Gả Vào Hào Môn

Chương 105: Chính Thất Và Tiểu Tam





"Tôi biết rồi, đợi tôi một lát, tôi sẽ ngay lập tức tới đó."
Trác Du Hiên cúp máy, trước khi đi, hắn còn tiện thể nhắc nhở Thẩm Quân Giao một câu.

"Cô cứ liệu thần hồn đấy.

Đợi tôi quay về sẽ xử lý cô."
Nói xong, Trác Du Hiên lập tức xoay người bỏ đi, bỏ mặc Thẩm Quân Giao đang đau đớn nằm sõng soài trên sàn nhà lạnh lẽo kia, chẳng có lấy một chút thương tiếc nào cả.

Dường như Trác Du Hiên có chuyện gì rất gấp nên hắn ta mới chạy nhanh ra ngoài như vậy, nhanh đến nỗi đóng cửa cũng tạo nên một tiếng "rầm"
vô cùng lớn.

.

Ủng hộ chính chủ vào ngay _ trumtr uyen.N ET _
Thẩm Quân Giao chỉ có thế ngậm đắng nuốt cay trở về phòng mình lấy ra một bộ quần áo rồi đi tắm.

Cả người của cô lúc này nhơm nhớp những chất lỏng dính ở trên người, nếu không tắm sẽ khiến cho Thẩm Quân Giao ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

Thẩm Quân Giao tắm xong, cô cũng phải lên nhà lớn mà làm việc.

Đó chính là nhiệm vụ hàng ngày của cô.

Nếu cô mà không làm, để cho Trác Du Hiên phát hiện ra chuyện này thì không biết người đàn ông tàn nhẫn đó sẽ làm ra chuyện tàn khốc như thế nào.


Hôm nay, do Trác Du Hiên không về nhà, công việc gần như được Thẩm Quân Giao làm xong vô cùng sớm.

Ăn trưa xong, trên nhà cũng đã không còn việc gì nữa, Thẩm Quân Giao cũng được trở về phòng, có được chút ít thời gian mà đặt lưng mà ngủ một lát.

Chứ cả đêm qua, cô gần như kiệt sức hoàn toàn mà chỉ chợp mắt được một hai tiếng.

Thật sự khiến cho chân tay của Thẩm Quân Giao cứ như bị người ta rút ra giống những con búp bê bằng nhựa hồi xưa mà đám trẻ con hay chơi vậy.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Cô cảm thấy chân tay của cô như không còn là của cô nữa rồi.

Hai mắt của Thẩm Quân Giao cũng liên tục díp tịt lại, lúc này quả thật cô vô cùng buồn ngủ, không thể làm được gì nếu cô không ngủ.

Chẳng biết khi vừa đặt lưng lên giường, Thẩm Quân Giao đã ngủ từ lúc nào không hay biết.

Cô ngủ một mạch đến tận hôm sau.

Cũng may, ba bốn hôm nay, Trác Du Hiên cũng không trở về nhà, cho nên Thẩm Quân Giao cũng dễ thở hơn mọi ngày.

Cô đoán chắc hắn ta có việc gì cần giải quyết ở công ty hoặc là đã đi công tác cho nên mới không gọi điện thoại làm phiền.

Nhưng làm sao đây? Thẩm Quân Giao lại nhớ hẳn rồi! Cho dù người đàn ông đó đối xử với Thẩm Quân Giao tàn nhẫn đến mức như vậy, cô vẫn một lòng nhung nhớ hẳn.

Hôm nay, khi đang chuẩn bị bữa tối thì Thẩm Quân Giao nghe thấy tiếng còi xe của Trác Du Hiên.

Như vậy chứng tỏ, hẳn đã trở về rồi.

Thẩm Quân Giao vui mừng vô cùng, sau khi dọn một lượt đồ ăn lên trên bàn thì cô nhanh chóng chạy ra ngoài cửa chính chờ Trác Du Hiên vào nhà.

Nhưng điều khiến cho Thẩm Quân Giao không khỏi sững sờ chính là Trác Du Hiên một tay xách hành lý, tay còn lại năm lấy tay của một người con gái vô cùng dịu dàng, trông bọn họ cứ như một đôi tình nhân thật sự vậy, rất đẹp đôi.

Gương mặt của người con gái thoắt ẩn thoát hiện trong bóng tối khiến Thẩm Quân Giao hơi nheo mắt lại cũng không thể nhìn rõ gương mặt của người con gái ấy.

Trác Du Hiên lại đưa người phụ nữ khác về nhà hay sao? Hắn lại muốn sỉ nhục cô như lần trước, nên mới cố tình công khai làm vậy? Gương mặt của Thẩm Quân Giao cứng đờ, nhưng cô vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười vô cùng gượng gạo chờ đợi chồng mình về nhà.

Khi Trác Du Hiên dắt tay người phụ nữ kia vào nhà, Thẩm Quân Giao cố gắng che đi cảm giác nhói đau mà mỉm cười nhìn hắn.

"Du Hiên, anh về rồi!"
Nhìn Thẩm Quân Giao như vậy, Trác Du Hiên không khỏi khó chịu.

Hản ta nhướn mày nhìn nụ cười gượng gạo kia của Thẩm Quân Giao, chẳng nói chẳng rằng nhưng sắc mặt vô cùng khó coi.


Người phụ nữ đứng bên cạnh hắn thấy Thẩm Quân Giao gọi Trác Du Hiên như vậy, vô cùng thân mật làm cho cô ta không khỏi cảm thấy khó hiểu.

Người phụ nữ đó quay sang bên cạnh của Trác Du Hiên, cô ta hơi nheo mắt lại, lay lay cánh tay của Trác Du Hiên.

"Du Hiên, đây là ai vậy?"
Gương mặt của Trác Du Hiên lúc này mới giãn ra vài phần.

Hắn quay sang đưa tay xoa đầu người phụ nữ bên cạnh, nhẹ nhàng giải thích với cô ta.

"Cô ta chỉ là một người giúp việc ở đây thôi, em không cần phải lo đâu"
"Nhưng sao cô ấy lại gọi anh thân mật như vậy? Có phải anh giấu em chuyện gì hay không?"
"Tiểu Kỳ, em yên tâm, anh với cô ta chỉ có quan hệ chủ tớ mà thôi.

Chẳng qua là cô ta vẫn đang ảo tưởng đến những thứ không thuộc về mình, anh nhất định sẽ dạy dỗ lại cô ta, cho nên em không cần phải lo."
Trác Du Hiên từ từ, kiên nhẫn giải thích với người phụ nữ được hắn gọi là tiểu Kỳ vô cùng thân mật kia mà không có lấy một chút cảm giác khó chịu một chút nào cả.

Rất ít khi hẳn đối xử với người khác như vậy.

Người phụ nữ được Trác Du Hiên gọi bằng cái tên tiểu Kỳ kia không ai khác chính là Quách Tịnh Kỳ, con gái cưng của cố nghị sĩ Quách Văn Dương lần trước mà Trác Du Hiên đã gặp, cô ta mỉm cười ngọt ngào nhìn Trác Du Hiên nhưng lại không ai để ý rằng nụ cười kia của cô ta mang theo một chút gì đó vô cùng nguy hiểm, vô cùng đáng sợ.

Nụ cười vẫn còn ở trên khuôn mặt của Thẩm Quân Giao nhưng lại vô cùng gượng gạo sau khi Trác Du Hiên thốt ra những lời nói kia.

Những lời nói tàn nhẫn với cô hay là sự dịu dàng đối với người phụ nữ ở bên cạnh chẳng khác gì đang khoét sâu vào những tổn thương của Thẩm Quân Giao cả.

Nét mặt của Thẩm Quân Giao cứng ngắc.

Cô quay sang nhìn người phụ nữ được Trác Du Hiên đem về kia, từ nãy đến giờ cô cũng chưa nhìn kỹ gương mặt của người đó.

Vừa nhìn thấy gương mặt của Quách Tịnh Kỳ, nụ cười trên môi của Thẩm Quân Giao ngay lập tức vụt tắt.


Đôi đồng tử đen láy trong mắt cô co lại nhìn người phụ nữ kia.

Không thể nào! Gương mặt ấy, sao lại giống chị của cô, Thẩm Sơ Vũ đến như vậy? Chẳng lẽ đó là chị của cô, Thẩm Sơ Vũ đã trở về rồi hay sao? Không thể nào! Đó không phải là chị cô.

Tuy gương mặt của hai người bọn họ giống nhau như đúc, giống đến nỗi đứa em song sinh của Thẩm Sơ Vũ như cô cũng không giống Thẩm Sơ Vũ bằng với người phụ nữ ấy, nhưng giọng nói của hai người hoàn toàn khác nhau.

Nếu là giọng của Thẩm Sơ Vũ, Thẩm Quân Giao chắc chắn sẽ nhận ra ngay.

Còn người phụ nữ này, giống chị cô về gương mặt, nhưng lại không giống về giọng nói.

Vậy thì, cô gái này là ai? Có thân phận gì? Sao lại giống chị cô đến như vậy chứ? Với lại, Trác Du Hiên đưa người phụ nữ này về đây là bởi vì gương mặt của cô ta sao? Nhìn thấy vẻ mặt kia của Thẩm Quân Giao, Trác Du Hiên cũng không lấy làm ngạc nhiên, dường như đã đoán trước được mọi chuyện vậy.

Người đàn ông chỉ khẽ nhếch môi một cái, không hề nói gì cả.

Chỉ sau khi Quách Tịnh Kỳ lay lay cánh tay hắn, Trác Du Hiên mới quay sang "nhắc nhở"
Thẩm Quân Giao.

"Cô còn đứng đấy làm gì? Mau tránh ra, đừng có cản đường chúng tôi."
Thái độ của Trác Du Hiên như thay đổi hoàn toàn khi hắn nhìn sang chỗ của Quách Tịnh Kỳ, ôn nhu, ân cần nói với cô ta.

"Tiểu Kỳ, để anh đưa em lên phòng sắp xếp đồ đạc, chắc em đi đường xa cũng mệt rồi, lên nghỉ ngơi rồi xuống ăn cơm thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.