Ngu Linh Tê nhìn con ngươi tối tăm lành lạnh của hắn, lắc đầu: “Không, Vệ Thất.”
Ninh Ân nhìn chăm chú nàng, nhìn rất lâu.
“Tiểu thư không có binh quyền, một mình sức ngươi đối phó được Thái tử Đông cung sao?”
“Ta đã nhờ tiểu quận vương Nam Dương ra tay, nếu thuận lợi có thể mời Hoàng đế và Hoàng hậu đến giải vây.”
“Nếu không thuận lợi thì sao?” Ninh Ân hỏi với giọng trầm.
Ngu Linh Tê mím môi, không nói gì.
Nàng chỉ là một nữ tử bình thường không có bản lĩnh ra lệnh quần hùng* trong thiên hạ, đơn giản chảy máu năm bước, mươi tuổi đã bảy thước.
(*) Quần chúng, anh hùng.
Nếu nàng có chuyện gì ở Đông cung, dù ngày mai đôn đốc khiển trách và kiểm tra nguyên nhân gạo mất trong thì người trong thiên hạ cũng sẽ cảm thấy do Thái tử muốn giấu tội ép chết nữ nhi của phủ tướng quân và lên kế hoạch hại Ngu gia. Chắc chắn Hoàng thượng sẽ tra rõ, Thái tử âm mưu cũng sẽ không làm gì tự vỡ…
Đương nhiên đây cũng chỉ là kế sách lỡ như bất đắc dĩ.
Dường như Ninh Ân nhìn thấu quyết định của nàng, đột ngột cười nhào.
Mắt hắn đen như mực lạnh lẽo, giọng nói vừa nhẹ vừa mềm: “Thật sự tiểu thư giỏi tính toán, thật can đảm. Lúc trước bản thân trúng Tình Hương, thà dùng cây trâm đâm hết mình cũng không cho ta chạm vào, tối nay lại vì người khác liều mạng nhảy vào bẫy…”
Ngu Linh Tê lớn tiếng nói: “Tỷ tỷ không phải người lạ, nàng ấy là người nhà của ta.”
“Người nhà?” Từ này khiến Ninh Ân cảm thấy xa lạ.
Trong trí nhớ của hắn chỉ có kẻ thù, người có thể lợi dụng, người chết và người sắp chết… Không có người nhà.
“Tiểu thư nhiều uy hiếp lắm.”
Trong con ngươi Ninh Ân không có một chút sóng lớn, khinh bỉ xì một tiếng, nói: “Tùy tiện xách một người đi ra ngoài đều có thể làm người sợ đến mức lòng rối như tơ vò.”
“Thế cái gì không gọi là “uy hiếp” Vệ Thất. Phụ huynh, tỷ tỷ, nương… Họ đều bảo vệ và yêu thương ta mười mấy năm giống như chân tay và máu thịt.”
Trên mặt Ngu Linh Tê chợt lóe ra tia lạnh nhạt, nhưng ánh mắt nàng lại rất trầm tĩnh: “Chịu chết vì người máu nóng cũng hơn sống sót với người máu lạnh. Lần này, lẽ ra ta nên bảo vệ họ.”
Biểu cảm của Ninh Ân không ai biết rõ, không nhúc nhích.
Mưa rào đánh vào đỉnh lều xe, một trận ào ào như bùa đòi mạng dồn dập.
Không gian thời gian ngừng lại.
Phu xe còn nằm ở ven đường như điếc không sợ súng, Ngu Linh Tê tự đưa tay ra cầm lấy dây cương đã buông xuống trước xe.
Nhưng đến chỉ nhọn chưa chạm vào, Ninh Ân đã thản nhiên nhấc giày lên, đạp lên dây cương.
Ngu Linh Tê dùng sức giật giật, nhưng dây cương dưới giày hắn vẫn không nhúc nhích, nàng đành bực bội nói: “Vệ Thất! Buông ra!”
Sau một phút, bóng người cao lớ bao phủ lên, hắn đẩy Ngu Linh Tê vào trong xe.
“Ngươi!”
Phát hiện Ninh Ân đang làm gì, nàng giơ tay lên theo bản năng bắt được tay, giơ chân lên chặn chân hắn lại.
Bên trong xe ngựa chật hẹp, tầm mắt hai người chạm nhau, hơi thở cũng quấn quýt, trong con người phản chiếu hình ảnh của đối phương.
“Vệ Thất, ngươi thả ta ra!” Ngu Linh Tê nhìn thiếu niên đứng lên, vừa tức vừa kinh ngạc không ngớt.
“Không thể thả.”
Ninh Ân chỉ dùng một tay có thể dễ dàng ép chặt hai cổ tay không ngừng giãy giụa của Ngu Linh Tê lê.n đỉnh đầu, tiếng nói mang theo lạnh lẽo làm người ta sợ run: “Mạng của tiểu thư vô cùng quý giá, Vệ Thất không nỡ để tiểu thư làm chuyện điên rồ.”
Nhưng không kịp.
Ngu Linh Tê vội đến mức con ngươi đỏ lên, ánh mắt ướt át, nhưng cắn môi không chịu thua.
Tính cách của tỷ tỷ rất cứng rắn, xúc động một chút lập tức sẽ làm ra cái gì đó mà không thông báo trước. Nàng sợ tỷ tỷ không chịu được đến khi Ninh Tử Trạc chạy tới.
Nước mưa theo sợi tóc Ninh Ân nhỏ xuống, rơi trên khóe mắt bên tóc mai của Ngu Linh Tê, như vài giọt nước mắt lướt qua gương mặt trắng nõn ấm áp của nàng.
Ninh Ân nhìn vết ướt trên khóe mắt nàng, mi hơi động, sức thay cũng nởi lỏng ra một chút theo bản năng.
Hắn đưa ngón tay đặt lên môi muốn nói của Ngu Linh Tê, giọng trầm “Suỵt.”
Trong lúc nhất thời lại như trở về kiếp trước, cảm giác mạnh mẽ và cực ngột ngạt.
Ngu Linh Tê cứng đờ không động đậy, chỉ nghe tiếng cười ngắn ngủi bên tai của Ninh Ân như đã quyết định cái gì đó: “Chỉ cần tiểu tỷ tỷ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ còn có một tiểu tỷ tỷ không sứt mẻ sống tên Ngu Tân Di.”
Nội thị khom người vào cửa, đứng ở ngoài bẩm báo với bình phong: “Điện hạ, nữ nhi Ngu tướng quân ở ngoài cửa Vĩnh Xuân cầu kiến.”
Nghe vậy, trong mắt Ninh Đàn lộ ra một kế hoạch như đắc thắng.
Nữ nhân tự cao, dạy dỗ gia giáo thế nào thì lúc này chẳng phải ngoan ngoãn vào trong cung cầu xin hắn ta.
“Đưa nàng ấy đến Nghi Xuân cung tiếp đãi thật tốt.”
Ninh Đàn đẩy tỳ nữ xinh đẹp khỏi lồ.ng ngực, ngả ngớn nói: “Cút đi, đêm nay không cần các ngươi hầu hạ.”
Vào Đông cung không cho mang lưỡi dao sắc, Ngu Tân Di phải giao dam găm để lại, tức giận trầm ổn đi vào, một bộ áo bào quan phục màu đỏ xẹt qua đêm mưa như một ngọn lửa nóng xinh đẹp thiêu đốt.
Nàng ấy ngừng bước chân, ngang nhiên nói: “Nghi Xuân cung chính là nơi giải trí, không thích hợp bàn bạc chuyện công. Làm phiền công công nói cho điện hạ, ta ở ngay sảnh phụ đợi.”
Dứt lời, nàng ấy xoay bước chân đẩy cửa sảnh phụ.
Đèn đuốc chói mắt phả vào mặt, nàng ấy híp mắt.
Ninh Đàn vừa mới đứng dậy, thấy cửa điện bị người dùng lực đẩy ra, một nữ tướng mặc y phục vải dùng tư thế hiên ngang đi vào không khỏi sợ đến mức ngồi lại trên giường.
Hắn ta bình tĩnh nhìn lại, hóa ra là tướng Bách Kỵ-Ngu Tân Di.
“Sao chính là nàng ta?” Ninh Đàn híp mắt đánh giá Ngu Tân Di, có chút mất hứng.
Hắn ta còn tưởng rằng người đến là tiểu mỹ nhân Ngu Linh Tê mềm mại kia, không ngờ là nữ võ tướng có gai.
Nhưng…
Không biết do đèn đuốc nổi bật, mà tối nay nhìn kỹ Ngu Tân Di lại không giống như nhân vật Mẫu Dạ Xoa trong ấn tượng lúc trước, trái lại còn có ngũ quan anh tuấn xinh đẹp, sáng rực rỡ sáng khoái có một loại hoang dã khó thuần đầy thú vị.
Ăn ngán mỹ nhân yểu điệu rồi, hắn ta còn chưa từng thưởng thức nữ tử hào kiệt như vậy.
Ngu Tân Di kìm nén ánh mắt dinh dính dò xét của Thái tử, đè sống tức giận trong lòng ôm quyền nói: “Thần nữ Bách Kỵ - Ngu Tân Di gặp qua Thái tử điện hạ.”
Ninh Đàn cho người nội thị một ám hiệu liếc mắt, mới chậm rãi thẳng người nói: “Miễn lễ. Đại Ngu cô nương cầu kiến vào đêm hôm thế này có chuyện gì?”
Biết rõ còn hỏi!
Ngu Tân Di cắn răng: “Cầu mong điện hạ nhìn cả đời trung kiên, chiến công hiển hách đặt lên phần ưu tiên của Ngu gia mà giơ cao đánh khẽ.”
“Muốn ta hỗ trợ, Đại Ngu cô nương nên lấy ra thành ý.”
Thái tử trừng mắt nhìn chăm chú nàng, tâm trí phiêu đãng nói: “Dù sao liên quan đến mấy vạn tính mạng người dân, ta cũng không thể mạo hiểm trắng trợn cầu xin cho Ngu gia nhà ngươi.”- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Ngu Tân Di ngẩng đầu, biểu tình hiểu rõ: “Thần nữ còn chưa nói là chuyện gì, điện hạ sao lại biết có liên quan đến người dân?”
Ninh Đàn bị nghẹn, nín một lát mới nói: “Gần đây Ngu gia nhận một mệnh lệnh giúp người dân gặp thiên tai, ta cũng đoán thế.”
Cung nữ đốt lư hương, dâng trái cây và rượu.
Ngu Tân Di lạnh lùng nở nụ cười: “Đúng là do Thái tử điện hạ làm.”
Ninh Đàn vội ho một tiếng giơ lên ly rượu ra hiệu, nói: “Có lời gì thì Đại Ngu cô nương cũng uống với ta một ly vừa nói chuyện.”
Ngu Tân Di lạnh lùng liếc qua không hề bị lay động.
Nàng ấy thờ ơ, nói: “Dù là ai ăn hối lộ trái pháp luật cũng không phải là tướng lĩnh Ngu gia ta. Còn nhớ bảy năm trước, gia phụ mới vừa nhận quản lý binh quyền, lúc đó xảy ra chuyện, kỷ luật quân đội tan rã, quân lính thì cướp tài sản của nhân dân, đùa giỡn nữ tử, là gia phụ suốt đêm quét sạch bại hoại trong quân, lúc này mới có được nghiêm minh và kỷ cương mạnh mẽ như bây giờ, quân Ngu gia đánh đâu thắng đó.”
Ninh Đàn nhìn chằm chằm lư hương lượn lờ tản ra trên bàn trà, không yên tâm xua tay một cái: “Được rồi được rồi, chuyện cũ năm xưa còn lấy ra nói làm gì?”
Ngu Tân Di lại châm biếm: “Nếu không có những chuyện cũ năm xưa này, Thái tử điện hạ có được vị trí ngồi yên ổn của Thái tử sao?”
“Ngươi hỗn xược!”
“Vắt chanh bỏ võ, chính là hành vi hôn quân…”
Còn chưa nói xong, thân hình Ngu Tân Di đã khựng lại một chút khó nhận ra.
Ánh mắt nàng ấy dừng lại trong chốc lát, nâng trán cắn răng nói: “Ngươi làm cái gì…”
Ninh Đàn vui mừng trong bụng, biết là hiệu quả mùi thuốc, vội vàng cho người hầu lui.
Hắn ta biết thuở nhỏ Ngu Tân Di tập võ, vì ngừa chuyện lỡ như, nên đợi thời gian một chén trà mới dám đi về phía trước.
Đương nhiên Ngu Tân Di đứng không vững, đỡ trán loạng choạng, trên mặt hiện lên đỏ ửng như say rượu, cũng khiến gương mặt nàng thêm kiều diễm mấy phần.
Lúc này Ninh Đàn mới đánh liều đi tới, nắm ấy vòng eo căng đầy tinh tế của Ngu Tân Di nói: “Đại Ngu cô nương yên tâm, chỉ cần ngươi theo ta, bản Thái tử sẽ giữ lại tính mạng của cả nhà ngươi… Ah!”
Một tiếng hét thảm, tay Ninh Đàn bị Ngu Tân Di bẽ vặn ra phía sau.
Tiện đà một tiếng “bốp”, một bạt tai vang dội vung tới trên mặt Ninh Đàn, đánh cho hắn ta lảo đảo.
Ninh Đàn không ngờ Ngu Tân Di hít Liệt Hương như vậy vẫn có sức tát tai Thái tử, không khỏi thẹn quá hóa giận nói: “Tiện nhân! Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt”
Hắn ta kéo đai lưng hung dữ, muốn nhào tới chỉ nghe một trận ồn ào ở bên ngoài truyền đến.
“Điện hạ, điện hạ không tốt!” Giọng nội thị kinh hoàng vang lên từ ngoài cửa.
“Lúc nãy mất chục tên phủ săn lửa bay từ ngoài trời tới, cánh trái phường Xuân với điện Sủng Nhân của Đông cung cháy, ảnh hưởng đến Hoàng thượng và quân Vũ Lâm!”
"Làm sao lại đột nhiên bị cháy? Các ngươi làm ăn kiểu gì!"
"Lửa này rất kỳ lạ, nô tài cũng không biết."
Nội thị dè giọng vịt đực mình lên: "Hiện tại Hoàng thượng đã sắp đến cửa Vũ Đức, điện hạ vẫn nhanh chóng thu dọn chuẩn bị nghênh giá đi."
Đông cung với cung sảnh phụ Tử chỉ cách nhau một bức tường, từ cửa Vũ Đức đến đây, thời gian cũng chỉ bằng nửa chén trà nhỏ.
Ninh Đàn hoảng rồi, hắn ta không lo tâm tình xấu xa nữa đẩy Ngu Tân Di vào bên trong, chỉ muốn nhanh chóng giấu nữ nhân này đi mới tốt.
Nếu bị phụ hoàng nhìn thấy hắn ta ra tay với nữ nhi công thần, không thể thiếu lại một trận đánh phạt.
"Hôn quân! Đừng có chạm ta!" Ngu Tân Di vẫn còn sức lực khánh cự, csử dụng đấm đá từng chiêu nào chiêu nấy đều trí mạng!
Bụng với hông và ở dưới xx của Ninh Đàn bị nàng ấy đá vài cước, nhất thời đau đến khuôn mặt vặn vẹo mang theo giọng gọi lớn: "Người đâu! Xách mụ điên này xuống nhốt lại cho ta!"
Bốn, năm nội thị cùng nhau xông lên, thật vất vả mới nhốt được Ngu Tân Di vào bên trong, lập tức đã thấy ngoài điện có cây đuốc sáng rực.
Tiện thể cửa điện bị đẩy ra, quân Vũ Lâm vây quanh Hoàng đế tóc mai điểm bạc tiến vào điện, sau lưng là tiểu quân vương Nam dương môi hồng răng trắng.
Ánh mắt Ninh Tử Trạc có chút lo lắng nhìn quét trong điện một chút.
Hoàng đế nhìn quần áo xộc xệch của Thái tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trách mắng: "Đông cung có lửa lớn, nhưng nửa ngày người ta cũng không thấy ngươi, đến cùng ở đây làm cái gì?"
Ninh Đàn vội vã buộc lại đai lưng, cúi đầu khom người nói: "Phụ, phụ hoàng, nhi thần..."
Hắn ta còn chưa nói xong, bên trong đã truyền ra tiếng gào đau đớn "Á á" của nội thị, theo đó tiếng vang của quyền cước rơi xuống da thịt.
Sau một tiếng sứ vỡ nát "choảng choảng", Ngu Tân Di với sắc mặt ửng đỏ lảo đảo đi ra.
"Ngu tư sử!" Ninh Tử Trạc lập tức đi về phía trước cởi ngoại bào khoác lên người Ngu Tân Di.
Cũng may ngoài trừ cơ thể nàng ấy không có sức lực, quần áo vẫn chỉnh tề cũng không có những dị thường khác.
Hoàng Đế nhìn một chút ánh mắt phượng nén giận của Ngu Tân Di, lại nhìn Thái tử đang rụt rè quỳ sát trước mặt, tất cả mọi chuyện không cần nói cũng biết.
"Thứ vô sỉ này!"
Hoàng đế giận đến tím mặt mày, đá một cước ngay lồng ngực hắn ta, quát lớn: "Ngươi đã cái gì!"
Thái tử bị một đạp trong cơn thịnh nộ của Hoàng đế mà ngã chổng vó trên mặt đây, bụng hướng lên trên trời như Bát Giới, chật vật lại quỳ xuống, lúng ta lúng túng không dám cãi lại.
....
Mưa rời dần nhỏ, xe ngựa vẫn đứng ở cống thoát nước.
Hướng Đông cung, ánh lửa mờ mịt nhưng hiện lên.
Ninh Ân khoanh chân ngồi, trong mắt màu ánh sáng tối chập chờn như đang thưởng thức kiệt tác vui tai vui mắt, lạnh nhạt nói: "Tỉnh táo lại rồi?"
Ngu Linh Tê nhìn đến nơi đang cháy, một lát lại gật đầu.
Ninh Ân như một khối núi băng, vẻ lộ ra ngoài chỉ là một chút ý cười, dưới mặt nước còn cất giấu sức mạnh không muốn người biết.
Người tàn nhẫn, xảo quyệt giả vờ một kẻ ngủ đông giỏi như vậy, nàng cũng không lạ gì việc hắn có thể bò lên vị trí quyền lực nhất thiên hạ nữa.
"Sau này, không được làm dữ với ta nữa."
Ngu Linh Tê cụp mắt đánh vỡ không khí vắng lặng, xoa xoa tay bị hắn nắm đau.
Dừng lại một chút, lại bù thêm một câu thì thầm: "Dù không biết ngươi dùng cách nào, nhưng vẫn cảm ơn ngươi."
"Không cần cảm ơn ta, cảm hơn tiểu quận vương của ngươi đi."
Giọt nước nhỏ ở cuối sợi tóc Ninh Ân, giọng cũng lạnh lẽo: "Ta có thể dùng cách gì chứ? Chỉ là lừa gạt tiểu thư yên tâm thôi."
Ngu Linh Tê giương mắt nhìn hắn một lúc lâu, mới nhìn được chút tâm trạng như "thù dai" trên gương mặt anh tuấn của hắn.
"Vệ Thất?"
"Vệ Thất."
Gọi hai tiếng liên tiếp, Ninh Ân mới lười biếng nhấc mi mắt lên, liếc nàng.
Ngu Linh Tê há miệng còn chưa nói chuyện, đã nghe tiếng xe ngựa truyền đến từ phía trước.
Nàng vén màng nhìn đến đã thấy xe ngựa phía trước mang theo đèn lồng phủ tiểu quận vương Nam Dương, ánh mắt cũng sáng lên nhảy xuống xe nói: "Tỷ tỷ!"
Người chăn ngựa của phủ Quận vương siết cương dừng lại, tiện thể xốc màn xe lên để lộ gương mặt anh khí trẻ tuổi của Ninh Tử Trạc.
"Ngu Nhị cô nương đừng lo lắng, Ngu tư sử không có chuyện gì."
Ninh Tử Trạc khom người để lộ Ngu Tân Di đang dựa và thành xe mê mang bên cạnh.
Ngu Tân Di nhìn sơ qua không bị tổn hại gì, trên người còn bọc ngoại bào dệt bằng vàng của Ninh Tử Trạc.
Lòng Ngu Linh Tê đang treo ở không trung cũng có thể xem như hạ xuống, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hành lễ trịnh trọng với Ninh Tử Trạc: "Đa tạ Quận vương điện hạ đã ra tay tương trợ."
Ninh Ân đứng dựa vào xe ngựa, con mắt u lãnh hơi nheo lại.
Xí, có nên cảm ơn tiểu quận vương với nàng không?
Thật ngứa tay muốn giết người.
Trên xe, Ninh Tử Trạc run rẩy không cái không hiểu lý do.
Nhìn xung quanh một lần, hắn ta lại buồn bực nghĩ: Sao đột nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng lạnh lẽo?