tê.

Tay kéo nhẹ, dải ruy băng quấn quanh tóc buông ra, hàng ngàn sợi tóc của nàng rơi xuống như thác nước, uốn lượn theo vòng eo duyên dáng.

Ngu Linh Tê bám vào vai hắn, thở gấp gáp, hắn đưa tay lên lấy băng vải che hai mắt mình.

"Khi ở Dục Giới Tiên Đô, ta từng nghe nói phụ nữ không cần mất trinh vẫn có cách để vui vẻ."

Ninh Ân buộc chặt băng vải ở sau đầu, quay khuôn mặt bị bịt hai mắt nhìn về phía Ngu Linh Tê: "Tiểu thư, nếu người lo lắng, ta sẽ bịt hai mắt lại, ta sẽ không nghe hay nói bất cứ thứ gì cả, cùng lắm chỉ là một công cụ làm hạ nhiệt."

Thiếu niên che mắt này có vẻ đẹp tuấn tú vô song, nhưng không thể che giấu được sự điên cuồng từ trong xương cốt.

Hắn theo hơi thở tiến lại gần, cúi đầu trầm giọng: "Mặc người sử dụng, tiểu thư."

Ngu Linh Tê phảng phất nghe được âm thanh vỡ vụn của ý thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.