Gả Vai Ác

Chương 72: Ngày cưới



Ngu Linh Tê không muốn xuống địa ngục chung với Ninh Ân.

Ở thế gian này còn nhiều người tốt như vậy, phong hoa tuyết nguyệt, núi sông vạn dặm, nàng muốn đi với Ninh Ân hết những nơi đó, để chữa tất cả những khuyết điểm ở kiếp trước thành hoàn thiện.

Nhưng Ngu Linh Tê vẫn có một chút sức lực như vậy, không chỉ vì mũi tên kia bắn về phía huynh trưởng, càng không phải do tính cách cố chấp suy nghĩ lung tung của Ninh Ân, nàng cũng không tính bỏ qua chuyện này.

“Sau đó ta sẽ thường xuyên báo tin bình an cho người nhà, nói cho họ biết ta ở chỗ này rất tốt cho đến hết bốn ngày thiên hạ đại loạn.”

Nàng nhân cơ hội này nói ra yêu cầu với hắn: “Nếu chàng không yên tâm, thì có thể xé xem nội dung trong thư nhưng ta không cho chàng ngăn cản, biết chưa?”

Vẻ mặt Ninh Ân không hề có cảm xúc, hắn véo nhẹ thịt ở eo nàng.

“Gần như hiểu rồi.”

Giọng nói của hắn mang theo sự thoải mái và lười biếng, hắn chậm chạp nở nụ cười nhẹ nhàng: “Người bình thường nói những lời nói này với bản vương, sẽ bị rút đầu lưỡi đấy.”

Ngu Linh Tê hừ một tiếng, xoay người ở trong ngực hắn, bỏ hương liệu rơi đầy giường với đậu đỏ, giấy hoa tiên sắp xếp lại một lần nữa vào trong túi thơm, kéo căng dây thừng rồi thắt một nút thắt một mối thắt xinh đẹp, rồi nàng lại buộc ở trên đai lưng của Ninh Ân.

“Cái này ta chỉ đưa một lần, chàng phải giữ kỹ đấy.”

Nàng mặc phong phanh, lúc nãy lại ra ngoài bị gió thổi nên bây giờ đầu ngón tay đã lạnh đến mức hơi đỏ lên

Ninh Ân kéo cơ thể của nàng vào trong lòng, một tay mở vạt áo cầm lấy tay nàng đặt ở trên lồ.ng ngực mình, dùng nhịp tim nóng bỏng nhất của bản thân sưởi ấm đầu ngón tay của nàng

Bàn tay lạnh như băng thình lình áp sát ở vị trí trái tim, cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương tất nhiên cũng không dễ chịu.

Nhưng Ninh Ân lại càng siết chặt bàn tay của nàng hơn một chút, nụ cười trầm thấp làm chấn động nửa gò má của Ngu Linh Tê đã áp trên lồ.ng ngực hắn tê dại.

Hắn chậm rãi vỗ về mái tóc Ngu Linh Tê, dùng cơ thể của mình ghì chặt nàng, nhiệt độ trong lòng nóng bỏng đến mức đầu ngón tay nàng hơi cuộn tròn lại.

Trước ngày thành hôn.

Ninh Ân vẫn đi sớm về muộn như cũ, có lúc cả ngày đều bận bịu đến mức ngay cả đêm cũng không thấy bóng dáng, lúc hắn rảnh rỗi lại im lặng cùng nàng pha trà và nói chuyện, giống như hắn đã quên mất hai nhà Ngu gia và Tiết gia có một cuộc hôn ước do Thiên Tử ban cho.

Thuộc hạ ra ra vào vào bấm báo công việc trong triều, từ việc Huệ tần đột ngột phát nổ chết, Tiểu Hoàng tử điện hạ chưa tới một tuổi đã đưa đến bên cạnh Hoàng hậu làm con nuôi, còn nhắc đến việc điều động các quan chức Ngự Sử đài thì không rõ chi tiết, nhưng lại chưa có một ai nói là liên quan đến việc hủy hôn ước.

Ngu Linh Tê cầm bút đã thấm mực chỉ có thể tức giận trấn an mình: Vậy thì để xem ai dễ xúc động trước đi.

Nàng chuẩn bị một bức thư gửi về cho nhà, báo cho người nhà mình vẫn đang rất mạnh khỏe, việc sắp xếp kết hôn bái đường vẫn tiến hành như bình thường để tránh khỏi bị người ta bắt được nhược điểm vân vân…

Viết thư xong nàng thổi khô mực, mới xếp thư nhà lại giao cho người hầu ở ngoài cửa, sau đó trở về phòng nằm trên giường nhỏ, buông thõng tay mặc kệ.

Sau một chén trà, bức thư nhà này đã đến trong tay Ninh Ân.

Một tay hắn chống ở huyệt thái dương, ngắm nghía tờ giấy viết thư mỏng, tấm mắt hơi dừng lại trên dòng chữ “Viết tiến hành kết hôn và bái đường vẫn sắp xếp như bình thường.”

Vài tên thuộc h.ạ thân tín chỉ biết đứng một bên im lặng đợi mệnh lệnh.

Từ khi trong cung xảy ra chuyện đến nay, chức vị trong triều có vô số chỗ trống, chỉ có Hộ bộ là nơi không thiếu người nhất và Binh bộ thì công việc lại béo bở. Mà quân cờ mà Ninh Ân đã mai phục sẵn chính là Ngôn quan ở Ngự Sử đài.

Hắn nhìn thấy lợi ích trước mắt nên khống chế viện Ngự Sử đài trước, vì thế lập tức kiếm chế được chiều gió của triều đình.

Cũng không biết bao lâu trôi qua, Tĩnh vương điện hạ mới thong thả chậm rãi xếp giấy viết thư lại ra lệnh: “Bảo người Ngự Sử đài chuẩn bị bản tấu chương.”

Cung Khôn Ninh, Thôi Ám khom người đi vào điện.

Hắn ta nhìn thấy Hoàng hậu đang ngồi trên giường nhỏ dỗ Tiểu Hoàng tử ngủ, lập tức thuận lợi nhận lấy lược dày trên tay cung nữ chậm rãi chải tóc cho Hoàng hậu.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Đứa trẻ trong tã lót vẫn chưa tròn một tuổi, không biết mẹ ruột của mình đã mất, đang ngủ thật say sưa.

Hoàng hậu bình tĩnh ngồi dậy, phất tay lên cho cung nữ lùi đi.

Thôi Ám lập tức dùng giọng chậm rãi bẩm báo:

“Nương nương, Liễu Ngự sử mới nhậm chức sẽ rời khỏi nhà trước hai khắc, ông ta đang chuẩn bị vào cung gặp Vua.”

Hoàng hậu liếc nhìn nắng chiều chiếu trên mặt tuyết đọng bên ngoài, nói: “Thời gian này ông ta có chuyện gì phải báo sao?”

Thôi Ám trả lời: “Có người nói, trong tay ông ta có một ít chứng cứ bất lợi cho Tiết hữu tướng, người có cần thần ra tay…”

“Gửi bức thư cho Tiết gia, ngươi với ta không cần chảy chung với nước đục*.”

(*) Ý là không nhúng tay vào, giống như câu sống chết mặc bây.

Ánh mắt trống rỗng của Hoàng hậu rơi vào trên người đứa bé đang ngủ say, hỏi: “Mấy đứa thị thiếp ở Đông cung mang thai sao rồi?”

“Hoàng thượng nhớ đến ả ta đang mang thai nên vẫn chưa xử tử, đang giam trong cung ở Dịch đình, bây giờ cũng sắp đủ tháng mang thai rồi.”

Thôi Ám dừng lại một chút, mới nói tiếp: “Nếu có sinh con ra được thì đời đời này vẫn làm nô.”

“Nếu như thế thì không cần sinh nữa. Miễn cho bệ hạ đột nhiên nhớ ra ngày nào đó sẽ cảm thấy buồn phiền trong lòng.”

Hoàng hậu vỗ về Tiểu Hoàng tử trong tã lót, không chút gợn sóng nói: “Xử lý đi.”

Nơi ở phía Tây của Ngu phủ, người hầu đang treo chữ hỷ bằng màu lụa đỏ.

Ngu Hoán Thần vừa nhìn thấy Tiết Sầm đến nhà, cũng hơi bất ngờ.

Dù bây giờ quan hệ giữa hai nhà bằng mặt chứ không bằng lòng, hay là hiện tại hắn vẫn đang gánh thân phận “vị hôn phu” thì cũng không nên tới cửa vào lúc này.

Tiết Sầm gầy đi một chút nhưng vẫn có vẻ đẹp anh tuấn và nho nhã, hắn vừa mở miệng chỉ hỏi một câu: “A Thần, Nhị muội muội vẫn khỏe chứ?”

Trong lòng Ngu Hoán Thần căng lên, suýt chút nữa hắn đã cho Tiết Sầm biết tin tức muội muội đáng yêu của mình đang ngủ ở phủ Tĩnh vương rồi.

Nhưng rất nhanh hắn đã từ bỏ ý định này.

Ánh mắt Tiết Sầm nhìn rất sạch sẽ và dịu dàng giống như chỉ vì lâu rồi không nhận được tin tức gì về Ngu Linh Tê nên không chịu được lo lắng cho nàng.

“Tuế Tuế rất khỏe.” Ngu Hoán Thần lập tức trả lời.

Tiết Sầm hơi thả lỏng thở dài, lại nói: “Có thể làm phiền A Thần chuyển lời cho Nhị muội muội thay ta rằng, ta có thể nói chuyện với nàng ấy trong một lát không?”

Đương nhiên là không thể!

“Lúc này gặp mặt thật không đúng lễ. Ngày mai đã là ngày kết hôn…”

Nói đến đây, Ngu Hoán Thần cảm thấy một trận vi diệu.

Trong lòng hắn đã cực kỳ rõ ràng rằng, e sợ ngày mai không có ngày kết hôn gì chỉ có trời đất xoay chuyển đến loạn một trận.

Lòng của Tuế Tuế ngốc buộc chặt lên người Thất hoàng tử rồi, nàng về là vì hắn mà trốn đi cũng do hắn.

Nhưng Tiết Sầm lại không biết chuyện gì cả, hắn chỉ nhíu mày, đành nhường bộ một bước.

“Tại ta đến quá đột ngột. Có điều, ta thấy A Thần đã bảo vệ Nhị muội muội cẩn thận trong hai ngày nay rồi, ngày ấy ta từ phủ Tĩnh vương trở về đã cảm thấy tâm tình không yên nên luôn lo lắng nàng ấy có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.”

Hắn dùng giọng cười đùa, nói ấm áp: “Chỉ mong là tại ta nghĩ nhiều, nàng ở trong phủ Tướng quân thì có thể xảy ra chuyện gì bất ngờ được.

“A Sầm…” Tâm trạng Ngu Hoán Thần phức tạp.

Hắn với Tiết Sầm đã quen biết năm mươi mấy năm, từ nhỏ họ đã ngứa mắt nhau như “tú tài gặp nhà binh” đến khi thành niên đến trưởng thành họ cũng không có gì giấu giếm nhau nữa, không có ai hiểu rõ con người của Tiết Sầm ra sao như hắn.

Tên này thật sự trong sạch, ba đời người đi trước đều bảo vệ hắn sạch sẽ đến mức có chút ngớ ngẩn, Nhưng Ngu Hoán Thần lại thích hắn nhất ở một điểm chính là, đứng trên cương vị của hắn lại không có chút tính toán và cũng sẽ không phụ bạc muội muội nhà mình.

Nhưng mãi đến tận hiện tại, Tiết Sầm vẫn còn khờ dại cho rằng có biện pháp ổn thỏa cho cả hai bên, ai cũng sẽ không chịu tổn thương ai.

Ngu Hoán Thần biết Tiết Sầm vô tội, nhưng hắn vẫn sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho người của Tiết gia, đây cũng là ranh giới cuối cùng của hắn.

“Không có gì.”

Ngu Hoán Thần thấy Tiết Sầm quăng ánh mắt nghi ngờ tới chỗ mình, mới sửa lời nói: “Tuế Tuế vẫn đang rất an toàn, ngươi yên tâm được rồi.”

“A Thần.”

Chẳng biết vì sao đột nhiên Tiết Sầm có một cảm giác xúc động, như muốn bật thốt lên.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt vào cổ họng, một lúc lâu sau mới hỏi: “Dù tương lai xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn là bạn tốt chứ?”

Ngu Hoán Thần suy nghĩ trong chốc lát, lại nói: “Đương nhiên rồi.”

Tiết Sầm gật đầu.

Hắn cẩn thận hành lễ, sau đó mới xoay người đi đến xe ngựa.

Trong xe ngựa, Tiết Sầm nhắm mắt dựa vào thành xem, ngón tay nắm chặt.

Vừa lúc này chỉ trong nháy mắt thôi, hắn rất muốn thẳng thắn nói huynh trưởng của mình đã cùng với Thôi Ám tham gia vào vụ án “lương thực cứu tế”, nhưng hắn lại nhớ tới lời tổ phụ và phụ thân nói, đành cố sức nuốt mạnh lời vừa mới tới miệng vào trong bụng.

Mờ mịt qua đi trong phút chốc, lại nghênh đón sự tự trách càng nặng nề bao trùm đến, hắn cảm thấy xấu hổ vì bản thân thấp hèn của chính mình.

Vào đêm, gió xen vào những hạt tuyết rơi xuống, không khí tràn ngập lụa vui mừng phấn khởi.

Gà gáy canh năm, trên dưới Tiết phủ đã bắt đầu tất bật, vô số tỳ nữ và nô tài đi tới đi lui, bưng trái cây châm hương, trang trí một buổi lễ kết hôn lớn nhất và thịnh soạn nhất trong kinh thành sau nhiều năm trở lại.

Tiết Sầm cả đêm không ngủ, hỉ phục màu đỏ chót được xếp gọn gàng trên giá gỗ lộng lẫy dưới ánh nến màu vàng nhạt, trên vạt áo còn thêu những đám mây chìm trông rất sống động.

Hắn đắm chìm trong giấc mộng vui mừng và xa hoa này một hồi, nhất thời gỡ xuống tâm sự đầy bụng xuống, nghiêm túc tắm rửa thay y phục, cúi người hành lễ đến sảnh đường nghe tổ phụ dạy dỗ.

Lúc hắn đi ngàng qua thư phòng lại nghe được giọng Tiết phụ đè thấp giọng quát lớn truyền ra.

“Thất bại rồi?”

Ông ta hỏi, giọng chưa bao giờ nghiêm khắc như bây giờ.

“Tai mắt trên đường quá đông, người của chúng ta không ngăn được.” Giọng nói khàn khàn, rõ ràng đó là giọng của huynh trưởng.

Tiết Sầm không kìm được lòng mà ngừng bước chân.

Không gian trong thư phòng yên tĩnh một lúc, mới truyền ra giọng của phụ thân: “Đi thăm dò xem, cuối cùng ai ra lệnh sau lưng.”

“Không cần.”

Giọng già nua và khàn đặc của tổ phụ vang lên, mang theo chút sự uể oải: “Nhị lang đã thành gia, bộ xương già này của ta cũng nên nhường cho người hiền, cơ nghiệp của Tiết gia sớm muộn gì cũng sẽ giao lại vào tay trong hai người trẻ tuổi bọn nó.”

Theo cửa mở ra, Tiết hữu tướng mặc quan bào chống gậy, chậm rãi bước ra.

Tiết Sầm lập tức lùi đến một bên, cung kính nói: “Tổ phụ muốn vào cung sao?”

Tiết hữu tướng thở một ngụm khí nặng, vuốt cằm nói: “Đúng vậy.”

“Hôm nay là ngày vui lớn của tôn nhi, người có việc gì gấp…”

“Những chuyện này không cần ngươi phải quan tâm.”

Tiết hữu tướng cắt lời hắn: “Chuyện ngươi làm duy nhất chính là thuận lợi cưới Ngu Nhị cô nương vào cửa, không nên phụ lòng ưu ái của Hoàng thượng.”

Tiết Sầm nhìn theo tổ phụ lên xe ngựa vào cung, trong lòng có sự bất an mơ hồ.

Cũng may qua nửa ngày, hắn có thể bái đường và thành thân với người mình yêu.

Hắn không đòi hỏi Nhị muội muội yêu mình, nhưng nếu như chỉ có kẻ nắm quyền thế mới bảo vệ người mình yêu thì hắn cam tâm học tập theo con đường làm quan, cố gắng trở nên mạnh mẽ để ở bên nàng, bảo vệ nàng cả đời.

Đây là chuyện hắn nợ nàng.

Ngày đó diễn ra lễ thành hôn lớn.

Giờ Mão, trước khi lên triều.

Hoàng đế đã đau đầu cả một đêm, đầu tiên là người Ngự Sử đài liên kết kết tội Tiết phủ và cách chức các cá nhân có quan hệ thân thiết với Thái tử, tiện đà lại có Ngu Đại tướng quân vào cung phát biểu ý kiến, cầu xin cởi chức quan đi về với người nhà.

Hoàng đế làm sao tự chặt cánh tay mà chấp nhận cho Ngu Uyên từ chức về quê được?

Lúc ông ta đang đau đầu đã nghe được thông báo của nội thị: “Bệ hạ, Tiết hữu tướng đã quỳ ở ngoài điện xin cầu kiến.”

Tiết hữu tướng là người cao tuổi hiếm còn lại trong triều, thời tiết giờ còn là mùa đông giá rét, Hoàng đế cũng có mấy phần cảm thông, thở vài tiếng mới mệt mỏi nói: “Truyền.”

Trên đầu gối của Tiết hữu tướng ướt một mảnh do quỳ, rây tóc đều dính băng tuyết lạnh lẽo, vừa vào điện đã run rẩy chống gậy quỳ xuống.

Ông ta dùng trán chạm đất, dập đầu nói: “Thần tuổi già hoa mắt ù tai, khó có thể tận chức ở ngôi vị cao nên xin Hoàng thượng cho lão cáo lão hồi hương, mong rằng bệ hạ ân chuẩn!”

Lời này vừa nói ra, lòng Hoàng đế cũng chìm đi một nửa.

Như thế thì chắc chắn chuyện Tiết gia kết giao với phế Thái tử trong bóng tối đã là thật đến tám chín phần mười rồi, những lá thư chưa kịp thiêu hủy kia cũng không phải là giả.

Tiết hữu tướng này là một con hồ ly già đời nên mới nghĩ đến việc bỏ xe mới đảm bảo tốt nhất, ông ta chủ động từ chức để bảo vệ sự cố xảy ra cho đường tương lai của hai đứa cháu trai.

Nghĩ đến đây, Hoàng đế thở dài một tiếng.

Ông ta đã ngồi trên vị trí này hơn hai mươi năm, quay đầu nhìn lại, người trung cũng không phải trung mà người gian cũng không phải gian. Hầu như tất cả mọi người đều đi ngược ý của ông ta…

Lẽ nào, đây chính là sự trừng phạt của ông trời cho ông ta sao?



Người trằn trọc cả đêm không ngủ còn có Ngu Linh Tê.

Chân trời vừa bừng sáng, bên kia, Ninh Ân vẫn không nghe chút tiếng động nào, hay là hắn lại không về cả đêm.

Hôm nay là ngày cưới của nàng, nàng phải gả cho Tiết Sầm!

Ngu Linh Tê dùng sức ngồi dậy.

Tuy nói dù Ninh Ân không quan tâm đến chuyện này, Ngu gia cũng sẽ không đành lòng để cho nàng xuất giá mù quáng như thế.

Nhưng Ninh Ân lại không như vậy.

Giờ Thìn, lúc nàng đang trang điểm và mặc hỉ phục, cuối cùng Ninh Ân cũng xem như ung dung đến muộn.

Ngu Linh Tê vừa nghe tiếng động hắn về phủ lập tức xoay người bò lên, theo tiếng động mà tìm đến thư phòng.

Thuộc hạ vừa nhìn thấy nàng vào cửa đã ngầm hiểu ý, chỉ ôm quyền sau đó lui ra.

Ninh Ân khoác áo choàng, trên mặt thấm xanh lạnh không ngủ cả đêm, hắn đang ném một ít công văn không biết có nội dung gì vào trong chậu than đang cháy.

Ánh lửa bùng lên, hắn vuốt vẻ ngọc chạm khắc có tỉ lệ quen thuộc trong tay.

Ngu Linh Tê đứng ở nơi đó một lát, nhịn không được ngồi xuống đối diện hắn, đè giọng nói: “Hôm nay là ngày thành hôn của ta, nhưng hỉ phục của ta đã bị chàng cắt hỏng rồi.”

Ninh Ân nâng mắt nhìn nàng.

Ngu Linh Tê càng nghĩ càng oan ức, nhăn mày: “Chàng đền cho ta đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.