Gả Vào Hào Môn

Chương 137: Gặp Lại Lục Ngạn





"Này cô gái, cô đang đi đâu vậy? Cho tôi đi cùng có được không?"
Thẩm Quân Dao đang thất thần thì bị giọng nói phía sau làm cho giật mình.

Cô ngạc nhiên xoay lưng lại, đập vào cô là một gương mặt quen thuộc.

Người đàn ông này, đã hơn một tháng nay cô không gặp rồi.

Lục Ngạn! Lục Ngạn nhìn gương mặt của người con gái kia đang ngây ra, anh bật cười nói với cô.

"Sao nào cô gái? Lâu rồi không gặp quên tôi là ai rồi hả?"
Thẩm Quân Dao bị giọng nói của Lục Ngạn lôi về thực tại, cô à một tiếng rồi lắc đầu nhìn Lục Ngạn, trên gương mặt của cô cổ gắng nặn ra một nụ cười nhìn anh.

"Không có, bác sĩ Lục có phải không? Chỉ tại gặp anh ở đây tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên mà thôi.

Mà sao anh lại ở đây?"
Lục Ngạn cười tươi nhìn Thẩm Quân Dao, anh giơ ra một túi màu trắng ra trước mắt của Thẩm Quân Dao.

"Tôi chỉ đi mua một chút đồ thôi mà! Thật không ngờ rằng lại gặp cô ở đây, Thẩm Quân Dao"
Thẩm Quân Dao gật đầu đáp lại Lục Ngạn, cô không hề nói gì nhưng khuôn mặt của cô trở nên tự nhiên hơn rất nhiều, không còn gượng gạo như lúc ban đầu nữa.

Gặp Lục Ngạn, Thẩm Quân Dao luôn luôn cảm thấy rất vui vẻ.

Lục Ngạn lại tiếp tục hỏi Thẩm Quân Dao.

"Thẩm Quân Dao, sao cô lại ở đây thế? Có việc gì à?"
Nghe đến đây, nụ cười trên qương mặt của Thẩm Quân Dao bỗng chốc cứng đờ lại.

Nhớ đến lý do mà mình đến đây, Thẩm Quân Dao bỗng dưng cảm thấy chua xót vô cùng.


Cô thật sự muốn quên đi những chuyện vừa mới xảy ra đây.

"Tôi có chút việc thôi"
Cổ họng của Thẩm Quân Dao nghẹn ứ lại, mãi mới phát ra tiếng.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
Cô cố gắng che đi sự gượng gạo ở trên khuôn mặt mình, nhưng Lục Ngạn vẫn nhận ra sự không bình thường ở trên khuôn mặt của Thẩm Quân Dao.

Anh biết cô gái này hình như vừa gặp chuyện buồn gì đó, nhưng lại không dám nói ra.

Hay là lại liên quan đến người bạn thân kia của anh, Trác Du Hiên thì phải? Lục Ngạn cũng không muốn dò hỏi nhiều, anh không muốn làm cho Thẩm Quân Dao bị mất tự nhiên, anh đành tìm một chuyện khác để nói với cô.

"À, nhân tiện gặp mặt, để tôi mời cô ăn một bữa nhé! Lâu rồi chúng ta cũng không gặp mặt, tôi cũng có nhiều chuyện muốn nói với cô lắm đây."
"Nhưng mà..... Câu nói "tôi còn phải về nhà"
chưa kịp nói ra, tay của Thẩm Quân Dao đã bị Lục Ngạn cầm lấy, anh cười nói với cô.

"Không nhưng nhị gì cả.

Không phải chúng ta là bạn hay sao, cô mà không đi thì không nể mặt Lục Ngạn tôi rồi"
Gương mặt của Thẩm Quân Dao hiện lên vẻ khó xử.

Sự chân thành kia của Lục Ngạn làm cho Thẩm Quân Dao cảm thấy khó xử.

Ở nhà, Trác Du Hiên còn đang đợi cô, nhưng Thẩm Quân Dao lại không biết cách nào để từ chối Lục Ngạn.

Mãi Thẩm Quân Dao mới có lấy một người bạn, cô không thể từ chối người bạn này của mình.

Đang ngẩn người thì Thẩm Quân Dao đã bị Lục Ngạn kéo đi lúc nào không hay biết.

Thẩm Quân Dao bị Lục Ngạn kéo đi, cô cứ thế im lặng để anh muốn đưa mình đi đâu thì đi.

Đến lúc này, Thẩm Quân Dao muốn từ chối cũng không thể được nữa rồi.

Lục Ngạn dẫn Thẩm Quân Dao đến một quán ăn nhỏ, sau khi để cô ngồi xuống ghế, Lục Ngạn kêu một ít đồ ăn lên cho cô.

Nhìn những món đồ ăn đang bày biện trước mặt mình, Thẩm Quân Dao không kìm được mà nuốt ực nước bọt một cái.

Nhìn bộ dạng này của Thẩm Quân Dao, Lục Ngạn bỗng nhiên bật cười khanh khách.

"Nếu cô đói thì mau ăn đi.

Đừng có ngồi nhìn như thế nữa, cho dù cô nhìn mãi như thế bụng của cô cũng không no được đâu.

Thẩm Quân Dao vô cùng xấu hổ, gương mặt của cô bỗng dưng đỏ bừng lên.

Cô cúi gằm mặt xuống bàn, không dám nhìn Lục Ngạn.

Lục Ngạn nhìn dáng vẻ xấu hổ này của người con gái, không hiểu sao anh lại cảm thấy vô cùng đáng yêu chứ.

Thấy Thẩm Quân Dao như vậy, anh cũng không dám trêu chọc cô nữa, chỉ khẽ cười rồi bảo cô.

"Thôi được rồi, cô ăn đi.


Tôi nghĩ cô cũng đói lắm rồi.

Yên tâm, đồ ăn không có thuốc độc đâu."
Thẩm Quân Dao vô thức cắn môi.

Tay của cô run rẩy cầm lấy chiếc muỗm ở trên bàn, khẽ xúc lấy một miếng thức ăn nhỏ cho lên miệng.

Có lẽ do hôm qua chưa ăn gì mà hôm nay Thẩm Quân Dao lại mệt mỏi như vậy, cho nên khi miếng đồ ăn kia vừa tan vào trong miệng của cô, Thẩm Quân Dao liên tục ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói vậy.

Nhìn người con gái đang tập trung ăn uống kia, khoé môi của Lục Ngạn bất giác cong lên.

Nhìn dáng vẻ ấy của Thẩm Quân Dao, đáy mắt của anh lộ ra một tia ấm áp.

Lục Ngạn không biết giữa cô gái này với Trác Du Hiên, bạn thân của anh xảy ra chuyện gì, nhưng anh đoán chắc rằng giữa hai người bọn họ có hiếu lầm gì đó.

Nhìn Trác Du Hiên, Lục Ngạn thấy trong mắt hắn sự hận thù ngày một dâng cao.

Dường như Trác Du Hiên vô cùng hận người con gái tên Thẩm Quân Dao này.

Nhưng theo Lục Ngạn đánh giá, cô gái tên Thẩm Quân Dao này là một người tốt, dịu dàng, ân cần, hất lòng vì người khác.

Một người con gái như thể đã làm cái gì mà khiến cho Trác Du Hiên, bạn thân của anh hận cô đến như vậy? Nói Thẩm Quân Dao làm ra chuyện thương thiên hạ lý gì, Lục Ngạn tuyệt đổi không tin chuyện này.

Vì thế, chắc chắn hai người bọn họ đã xảy ra hiểu lầm gì đó.

Lục Ngạn cũng rất muốn biết, anh hỏi Trác Du Hiên, nhưng hắn ta vẫn không chịu nói ra.

Lục Ngạn cũng không muốn hỏi Thẩm Quân Dao, anh sợ sẽ đụng vào nỗi đau của cô.

Trong thâm tâm của Lục Ngạn luôn muốn nhìn thấy người con gái này mỉm cười hạnh phúc, anh không chịu nổi khi nhìn cô ấy đau khổ.

Cho nên, Lục Ngạn mới quyết định điều tra việc này cho ra lẽ.

Trước khi có kết quả, anh không muốn định tội ai cả.


Bởi vì như vậy sẽ làm tổn thương những con người vô tội khác.

Nhìn người con gái ấy ăn như bị bỏ đói vậy, trong lòng của Lục Ngạn cảm thấy vô cùng xót xa.

Chắc chắn người con gái này đã bị bỏ đói nên mới ăn uống như vậy.

Trác Du Hiên, rốt cuộc cậu đã làm ra trò gì với cô gái đáng thương này vậy? Lục Ngạn cũng không hiểu vì sao trong lòng của anh lại có những cảm xúc như vậy nữa? Anh muốn nhìn thấy người con gái ấy cười, anh muốn làm cho cô luôn vui vẻ.

Trái tim của anh luôn đập rộn ràng khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên môi của người con gái ấy.

Lục Ngạn cũng không hiểu vì sao nữa? Ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã có một cảm giác đặc biệt đối với người con gái này.

Thứ cảm xúc ấy Lục Ngạn chưa từng có khi nhìn người con gái khác.

Đợi Thẩm Quân Dao ăn xong, Lục Ngạn kiên quyết đòi đưa cô về tận nhà, mặc cho Thẩm Quân Dao đã cố gắng từ chối.

Anh lấy lý do Thẩm Quân Dao chỉ là một cô gái, đi một mình trên đường buổi tối là quá nguy hiểm, thật ra anh chỉ muốn đưa cô về nhà mà thôi.

Sau khi đến cổng nhà họ Trác, hai người từ biệt nhau.

Nhìn theo bóng lưng nhỏ bé cô đơn lạc lõng kia của Thẩm Quân Dao đang khuất dần, Lục Ngạn đột nhiên cong môi cười, sự vụi vẻ không thể nào che giấu được ở trên gương mặt của anh.

Thẩm Quân Dao vừa về đến nhà, cô chưa kịp đóng cửa thì Trác Du Hiên đã tức giận lao đến nằm lấy tay của cô.

"Thẩm Quân Dao, có phải cô không dụ dỗ được em trai tôi nên mới chuyển sang dụ dỗ bạn thân của tôi đúng hay không?"
Thẩm Quân Dao nhìn Trác Du Hiên đang tức giận, thang âm phát ra mang theo sự run rẩy và sợ hãi.

"Anh nói gì vậy? Em không hiểu!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.