Gả Vai Ác

Chương 31: Tặng bút



Đông cung.

Mưa dầm liên tục không ngớt, Thái tử Ninh Đàn buồn bực đẩy tay thị thiếp đang xoa vai, đứng dậy nói: “Thôi Ám.”

Ở bên ngoài bình phong, thám giám trẻ tuổi mặc y phục đỏ sẫm nghe tiếng tiến về phía trước, kéo dài giọng nói: “Có thần.”

Vẻ mặt Ninh Đàn bực bội hỏi: “Đã mười ngày rồi, cô còn phải bị cấm túc tới khi nào?”

“Đã nhiều ngày qua nhân tiệc mừng sinh nhật của Công chúa Đức Dương, vài vị đại nhân trong Ngự Sử Đài liên kết với Thượng thư buộc tội điện hạ, Hoàng thượng đang rất tức giận.”

Thôi Ám nói: “Hoàng hậu nương nương nói để điện hạ an tâm chờ ở Đông cung tránh đầu sóng ngọn gió.”

“Không phải, đó không phải là chuyện của nhiều ngày trước rồi sao, sao người của Ngự Sử Đài vẫn ngoan cố nắm lấy không tha?”

“Hoàng hậu nương nương vốn muốn đè ép chuyện này xuống nhưng không biết ai để lộ tin tức, truyền tới dân gian nói…”

Thôi Ám nhìn Ninh Đàn một cái, tiếp tục nói: “Nói điện hạ cư.ỡng bức quý nữ, háo sắc ngu ngốc, gần đây tiếng ca thán dần dần sôi trào, lúc này mới làm Ngự Sử Đài nắm được nhược điểm của điện hạ.”

“Sao lại có chuyện này! Những lời chó má đó là ai thả ra!”

Ninh Đàn nhắc tới chuyện này lại tức giận, thật là thịt dê không ăn được còn chọc một thân ô uế, không khỏi nổi giận đùng đùng nói: “Cô là Thiên tử tương lai, cho dù là không nhận sai người, có hứng thú sủng hạnh cái mỹ nhân thì làm sao?”

Thôi Ám hơi hơi khom người: “Long thể Hoàng thượng khỏe mạnh, Thái tử nói cẩn thận.”

Ninh Đàn hừ một tiếng, kiên nhẫn đã tới cực hạn, thầm nghĩ: Nếu đã không thể ra khỏi Đông cung, vậy đưa mỹ nhân vào để thưởng thức hẳn là có thể đi? Người cũ trong Đông cung hắn đã sớm chơi chán rồi.

Không khỏi hỏi: “Thái tử phi thì sao, có tin tức gì không?”

“Hoàng hậu nương nương thật ra có nhắc đến việc này, chỉ là Ngu tướng quân rất đắn đo…”

“Cái gì?”

“Không chỉ Ngu tướng quân, sau chuyện xảy ra ở Phật đường, toàn bộ đích nữ thế gia danh vọng trong kinh đều không muốn gả vào Đông cung.”

“Láo xược!”

Ninh Đàn giận tím mặt, nắm chén rượu trên bàn ném về phía Thôi Ám: “Đều tại ngươi làm hỏng việc, đưa thứ đồ giả mạo lên giường của ta mới rước lấy trận phong ba này!”

Chén rượu nện ở trên vai Thôi Ám, nước trà bắn lên y phục tạo thành một mảnh tối màu.

Dường như hắn không phát hiện ra, bình tĩnh nói: “Điện hạ bớt giận, lời đồn đãi trên phố xuất hiện rất kỳ quặc, hẳn là có người thúc đẩy việc này.”

“Cô mặc kệ ai đang thúc đẩy cũng phải nhanh chóng giải quyết việc này!”

Ninh Đàn thở hồng hộc ngồi xuống, nắm chặt ngón tay lẩm bẩm: “Còn có khối xương cứng Ngu Uyên này, cô cũng không tin!”

Hiện giờ hắn đã làm mất lòng tin ở trong triều, bên cạnh lại càng không có người tài dùng được, có duy nhất một người là Thôi Ám, lại là người của Hoàng hậu.

Tuy rằng Hoàng hậu là mẫu thân hắn nhưng cả ngày chỉ ngồi im đối mặt với tượng phật, cũng không đoán ra rốt cuộc trong lòng bà ấy suy nghĩ cái gì…

Phải nghĩ ra cách nhanh chóng thu phục Ngu gia.

Giống như nhìn ra tâm tư của hắn, khóe miệng Thôi Ám hơi giật giật, mặt không biến sắc nhắc nhở: “Nghe nói bốn huyện Lạc Châu gặp phải nạn bão lũ, triều đình đang muốn phái người áp giải lương thực đến cứu tế.”

Ninh Đàn trừng mắt nhìn hắn, thở hổn hển nói: “Nói cái này làm gì? Hiện tại cô không có tâm tư bàn quốc sự…”

Nghĩ đến cái gì, bước chân của hắn khựng lại.

“Có rồi.” Trong đôi mắt nhỏ hẹp của Ninh Đàn hiện lên một chút tính kế, vẫy tay gọi Thôi Ám tới.

Sau khi thì thầm một lúc, hắn hỏi: “Nhớ kỹ chưa?”

Thôi Ám cụp mi che đi sự chê cười ở đáy mắt, gật đầu nói: “Hiện tại thần lập tức đi làm.”

Lúc này Ninh Đàn mới cảm thấy mỹ mãn mà nằm liệt trên ghế dựa, híp mắt cười dữ tợn.

Chỉ cần kế hoạch thành công, đừng nói là nắm được Ngu Uyên, cho dù là hai nữ nhi của ông ta cũng phải ngoan ngoãn tới Đông cung quỳ xuống xin tha.

Nghĩ đến cô nương Ngu gia vẫn không thể ăn đến miệng, bụng dưới của Ninh Đàn lại dâng lên cảm giác khô nóng.

“Từ từ.”

Hắn gọi Thôi Ám dừng lại: “Cái thứ giả mạo quyến rũ cô đâu? Chính là cái họ Triệu kia, người đưa nàng ta tiến cung đi.”

Thôi Ám dừng lại nói: “Nàng ta bị Công chúa Đức Dương ghét bỏ, không đủ đức hạnh, không thể phong làm Lương đệ.”

“Vậy để nàng ta làm tì thiếp hạ đẳng nhất, dù sao chỉ là đồ giả, tùy tiện chơi đùa cũng thế.”

Ninh Đàn không kiên nhẫn mà tặc lưỡi một cái, chờ chính chủ Ngu gia kia đến tất nhiên sẽ không cần dùng nàng ta.

Tia chớp xé rách bầu trời đêm, chiếu vào hành lang cung điện trong kinh thành trở nên trắng bệch.

Gió mạnh chợt nổi lên, sau đó mưa rào rơi xuống.

……

Sáng sớm, trời tạnh xanh thẫm, vũng nước phía trước bậc thềm ảnh ngược bóng cây và mây trôi trên bầu trời.

Ngu Linh Tê ngồi trước bàn trang điểm xuất thần, thình lình nghe thấy Hồ Đào đang chải tóc cho nàng ở phía sau nói: “Nô tỳ phát hiện gần đây sắc mặt của tiểu thư càng ngày càng tốt, trong trắng lộ hồng, đẹp như hoa đào mùa xuân nở rộ.”

Người nói vô tình, người nghe có ý.

Ngu Linh Tê nhớ lại tình cảnh trong mật thất ngày hôm qua, ký ức vụn vặt hoang đường loang lổ vọt tới như thủy triều, thiêu đốt má nàng phát đau.

Ở Phủ Nhiếp Chính vương hai năm, từ trước đến nay đều là nàng lấy lòng Ninh Ân, Ninh Ân hưởng dụng nàng. Ngẫu nhiên tâm tình của hắn tốt cũng sẽ kiên nhẫn trêu đùa khiến má nàng đỏ đậm, nhưng lại không hề giống với ngày hôm qua…

Khác ở chỗ nào, Ngu Linh Tê lại không nói nên lời.

Nảng chỉ biết lúc đi từ phòng thiền ra tới đường mòn dài cạnh rừng trúc, nàng cũng không thể nhìn thẳng vào chỗ vạt áo đậm màu bị thấm ướt của Ninh Ân.

Vô cùng may mắn là ngày ấy trời mưa, mưa phùn bay nghiêng làm quần áo ướt nhẹp, ngược lại cũng sẽ không làm người ta nghi ngờ.

Ninh Ân nói độc còn phát tác một lần nữa.

Hai lần trước đã muốn nửa cái mạng, lần thứ ba còn không biết sẽ lăn lộn thành cái dạng gì… Hay là lại muốn đi tìm hắn?

Kiếp trước làm chim trong lồng hai năm, Ngu Linh Tê thật sự quý trọng sinh mệnh, ngược lại cũng không để ý trói buộc của lễ giáo thế tục.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Nàng chỉ không cam lòng khuất phục công hiệu của thuốc, giẫm lên vết xe đổ.

Kiếp trước lấy sắc thờ người là bất đắc dĩ, đời này không thanh bạch lại pha trộn ở bên nhau lại tính là chuyện gì?

Nghĩ đến việc này, Ngu Linh Tê trấn tĩnh nói: “Hồ Đào, ngươi đi lấy cho ta mấy vị thuốc hạ hỏa trừ hanh, nấu lên thanh nhiệt giải độc, càng nhiều càng tốt.”

Hồ Đào cầm lược, chớp mắt nói: “Tiểu thư thấy chỗ nào không thoải mái sao? Là thuốc đều có ba phần độc, không thể uống bừa bãi.”

“Gần đây trời nóng, lòng ta khô nóng khó an, cần phải hạ hỏa.”

Ngu Linh Tê tùy tiện bịa một cái lý do, tuy không biết thuốc giải nhưng có chút ít còn hơn không.

Hồ Đào bỏ lược xuống đi ra ngoài, chưa đến một chén trà nhỏ lại quay về.

“Tiểu thư, biểu cô nương Triệu phủ tới, nói là muốn gặp tiểu thư.”

Hồ Đào xin ý kiến nói: “Đại tiểu thư còn đang giương đao che chắn ở bên ngoài, để cho nô tỳ đến hỏi tiểu thư là muốn trói nàng ta tới để tạ tội với tiểu thư, hay là trực tiếp lăng trì?”

Triệu Ngọc Mính?

Sắc mặt Ngu Linh Tê trầm xuống, nàng còn chưa tìm nàng ta tính sổ đâu, ngược lại nàng ta lại tự đưa tới cửa.

Trước cửa phủ, Ngu Tân Di trực tiếp ngồi ở bậc thang trước cửa, cầm theo bội đao chống ở trên mặt đất.

Phía sau Ngu Tân Di là hai hàng thị vệ, tay cầm đao và dây thừng.

Triệu Ngọc Mính bị khí thế của nàng ấy làm cho sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, nghiễm nhiên lại là bộ dáng mong manh yếu đuối. Nhìn thấy Ngu Linh Tê đi ra, đôi mắt Triệu Ngọc Mính sáng lên, nhỏ giọng nói: “Linh Tê biểu muội…”

Ngu Linh Tế vừa nghe được thanh âm làm ra vẻ nhu nhược của nàng ta liền cảm thấy ghê tởm.

“Tuế Tuế, muội đi ra làm gì?”

Ngu Tân Di đứng dậy ngăn ở trước người muội muội, nói giọng lạnh nhạt: “Không cần muội ra mặt, để tỷ xử trí nàng ta thay muội.”

Ngu Linh Tê bình tĩnh mà liếc nhìn Triệu Ngọc Mính một cái mới nói: “Tỷ, muội có lời muốn hỏi nàng ta.”

Đi đến nhà thủy tạ, Ngu Linh Tê lập tức ngồi xuống, cũng không tiếp đón Triệu Ngọc Mính.

Triệu Ngọc Mính xấu hổ đứng ở một bên, kêu một tiếng: “Linh Tê biểu muội, ta biết giữa hai chúng ta có rất nhiều hiểu lầm…”

“Hiểu lầm?”

Ngu Linh Tê liếc nàng ta một cái: “Trong Xuân Tiêu, ngựa của tất cả mọi người đều trúng độc phát điên, chỉ có Triệu Tu sốt ruột muốn thắng là không có việc gì, đây là hiểu lầm sao?”

Triệu Ngọc Mính mở miệng muốn giải thích, Ngu Linh Tê lại không cho nàng ta cơ hội: “Trong tiệc sinh nhật của Trưởng công chúa Đức Dương, ta vô cùng cẩn thận lại vẫn trúng chiêu ngất đi, rơi vào tay Triệu Tu, đây cũng là hiểu lầm sao?”

“Là cung nữ nhận nhầm muội thành ta mới đưa muội ra khỏi phủ Công chúa, thật sự không liên quan đến ta.”

Triệu Ngọc Mính lã chã chực khóc: “Ta là chịu tội thay muội mới bị Thái tử… Ta cũng là người bị hại, sao biểu muội có thể trách ta như thế?”

Nghe nàng ta đổi trắng thay đen, Ngu Linh Tê quả thật muốn bật cười.

Nàng không rõ sao kiếp trước chính mình lại không nhìn ra, Triệu Ngọc Mính là loại người độc địa trong ngoài không đồng nhất như thế này?

“Ngươi biết ta thích chua cay, cũng biết trong tiệc sinh nhật, người duy nhất ta không đề phòng là Tiết Sầm. Ngày ấy trong tiệc sinh nhật Trưởng công chúa, ta thấy ngươi quấn lấy Tiết Sầm nói chuyện một hồi lâu.”

Ngu Linh Tê đứng lên, áp sát Triệu Ngọc Mính nói: “Còn muốn ta nói rõ ràng hơn một chút không? Tiết Sầm luôn mang theo quả mơ ngâm muối tiêu bên người, khi đó bị ngươi đánh tráo đúng không?”

Triệu Ngọc Mính vặn khăn tay, chột dạ biến sắc.

Ngu Linh Tê biết nàng đã đoán đúng rồi.

Ngày ấy sau khi trở về từ tiệc sinh nhật, Ngu Linh Tê đã suy nghĩ hồi lâu. Trưởng công chúa Đức Dương tức giận bởi vì Thái tử làm việc dơ bẩn ờ Phật đường, điều này chứng minh nàng cũng không biết ý đồ của Thái tử, không thể động tay động chân với rượu và đồ ăn của Ngu Linh Tê…

Như vậy, người xuống tay với nàng chỉ có thể là người Triệu gia.

Trong yến hội Ngu Linh Tê cũng chưa ăn đồ gì không rõ lai lịch, ngoại lệ duy nhất chính là hai quả mơ Tiết Sầm bỏ vào ly của nàng.

Lại liên hệ đến trước đó tại sao Triệu Ngọc Mính phải quấn lấy Tiết Sầm để nói chuyện, vì sao phải phân tán sự chú ý của hắn, tất cả thắc mắc đều được giải thích rõ ràng.

Thậm chí kiếp trước…

Kiếp trước lúc ở Triệu phủ nàng uống ly trà thơm kia, ở tiệc mừng sinh nhật của Trưởng công chúa nàng cũng ngửi được mùi trà giống nhau như đúc.

Kiếp trước, di phụ dựa vào việc dâng tặng mỹ nhân để nịnh bợ Ninh Ân mà ngồi vào vị trí Hộ bộ Thượng thư. Vậy thế gia tiền tài bạc triệu như Triệu phủ, vì sao phải dùng trà cũ từ bốn năm để chiêu đãi nàng?

Có lẽ nguyên nhân chỉ có một:

Loại trà này đủ thơm, thơm đến mức có thể át đi vị đắng chát của thuốc độc.

Hiểu ra việc này, Ngu Linh Tê phì cười ra tiếng.

Cười nàng kiếp trước nơm nớp lo sợ đề phòng Ninh Ân, sợ hãi kẻ điên, kết quả người gi.ết chết nàng lại là “người tốt” nhu nhược yếu đuối.

Nếu thật là Triệu gia làm chuyện này, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Triệu Ngọc Mính vẫn luôn cẩn thận quan sát sắc mặt của Ngu Linh Tê, không khỏi chột dạ nói: “Tất cả đều là Triệu Tu sắp xếp, ta cho rằng hắn chỉ muốn dạy bảo muội để trút giận, ta không biết hắn lại có tâm tư như vậy…”

Thấy Ngu Linh Tê cong môi cười lạnh, giọng nói của Triệu Ngọc Mính cũng thấp xuống, hai mắt đẫm lệ nói liên tục: “Ta biết ta nói cái gì muội cũng sẽ không tin. Ta đã bị phong là Phụng nghi ở Đông cung, sắp tới sẽ phải vào cung hầu hạ Thái tử điện hạ, cả cuộc đời này đều không thể ra khỏi bức tường cung cấm, lại càng không tranh đoạt cái gì với muội…”

Nhớ tới thân phận “tì thiếp” đê tiện kia, trong mắt Triệu Ngọc Mính ẩn nhẫn sự không cam lòng mãnh liệt, nức nở nói: “Hôm nay ta tới tìm muội cũng không phải là muốn muội tha thứ, chỉ là muốn hỏi rõ một chuyện trước khi vào cung, Triệu Tu hắn… Rốt cuộc hắn chết như thế nào?”

Đến lúc này còn nghĩ nói lời khách sáo sao?

Ngu Linh Tê trầm tĩnh nói: “Nếu không phải sợ tội tự sát, sao biểu tỷ không tự đi hỏi hắn?”

Triệu Ngọc Mính run lên: Triệu Tu đã chết, Ngu Linh Tê nói “tự đi hỏi” chẳng lẽ là ám chỉ…

Trước mặt nàng ta, Ngu Linh Tê bình tĩnh thuông suốt, hiển nhiên không phải là thiếu nữ ngây thơ đơn thuần dễ lừa gạt như lúc trước. Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi rốt cuộc nàng đã trải qua chuyện gì?

Trong lúc đang suy nghĩ, một viên đá không biết bay từ nơi nào đến nện vào trên mặt Triệu Ngọc Mính.

Triệu Ngọc Mính lập tức hét lên một tiếng, che lại khuôn mặt bị trầy da đổ máu, lùi về phía sau một bước.

Lại một viên đá khác bay tới, nàng ta cũng không rảnh lo làm bộ làm tích nữa, chạy trối chết.

Ngu Linh Tê vừa hả giận vừa buồn cười, khói mù trầm trọng trong lòng cũng tan đi một nửa.

Sau một lúc lâu, nàng nhìn về phía sau núi giả: “Ngươi là tiểu hài tử sao, Vệ Thất?”

Vậy mà còn dùng đá ném người, cũng chỉ có người tùy tính làm bậy như hắn mới có thể làm loại chuyện này.

Thiếu niên mặc y phục đen đi ra khỏi núi giả, chậm rãi đi qua con đường quanh co, tùy ý tung hứng viên đá trong tay.

Ngọn gió ẩm ướt sau cơn mưa thổi tới, tóc đen sau tai hắn hơi bay lên, híp mắt thản nhiên nói: “Ta không thích mặt nàng ta, vẫn nên rạch đi thì tốt hơn.”

Ngu Linh Tê hơi giật mình, những ký ức cố tình bị đè ép bỗng chốc sống lại.

Kiếp trước Ninh Ân cũng từng rạch mặt Triệu Ngọc Mính, có thể không phải là căm ghét nàng mà là căm ghét Triệu Ngọc Mính sinh ra có khuôn mặt giống nàng như vậy?

“Tiểu thư suy nghĩ gì vậy?” Ninh Ân đã đi đến giữa nhà thủy tạ, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Ngu Linh Tê.

Ngu Linh Tê giật khóe môi nở nụ cười.

Là nụ cười chân thật, thoải mái mà lại tự giễu, trong thoáng chốc khuôn mặt thả lỏng, đẹp như đóa hoa mùa xuân.

Ninh Ân cầm viên đá, trong đôi mắt đen chứa đựng bóng dáng nàng che miệng cười.

“Ta nghĩ trước kia ta đúng là đồ ngốc.” Ngu Linh Tê ngồi trên ghế đá chống cằm, lơ đãng lau đi nước mắt ở khóe mắt.

Ninh Ân nhìn nàng một hồi lâu, thản nhiên gật đầu: “Là rất ngốc, hẳn là nên giết nữ nhân kia.”

Hắn vẫn như vậy, nếu không phải giết người thì là đang trên đường giết người.

Nhưng kỳ lạ là Ngu Linh Tê lại không cảm thấy đáng sợ.

Nàng lắc lắc đầu, ngước mắt nhìn về phía Ninh Ân, giọng nói mềm nhẹ nhưng kiên định: “Chết đi là một việc rất đơn giản, mà ta muốn không chỉ có như thế.”

Nàng muốn làm bạn với kẻ điên tuấn tú trước mắt này, sau đó diệt trừ Triệu Ngọc Mính cùng thứ thối nát ở Đông cung kia.

“Tiểu thư cứ nhìn ta làm gì vậy?” Ninh Ân thản nhiên đón nhận ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng cong môi.

Trong lòng Ngu Linh Tê đang cuồn cuộn suy nghĩ, về kiếp trước, về kiếp này, cũng về những nhận thức đang đảo lộn từng ngày.

“Vệ Thất, trước kia ta rất sợ rất sợ một người.”

Nàng rũ mắt cười khẽ: “Nhưng hiện tại dường như ta đã hiểu hắn một chút.”

Viên đá trong tay rơi xuống đất, Ninh Ân hơi hơi nhướng mày.

“Tên dã nam nhân kia sao?” Hắn nheo lại đôi mắt giống như băng đen.

“Cái gì?” Ngu Linh Tê vẫn chưa kịp phản ứng.

Ninh Ân lạnh giọng nói: “Tiểu thư trước sợ sau hiểu, là cái tên đã dạy tiểu thư kỹ xảo tiêu khiển thú vị…”

Ngu Linh Tê vội nhào lên phía trước, bịt kín cái miệng đáng giận của Ninh Ân.

“Ngươi nói bậy cái gì vậy?” Vành tai Ngu Linh Tê đỏ ửng lên giống như hoa mai.

Mệt nàng vừa rồi còn nghiêm túc suy nghĩ, làm thế nào có thể giúp hắn hồi cung san bằng Đông cung, hắn lại chỉ lo ghen tuông bậy bạ!

Ninh Ân bị nàng che miệng, chớp chớp mắt vô tội, sau đó môi mỏng khẽ mở, dùng răng tinh tế mà cọ vào lòng bàn tay non mềm của nàng giống như trừng phạt.

Vừa đau vừa ngứa, Ngu Linh Tê rút tay về, bực mình liếc hắn một cái.

“Ăn vải đi, trong cung thưởng.”

Nơi này không có người khác, Ngu Linh Tê liền đẩy mâm đựng trái cây chứa quả vải trên bàn đá về phía hắn, định dùng để lấp kín cái miệng cắn loạn kia của hắn.

Đẩy xong mới nhớ ra hình như Ninh Ân cũng không có ấn tượng tốt đẹp với đồ ăn trong cung.

Cũng may sắc mặt Ninh Ân vẫn bình thường, cầm lấy khăn trên khay lau tay, sau đó cầm lấy một quả vải xanh.

Lúc hắn giơ tay, Ngu Linh Tê nhìn thấy trên cánh tay trái của hắn còn buộc dải lụa màu trắng kia, không khỏi sửng sốt: “Sao người còn buộc dải lụa này? Trả lại cho ta.”

Ninh Ân lại lùi tay về, dựa ở trên cây cột trụ của nhà thủy tạ, thong thả ung dung lột vỏ quả vải nói: “Hôm qua tiểu thư cọ ướt quần áo của ta, dải lụa này coi như là tiểu thư bồi thường cho ta đi.”

Nói dứt lời, ngón tay thon dài trắng nõn của hắn vân vê thịt quả vải trắng trong, như vô tình cố ý mà nhéo nhéo, há miệng ngậm vào trong môi, đầu lưỡi đảo qua, nước quả b.ắn ra bốn phía, ngọt đến mức hắn nheo mắt lại.

Gió nhẹ thổi qua mặt ao gợn sóng lăn tăn, nhưng không thổi tan được sự khô nóng trên gương mặt Ngu Linh Tê.

Nàng đơn giản không nhìn Ninh Ân, tức giận hỏi: “Ngươi tới tìm ta có việc gì?”

Ninh Ân lấy ra một cái hộp gấm từ trong lòng ngực, đặt ở trên bàn đá trước mặt Ngu Linh Tê, ngón tay thon dài dính nước quả chỉ chỉ phía trên, ý bảo nàng mở ra.

“Thứ gì vậy?” Ngu Linh Tê liếc mắt nhìn hắn, ngược lại có hơi tò mò.

Mở ra nhìn thấy lại là một cây bút lông sơn khắc họa tiết hoa mai.

Cán bút chạm trổ hoa văn cực kỳ phức tạp, lại không tinh vi như của danh gia khắc bút, hẳn là do người mới vào nghề làm ra.

Ninh Ân khoanh tay, đầu lưỡi đẩy thịt quả vải từ một bên má sang bên kia: “Lúc trước thất thủ làm hỏng bút của tiểu thư, ta nói rồi, ta sẽ bồi thường một cây bút càng tốt hơn.”

“Ngươi làm sao?”

Ngu Linh Tê nhịn xuống ý cười dâng lên ở khóe miệng, dùng một tay nâng cằm, một tay khác dùng đầu ngón tay non mịn nhẹ nhàng đảo qua v.uốt ve lông bút.

Đầu bút lông đen như mực, rất mềm dai, không giống bút lông cừu cũng không giống bút lông sói, có loại cảm giác lạnh lẽo nói không nên lời giống như tơ lụa.

“Đầu bút này là làm từ lông gì vậy?” Ngu Linh Tê tò mò nói.

“Tóc.” Ninh Ân nói.

Ngu Linh Tê cho rằng chính mình nghe nhầm.

“Cái gì?”

“Tóc của ta.”

Ninh Ân lại lặp lại một lần, đuôi mắt xinh đẹp từ từ nheo lại, “Không phải tiểu thư thích tóc của ta sao? Cắt đi khoảng hai tấc, chọn ra những sợi mỏng nhất mềm nhất nhọn nhất, dán lại thành đầu bút lông, ta chọn suốt cả đêm đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.