Gả Vai Ác

Chương 47: Món quà



Ngu Linh Tê vừa nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Ân thì đã biết phần lớn thứ hắn muốn không phải là một vật bình thường.

Nàng khẽ đảo mắt, như đang cất giấu một cái móc nhỏ, đúng lúc bổ sung một câu: “Phải trong phạm vi lễ pháp, ưu tiên không được làm tổn thương người khác và chính mình.”

“Giữ lại trước đi.” Ninh Ân như ngại quá nhiều quy tắc, khẽ khịt mũi, nhưng trong mắt lộ rõ vẻ vui mừng sâu sắc.

Hắn nhìn thiếu nữ băng cơ ngọc cốt trước mặt, ý cười lộ ra, nói chậm rãi: “Sau này khi thời cơ đến, mong tiểu thư cho phép ta lấy của Ngu phủ một thứ.”

Sóng nước trên mặt hồ tươi đẹp, ánh đèn lơ lửng nhảy lên vàng rực.

Ngu Linh Tê bị nụ cười của hắn làm cho mê hoặc, vậy mà ma xui quỷ khiến lại gật đầu.

Khi nàng định thần lại, Ninh Ân đã nở nụ cười rời đi, chỉ để lại nửa chùm nho mát lạnh trên tay nàng, bọt nước trong suốt.

“Vừa rồi hắn đang đào cái hố gì vậy?”

Ngu Linh Tê khó hiểu, tiện tay hái một quả nho bỏ vào miệng, sau đó giật mình một cái, chua đến mức hai đầu ngón chân co quắp vào nhau.

...

Trong cung, Thôi Ám lệnh cho người kéo tên thái giám bị đánh chết xuống dưới.

Hắn ta nhìn một tên thủ hạ khác đang quỳ trên mặt đất, chậm rãi nói: “Thời gian nương nương cho chúng ta không còn bao lâu, còn ngươi thì sao? Không tìm ra nguyên nhân sao?”

“Đề đốc bớt giận! Có quá nhiều nguồn tin đồn, thuộc hạ và những người khác đã lần ra một vài thanh lâu và quán trà, đều đã cắt đứt manh mối...”

Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Thôi Ám, người nọ vội vàng lên tiếng nói: “Nhưng thuộc hạ vô tình phát hiện Thiếu tướng quân của Ngu phủ đang bí mật điều tra tung tích của Thất hoàng tử.”

“Ngu Hoán Thần?” Thôi Ám thưởng thức cái tên này.

Thất hoàng tử thực sự không chết, hay là nói những hành động bí mật của Ngu gia là chuẩn bị để xếp hàng?

Cho dù là vì lý do gì, cũng đủ để vị kia của Đông cung kiêng kỵ, phẫn nộ.

Căn bệnh cũ phía dưới đũ.ng quần dường như đang nhức nhối, trong ánh mắt như giếng cổ không gợn sóng của Thôi Ám hiện lên sự hung ác nham hiểm sâu đậm, chậm rãi cười nói: “Nhìn chằm chằm động tĩnh của Ngu phủ. Còn nữa, trình báo tin tức này cho Thái tử điện hạ của chúng ta.

Tô Hoàn quyết định tặng Ngu Hoán Thần một thanh kiếm coi như làm quà cho lễ Thất Tịch, vẫn còn thiếu một miếng ngọc bích để trang trí, vì vậy liền quyết định đi dạo phố một chuyến và mời Ngu Linh Tê đi cùng.

Ngu Linh Tê nhớ ra lễ vật cho Ninh Ân vẫn chưa có nên không rảnh nghĩ ngợi, nàng mỉm cười đồng ý.

Tô Hoàn quen dùng chiếc xe ngựa nhỏ và hẹp kia, hai người ngồi hơi chen đúc. Quản sự liền vâng lời thay đổi chiếc xe ngựa to mà Ngu Hoán Thần thường xuyên sử dụng để lên triều, đích thân đưa các nàng ra ngoài cửa.

Xe ngựa dùng cho việc công rộng rãi và thoải mái, còn chuẩn bị các loại trái cây và đồ đựng đá mát mẻ. Ngu Linh Tê dựa vào gối thêu chớp mắt nói: “Tuy ngoài miệng huynh trưởng không nói, thật ra rất quan tâm đến tẩu tẩu.”

Tô Hoàn “ừ” một tiếng, trên mặt hiện lên màu đỏ nhạt ngọt ngào của tân hôn: “Ta biết, thật đúng khi kết hôn với chàng.”

Thực ra Ngu Linh Tê luôn có một chút tò mò, kiếp trước huynh trưởng và tẩu tẩu vẫn chưa gặp nhau, nhưng sau khi huynh trưởng qua đời trên chiến trường, Tô Hoàn thà chết chứ không bội ước mà tái giá, mà là lựa chọn làm bạn với Phật tổ suốt đời...

Lần cuối cùng nghe một câu chuyện như vậy, vẫn là ở trong “Liệt nữ truyện” và “Trinh phụ thư” trói buộc nữ tử bên trong giáo điều như vậy. Nhưng mà theo tính tình của Tô Hoàn, không giống như người bảo thủ quanh co không chịu thay đổi.

Trong lòng nàng đã có suy đoán, hỏi: “Trước đây tẩu tẩu ngưỡng mộ huynh trưởng?”

Trừ cái này ra, Ngu Linh Tê không thể nghĩ ra bất kỳ lý do gì có thể làm một nữ tử hoạt bát thông minh chốn khuê phòng dứt khoát cắt tóc thủ tiết.

Mặt Tô Hoàn càng đỏ hơn một chút, giống như một đứa trẻ bị phá vỡ bí mật.

Nàng khẽ gật đầu, lấy quạt che mặt tinh tế nói: “Bốn năm trước chàng ngự tiền hiến võ, ta cũng ở đó với phụ thân.”

Từ đó vừa gặp đã thương, tâm hồn thiếu nữ rung động.

Ngu Linh Tê ngạc nhiên, không nghĩ duyên phận của bọn họ đã sớm được định ra như vậy.

Kiếp này càng viên mãn thì càng cảm thấy kiếp trước thiếu hụt, Ngu Linh Tê nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

“Ta chỉ nói cho muội biết bí mật này, Tuế Tuế, muội nhất định không được nói cho phu quân ta biết.”

Tô Hoàn kéo tay Ngu Linh Tê, đỏ mặt nói: “Ta sợ chàng cười nhạo ta.”

“Tẩu tẩu cứ yên tâm.”

Ngu Linh Tê móc ngón tay đánh dấu với nàng, lại cười an ủi nói: “Cho dù huynh ấy biết, cũng nhất định sẽ không giễu cợt, chỉ cảm thấy mình may mắn.”

Tính tình của huynh trưởng, Ngu Linh Tê hiểu rõ hơn ai hết.

Hắn rất có trách nhiệm lại còn thông minh. Cho dù trước khi thành hôn có miễn cưỡng, nhưng chỉ cần thê tử qua cửa, hắn sẽ liều mạng bảo vệ.

“Đừng nói về ta nữa.”

Tô Hoàn quay lại và hỏi: “Vài ngày nữa sẽ đến lễ cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa, Tuế Tuế có người yêu mến muốn tặng quà không? Quanh năm suốt tháng cũng chỉ có một ngày duy nhất không có ngăn cách giữa nam và nữ, có thể thỏa thích bày tỏ tấm lòng.”

Lông mi của Ngu Linh Tê chuyển động, khuôn mặt gầy và lạnh lùng của Ninh Ân hiện ra trong tiềm thức.

“Nam nhân đầu tiên mà Tuế Tuế nghĩ đến vào lúc này chính là người mà muội thích.” Tô Hoàn đến gần và nói với giọng của một người đã từng trải

Ngu Linh Tê đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa ngạc nhiên vừa bối rối, nàng chớp mắt rồi lại chớp mắt.

“Thật không?” Nàng chần chờ hỏi.

Tô Hoàn gật đầu chắc chắn: “Yêu thích một người sẽ không giấu được, hắn sẽ hiện ra trong đầu muội một cách vô thức.”

Ngu Linh Tê suy nghĩ một chút, gần đây số lần nghĩ đến Ninh Ân quả thực rất nhiều.

Từ nỗi sợ hãi và hối hận về kiếp trước đến sự nhẹ nhõm và tin tưởng vào kiếp này, từ cuộc hội ngộ với động cơ kín đáo ở đấu trường thú cho đến việc nhiều lần phá lệ ra tay giúp đỡ nhau… Từng việc từng chuyện đều in sâu vào tim.

Bất tri bất giác hai đời, bọn họ đã trải qua rất nhiều thăng trầm trong cuộc đời.

Đây có phải là yêu thích?

Ngu Linh Tê không hiểu lắm, nàng từng có tiếp xúc thân mật với Ninh Ân nhưng chưa bao giờ nói về tình yêu.

Vậy còn Ninh Ân thì sao?

“Tẩu tẩu, tẩu nói...”

Ý nghĩ của Ngu Linh Tê dâng trào kích động, lông mày đẹp như tranh quét qua ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa sổ xe ngựa, trầm giọng hỏi: “Nếu một người khét tiếng tàn ác, tàn nhẫn độc ác, luôn ức hiếp người đầu gối tay ấp với mình. Nhưng khi người bên gối sau khi chết, hắn đóng băng thi thể của nàng, không nỡ chôn nàng, đây là thích sao?”

Tô Hoàn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đúng vậy.”

“Không phải là chiếm hữu cố chấp đến điên sao?” Ngu Linh Tê nói.

Dưới hành lang đêm đó, ngay cả chính Ninh Ân cũng thừa nhận rằng nên khóa chặt đồ vật khi dùng thấy vừa lòng.

“Ai nói chiếm hữu cố chấp đến điên không phải là thích?”

Tô Hoàn cười khẽ: “Giam cầm, thậm chí là bắt nạt, người xấu cũng có tình yêu của người xấu...”

Có lẽ nhận ra mình nói lỡ miệng, Tô Hoàn cắn chặt môi và ngừng nói.

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, cánh môi Ngu Linh Tê hơi hé mở, sau một hồi kinh ngạc hỏi: “Tại sao tẩu tẩu lại biết chuyện này?”

Tô Hoàn lưỡng lự một lúc lâu mới nhẹ nhàng thú nhận: “Trước đây ở trong khuê phòng nhàm chán nên đã đọc rất nhiều sách.”

Từ thơ từ ca phú nghiêm túc, đến thoại bản, tiểu thuyết không nghiêm túc, từ “quân tử hảo cầu” đến cưỡng đoạt, nàng đều đã từng đọc rất nhiều.

Nghe vậy, ấn tượng của Ngu Linh Tê đối với vị tẩu tẩu nhỏ này càng cao hơn, xuất thần dựa vào cửa sổ xe.

Nỗi lòng phập phồng, bất an dai dẳng.

Đó là những gì tẩu tẩu nói? Ngu Linh Tê từ từ hạ lông mi cong vút xuống.

Đáng tiếc nàng vĩnh viễn không thể quay lại quá khứ tìm Ninh Ân hỏi rõ ràng.

Bên cạnh nàng bây giờ, chỉ có một tên điên Vệ Thất sẽ vì nàng mà cắt tóc, ăn ớt bột...

Không bao lâu nữa, ngay cả Vệ Thất cũng sẽ không thuộc về nàng nữa.

Nghĩ đến điều đó, trái tim đau nhói và nóng ran, lại là một sự thẫn thờ mờ nhạt.

...

Đồ ngọc trên đường Tuyên Bình là nổi tiếng nhất.

Lâm Lãng Phường là cửa hàng đồ ngọc lớn nhất ở đường Tuyên Bình. Chủ cửa hàng là những người có nhiều kinh nghiệm, những viên ngọc quý hiếm đều được giấu trên tầng hai và chỉ dành cho những vị khách quý lựa chọn.

Trang trí trên tầng hai vô cùng trang nhã, thậm chí còn mời cầm sư và một nữ tử chơi đàn tỳ bà đến tấu nhạc để giải trí.

Tô Hoàn chọn một chiếc nhẫn ngọc phù hợp để làm tua, Ngu Linh Tê rảnh rỗi không có gì để làm, quan sát dọc theo quầy bày đầy đồ bằng ngọc.

Một lúc sau, nàng bị thu hút bởi một miếng ngọc đen có kích thước bằng lòng bàn tay.

Màu ngọc này đậm tinh xảo, ấm áp không có một chút tạp chất, giống như băng đen ngưng tụ thành, giống như lấy một mảng bóng đêm sâu đậm đặc nhét trong một tấc vuông.

Không hiểu vì sao, Ngu Linh Tê lại nhớ đến tay của Ninh Ân.

Màu da của hắn lạnh như băng, nếu những đốt ngón tay thon dài kia đùa giỡn với viên ngọc đen này, nhất định sẽ đẹp đẽ và xa hoa không nói nên lời.

Dưới tấm lụa mỏng của mũ, ánh mắt Ngu Linh Tê dịu dàng, trong lòng có một ý tưởng.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Đó là một món quà phù hợp, một món quà tuyệt vời.

“Ngọc này mới chỉ là bán thành phẩm, còn chưa kịp chạm khắc.”

Chủ cửa hàng nhìn thấy ánh mắt của Ngu Linh Tê dừng lại trên khối ngọc màu đen, lập tức ân cần nói: “Sau khi khách quý mua, cửa hàng chúng tôi có thể chạm khắc cho ngài.”

Ngu Linh Tê lắc đầu: “Không cần.”

Sở thích của Ninh Ân khác với người thường, Ngu Linh Tê không biết hắn muốn loại gì, nên định mua về hỏi rõ ràng rồi nhờ người chạm khắc, mài giũa theo sở thích của hắn.

Bởi vì là mua phôi ngọc nên Tô Hoàn cũng không nghĩ nhiều, nắm lấy tay Ngu Linh Tê, vui vẻ đi ra khỏi Lâm Lãng Phường.

Cùng lúc đó, đối diện quán trà.

Gã sai vặt liếc nhìn về phía ngoài cửa sổ của nhã gian, sau đó “hừ” một tiếng nói: “Nhị công tử, đó không phải là xe ngựa của Ngu đại công tử sao?”

Tiết Sầm nhìn theo tầm mắt của hắn ta ra đường, vừa lúc nhìn thấy một bóng người yểu điệu bước ra từ Lâm Lãng Phường.

Ngay cả khi đội mũ có rèm, Tiết Sầm cũng nhận ra Ngu Linh Tê trong nháy mắt.

Hắn không giấu được sự phấn khích, đang định đứng dậy đi xuống lầu thì nhìn thấy phía sau có một nữ tử hơi nhỏ nhắn đi theo, ăn mặc như một cô dâu.

Ngu Thiếu phu nhân cũng ở đó, vì vậy Tiết Sầm đành phải nén niềm vui trong mắt và đoan trang ngồi lại chỗ cũ.

“Công tử không định đến chào hỏi một chút sao?” Gã sai vặt hỏi.

Tiết Sầm nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt thâm trầm kiềm chế, nhẹ nhàng nói: “Con dâu Ngu gia đang ở đó, ta là nam nhân bên ngoài, nên tránh tị hiềm.”

Trong trường hợp trước công chúng và không riêng tư, ngay cả khi hắn đi xuống vào lúc này, vì sự có mặt của thê tử mới của bạn mình, hắn cũng không thể nói một lời.

Gã sai vặt bĩu môi, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Công tử cũng quá đàng hoàng rồi, nếu bằng lòng sử dụng một chút thủ đoạn, ai mà không chiếm được?”

Có hai tiếng gõ cửa cốc cốc, phá tan sự im lặng.

Trà nô dẫn một nam nhân cao gầy và chín chắn vào.

Tiết Sầm ngay lập tức đứng dậy cung kính gọi một tiếng: “Huynh trưởng.”

...

Hoàng hôn buông xuống, cái nóng vẫn chưa tan.

Con phố đối diện với Ngu phủ, trong một góc khuất, một nam nhân mặc quần áo bằng vải bố len lén nhìn động tĩnh của Ngu phủ.

Một cơn gió thổi qua sau lưng, nam nhân cảnh giác quay đầu lại, chỉ thấy con hẻm vắng tanh không một bóng người.

Nhưng khi hắn ta quay lại lần nữa, một thanh niên trong bộ quân phục sẫm màu xuất hiện trước mặt hắn ta mà thần không biết quỷ không hay, đứng thẳng tắp ngược lại với ánh tà dương tuyệt đẹp.

Tiếng kêu kinh ngạc còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị bóp nghẹt cổ họng, thình thịch một tiếng ngã xuống đất.

Một tay Ninh Ân nắm lấy cổ áo của nam nhân, kéo thân hình nặng nề của hắn ta, cái bóng dài rẽ vào con hẻm sau lưng rồi biến mất trong ánh chiều tà.

Hắn khoanh tay, dùng mũi chân đá vào mông nam nhân, để lộ chiếc thẻ trên thắt lưng của hắn ta.

“Người của Đông cung?” Ninh Ân cười lạnh một tiếng.

Với bộ óc heo của Ninh Đàn, không thể nhanh như vậy đã tìm ra chỗ ẩn náu của hắn.

Vậy chỉ có khả năng, là hướng về phía Ngu gia mà đến.

Ninh Ân thong thả ung dung lau tay, sau đó ánh mắt trầm xuống.

Nếu hắn nhớ không lầm, Ngu Linh Tê vừa rời khỏi phủ trên xe ngựa của Ngu Hoán Thần?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.