Gả Vào Hào Môn

Chương 11: Cô Là Vợ Tôi Thì Phải Thoả Mãn Tôi





"Thẩm Quân Dao, tôi nói cho cô biết, cô hãy mau chóng tỉnh lại cho tôi không tôi sẽ cho cô biết hậu quả của việc trái lời tôi là như thế nào? Cô không được phép chết khi tôi chưa cho phép, cô vẫn phải sống để hầu hạ, để cho tôi thoả mãn nhu cầu của mình"
Trác Du Hiên đưa cánh tay thô ráp của mình vuốt ve gương mặt xinh đẹp nhưng trắng bệch, không một chút huyết sắc kia của Thẩm Quân Dao đang nằm trên giường bệnh, xung quanh của cô gắn biết bao nhiêu là thiết bị để duy trì sự sống.

Do thiếu máu nên bây giờ cô vẫn phải truyền thêm máu để có thế tiếp tục sống.

Đôi mắt của Trác Du Hiên thâm sâu, hẳn nhìn chằm chằm Thẩm Quân Dao, hắn không nói gì, chỉ im lặng nhìn người con gái đôi mắt đang nhắm chặt lại trên giường bệnh kia.

Thông qua những thiết bị ở xung quanh, người ta có thể thấy được hô hấp của Thẩm Quân Dao cực kì yếu ớt, như là không còn một chút hy vọng nào về sự sống.

Trác Du Hiên đưa cánh tay của mình khắp một vòng trên gương mặt của Thẩm Quân Dao, từng ngón tay của hẳn len lỏi vào những ngọn tóc màu đen đang rũ rượi trên chiếc giường bệnh màu trắng kia.

Dường như Trác Du Hiên rất thích dùng tay để chạm vào gương mặt của Thẩm Quân Dao cô.

Bởi vì, mặt chính là một nơi cực kỳ mẫn cảm trên cơ thể của con người.

Chỉ cần dùng sức một chút là có thể khiến cho gương mặt kia phải nhăn nhó vì phải chịu đau đớn.

Chỉ cần nhìn thấy Thẩm Quân Dao đau khổ, trong lòng của Trác Du Hiên hẳn lại cực kì là sung sướng.

Hắn thừa nhận, hản rất thích nhìn thấy Thẩm Quân Dao đau khổ, Trác Du Hiên thích nhìn thấy mỗi khi Thẩm Quân Dao bị dày vò, khi người phụ nữ này bị hành hạ đau đớn đến thấu tâm can.

Càng như vậy, Trác Du Hiên lại càng thấy hả dạ hơn.

Dám động tới người con gái Trác Du Hiên hẳn yêu thì chỉ có tự chuốc lấy đau khổ mà thôi.

Bồng nhiên, cánh tay kia của Trác Du Hiên dùng một lực mạnh siết chặt lấy chiếc cảm xinh đẹp của người con gái đang hôn mê trên giường kia.

Lực hắn dùng, thật sự rất mạnh, khiến cho bất cứ ai cũng phải cảm thấy đau đớn.

Nhưng sắc mặt của Thẩm Quân Dao vẫn không thay đổi, tĩnh lặng như lúc ban đầu.


Cô vân nhắm chặt mắt lại, cứ thế mà ngủ say.

Không hiếu sao, điều này đã chọc cho Trác Du Hiên tức giận.

Mỗi lần hắn khiến cho Thẩm Quân Dao cô đau, cho dù không mở mắt, khuôn mặt kia cũng mang theo vài phần biến đổi.

Nhưng nay gương mặt ấy vẫn như cũ, không hề thay đổi.

Chính điều này đã khiến cho Trác Du Hiên hắn nổi giận.

Trác Du Hiên cúi mặt xuống, khuôn mặt của hẳn ghé sát vành tai của Thẩm Quân Dao, từng hơi thở ấm nóng của hắn phả vào vành tai của Thẩm Quân Dao.

Gương mặt của Trác Du Hiên vẫn lạnh tanh như mọi khi, khiến cho người ta cảm thấy thật đáng sợ.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
"Thẩm Quân Dao, hình như lá gan của cô càng ngày càng to rồi đấy nhỉ? Cô có biết kết cục của việc trái lời Trác Du Hiên tôi là như thế nào không hả?"
"Tôi đã cho phép cô ngủ chưa? Trác Du Hiên tôi không cho phép cô ngủ, cô tuyệt đối không được ngủ.

Mà nay, cô lại dám không nghe lời tôi, cô chán sống rồi phải không Thẩm Quân Dao?"
"Thẩm Quân Dao, cô nghĩ như vậy là có thể thoát khỏi bàn tay của Trác Du Hiên tôi dễ dàng như vậy ư? Tôi nói cho cô biết, cô đã lầm rồi.

Tôi có hứng thú với cái thân thể rách nát kia của cô, cô nên cảm thấy vinh hạnh vì điều đó."
"Cho nên, Thấm Quân Dao, một khi tôi vẫn còn hứng thú với cái thân thế này của cô, cô đừng có mơ tưởng đến việc nghĩ đến cái chết.

Bao giờ tôi chán cô, cô sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

Nhưng nếu bây giờ cô chết thật, một là tôi sẽ lôi cô từ tay Diêm Vương trở về, hai là, tôi sẽ cho cả nhà họ Thẩm cùng bồi táng theo cô.

Thế nào? Cô muốn chết không?"
Từng lời từng lời nói phát ra từ miệng của Trác Du Hiên đều lọt vào tai của Thẩm Quân Dao.

Nhưng lúc này Thẩm Quân Dao vẫn chỉ nằm đó, hai mắt nhắm chặt, một chút phản ứng cũng không có.

Trác Du Hiên vốn là nhân vật có tiếng ở thành phố Bắc Kinh xa hoa này.


Hản có thể hô mưa gọi gió ở đây, khiến cho người người khiếp sợ.

Mặc dù trẻ tuổi nhưng Trác Du Hiên hắn lại là một doanh nhân thành công nhất cả thành phố này, nói chính xác hơn là cả đất nước này.

Một phần là vì hản có năng lực, với lại sau lưng hán chính là nhà họ Trác giàu nhất thành phố này.

Vì vậy, Trác Du Hiên cực kỳ thích ra lệnh cho kẻ khác, bắt bọn họ phải làm theo ý mình.

Trác Du Hiên hắn bảo kẻ nào đi hướng Đông, kẻ đó tuyệt đối không dám đi hướng Tây.

Trác Du Hiên khiển đa phần người phải khiếp sợ.

Nhưng giờ đây, người phụ nữ này, Thẩm Quân Dao lại dám làm trái lời của Trác Du Hiên hẳn.

Người phụ nữ này đúng là chán sống rồi.

Thấm Quân Dao đã chán sống, chính vì thế, Trác Du Hiên hẳn bắt người phụ nữ này phải tiếp tục sống trong đau khổ, hắn mới cảm thấy hả lòng hả dạ.

Trên gương mặt lạnh tanh của Trác Du Hiên mang theo ý cười, đáy mắt hản lộ rõ một tia nguy hiểm.

Khoé môi hắn bất giác cong lên, nhìn khắp một lượt thân thể của Thẩm Quân Dao.

Cánh tay của hẳn luôn xuống, từng chiếc cúc áo của bộ đồ bệnh nhân đang mặc trên người của Thẩm Quân Dao kia dần dần bung ra, lộ ra thân thể trắng nõn nhưng đầy vết thâm tím kia trên khắp người cô.

Trác Du Hiên cúi đầu, gặm lấy chiếc cổ trắng muốt của cô, để lên đó những dấu màu đỏ ửng rõ ràng.

Trác Du Hiên chỉ cần nhìn thấy Thẩm Quân Dao, là ham muốn của hắn lại nổi lên.


Trác Du Hiên vẫn liên tục cắn mút mặc cho sắc mặt của Thẩm Quân Dao đã trắng lại càng trắng hơn.

Trác Du Hiên quả thật là một tên cầm thú.

Lúc này, Thẩm Quân Dao thật sự là rất yếu, vậy mà hắn lại có thể làm ra cái chuyện này.

Cánh tay kia của Trác Du Hiên vẫn tiếp tục hoạt động, từng cúc áo dần dần mở hết ra, khiển cho cảnh xuân của người con gái hoàn toàn phơi bày trước cặp mắt đen láy kia của Trác Du Hiên hắn.

Trác Du Hiên ngẩng đầu lên, ngắm nhìn một lượt thân thể của Thẩm Quân Dao, khoé môi hắn bất giác cong lên, khuôn mặt hắn mang theo vẻ hài lòng.

Trác Du Hiên vẫn cứ nhìn chằm chằm lên người của Thẩm Quân Dao, rồi bỗng nhiên, hẳn đưa tay cài lại từng chiếc cúc áo trên người cô, che đi phần thân thể quyến rũ của Thẩm Quân Dao cô.

"Hôm nay, tôi tạm thời tha cho cô đấy Thẩm Quân Dao!"
"Nhưng cô đừng có mơ tưởng rằng tôi đây là đang thương hại cho cô.

Cô nên biết, tôi không thích làm tình với một cái xác chết đâu.

Tôi cho cô biết, mau chóng khỏe lại cho tôi.

Cô nên nhớ, hiện giờ cô vẫn còn là vợ của tôi, được Trác gia cưới hỏi đàng hoàng về, phải thực hiện đúng nghĩa vụ của một người vợ phải làm đấy"
"Thẩm Quân Dao, cô là vợ tôi, vì vậy, nhiệm vụ của cô là phải thoả mãn nhu cầu của tôi! Cho dù sống hay là chết!"
Lời nói phát ra từ miệng của Trác Du Hiên cực kỳ tàn nhẫn, chẳng khác gì đem trái tim trong lồng ngực của Thẩm Quân Dao kia bóp nát thành từng mảnh vụn.

Nhưng Trác Du Hiên hẳn đâu cần quan tâm đến mấy thứ đó, điều hẳn quan tâm lúc này chỉ là lợi ích mà hẳn sẽ có được.

Trác Du Hiên nói xong, lập tức xoay người bỏ đi, để mặc Thẩm Quân Dao vẫn yếu ớt nằm đó không một ai quan tâm chăm sóc.

Thẩm Quân Dao cứ như vậy hôn mê hơn ba tháng liên, khiến cho Trác Du Hiên cực kì tức giận.

Hắn cho người đưa Thẩm Quân Dao về nhà, không để cô nằm ở bệnh viện điều trị nữa.

Trác Du Hiên hản không muốn phí tiền của vào Thẩm Quân Dao, một người phụ nữ hẳn ghét cay ghét đắng.

Hắn thuê bác sĩ về nhà chữa trị cho Thẩm Quân Dao, nhưng cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Trác Du Hiên để cho Thẩm Quân Dao nằm trong một căn phòng khá nhỏ.


Nói chính xác đây chính là nhà kho đã được sửa sang lại, rồi để cho Thẩm Quân Dao điều trị ở đây.

Trác Du Hiên nói rằng loại phụ nữ như Thẩm Quân Dao không xứng đáng để được ở trong nhà chính, để cho cô ở cái nhà kho này đã là may mắn lắm rồi.

Hôm nay, Trác Du Hiên vẫn đến xem tình hình của Thẩm Quân Dao, nhưng cô vẫn cứ như vậy, không một chút chuyển biến.

Gương mặt xinh đẹp kia của Thẩm Quân Dao tuy đã tốt lên chút ít nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Trác Du Hiên bước lại gần đến vị trí của người con gái đang ngủ say kia, hắn kéo chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.

Gương mặt vẫn mang theo vẻ lạnh lùng vốn có, cánh tay của hắn chạm nhẹ vào gương mặt của Thẩm Quân Dao.

"Thẩm Quân Dao, có vẻ như sở thích của cô là ngủ thì phải nhỉ? Cô đừng quên, cô vẫn còn là vợ tôi, vẫn còn có nhiệm vụ của bản thân mình"
Khoé môi của Trác Du Hiên cong lên, cánh tay của hắn luồn xuống, hắn tháo từng chiếc cúc áo trên người của cô ra.

"Xem ra cô đã nghỉ ngơi đủ rồi.

Bây giờ là lúc cô phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ rồi đấy: "Mặc dù, cô đang hôn mê, nhưng không sao, bây giờ nếu tôi đi vào, cô sẽ không thể kẹp chặt tôi được nữa rồi"
Giọng nói của Trác Du Hiên mang đầy dục vọng.

Đã ba tháng nay, hắn hoàn toàn không có quan hệ xác thịt với bất kì người phụ nữ nào khác.

Bởi vì, hắn không cảm thấy có hứng thú với bọn họ, hơn nữa, Trác Du Hiên hắn khao khát thân thể này của Thẩm Quân Dao.

Ánh mắt của Trác Du Hiên đã bị dục vọng nhuốm một màu đỏ ngầu lúc nào không hay biết.

Chiếc áo trên người của Thẩm Quân Dao dần dần được cởi ra, thân thể của cô phơi bày trước Trác Du Hiên.

Hản läc đầu, tặc lưỡi.

"Chậc..

Chậc..

Thấm Quân Dao, tôi không ngờ cái thân thể rách nát này của cô lại khiến cho dục vọng của tôi nổi lên mãnh liệt như vậy đấy.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.