Gả Vào Hào Môn

Chương 148: Không Rõ Tung Tích





Đợi đến lúc tôi điều tra rõ mọi chuyện sẽ tới tìm cậu sau.

Còn bây giờ, tính mạng của Thẩm Quân Dao mới là điều quan trọng nhất với tôi.

Trác Du Hiên tức giận nhìn Lục Ngạn ôm Thẩm Quân Dao bỏ đi mà chẳng thèm luyến tiếc.

Hắn ta vô cùng giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu.

Những tệp tài liệu trên bàn kia rơi loảng xoảng xuống đất trong cơn tức giận của Trác Du Hiên.

Lúc này, trông hắn như phát điên lên vậy! Hắn tức giận mà không hề biết rằng ở ngoài cửa đang có một người cong môi cười nhìn hẳn, nụ cười đầy nguy hiểm! Từ ngày hôm đó chẳng mấy chốc đã hai tháng trôi qua, mọi chuyện ở trong nhà họ Trác cũng đần lắng xuống, không còn náo loạn như lúc trước nữa.

Những ngày này, Trác Du Hiên thường xuyên đi sớm về khuya, công việc ở công ty ngày càng đồn dập.

Tình trạng của Trác thị ngày một trở nên tồi tệ hơn, cho dù bản hợp đồng cùng với những bản kế hoạch do đích thân Trác Du Hiên soạn ra cũng không có cách nào cứu được Trác thị ra khỏi nguy cơ phá sản.

Trác Du Hiên cũng đang vô cùng đau đầu vì cái vấn đề này.

Cho dù hắn đã tìm mọi cách để vực dậy công ty nhưng tình trạng của Trác thị cũng không khá hơn là bao.

Cố phiếu đã rớt giá đến mức không còn mức nào để rớt hơn nữa.

Các nhà đầu tư thì đồng loạt rút vốn, làm cho Trác thị đã khó khăn lại càng thêm khó khăn hơn.


Trác Du Hiên ngày nào cũng phải chạy ngược chạy xuôi để tìm vốn đầu tư cho công ty.

Bởi vì lúc này ngân sách trong công ty đã sắp cạn kiệt, Trác thị thì đang nợ nần chồng chất, công nhân viên đồng loạt nộp đơn xin từ chức.

Nếu bây giờ không có một nhà tài trợ đầu tư vào công ty thì Trác thị sẽ không thoát khỏi nguy cơ bị phá sản đâu.

Khuôn mặt của Trác Du Hiên ngày một trở nên hốc hác vì suốt ngày hắn chỉ lao đầu vào công việc, không ngủ đủ giấc.

Hơn nữa, một ngày hản ta cũng chỉ ăn uống qua loa, sức khỏe của hắn ngày một suy kiệt hơn.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Trác Du Hiên vất vả ra ngoài làm việc là như thế, ấy vậy mà Quách Tịnh Kỳ lại suốt ngày ở nhà ung dung mà hưởng thụ.

Mấy người giúp việc được điều đến đây cũng sắp không chịu nổi cái tính khí tiểu thư của cô ta rồi.

Bọn họ đã cố gắng cắn răng mà nhịn, nhưng người phụ nữ này ngày càng quá đáng, ÿ có một chút sủng ái của Trác Du Hiên mà muốn làm gì thì làm, cô ta cứ làm như mình là bà chủ nhà này không bằng vậy.

Cô ta ngày ngày đi mua sắm, ăn chơi chác tán, không quá tâm đến có đủ tiên hay không.

Trác Du Hiên ngoài kia đang lao lực làm việc vì cô ta.

Ấy thế mà số tiền ít ỏi hắn kiếm được cũng không thoả mãn người phụ nữ độc ác Quách Tịnh Kỳ này.

Trong nhà lúc này, Thẩm Quân Dao cũng đã không còn ở đây nữa, Quách Tịnh Kỳ không có người để trút giận, trong lòng của cô ta vô cùng buôn bực, chỉ biết trút giận lên đám người giúp việc kia.

Nhưng không vì vậy mà cô †a cảm thấy dê chịu.

Mấy người giúp việc kia khi Quách Tịnh Kỳ nổi điên lên, bọn họ đều đem bông bịt tai nhét vào tai của mình, cho cô ta muốn nói gì thì nói.

Quách Tịnh Kỳ không thể làm gì được bọn họ, cô ta chỉ biết nuốt cục tức này xuống mà không thể làm gì được.

Quách Tịnh Kỳ cũng không thể đánh bọn họ giống như Thẩm Quân Dao, nếu để bọn họ mách lẻo với Trác Du Hiên thì toàn bộ mọi chuyện sẽ tiêu đời hết.

Nhắc đến Thẩm Quân Dao mới nhớ, lần đó khi Lục Ngạn đưa cô đi đến nay vẫn không có tung tích gì của cô cả.

Thẩm Quân Dao hai tháng nay cứ như bốc hơi khỏi thành phố vậy, cho dù Trác Du Hiên có cho người lục tung cái thành phố này lên cũng không thể nào tìm ra.

Rốt cuộc là Lục Ngạn đã đưa cô đi đâu mà có thể khiến cho một nhân vật lớn như Trác Du Hiên cũng không thế tìm ra được vậy chứ? Hơn nữa còn khiến hẳn ta như muốn phát điên lên mà cũng chẳng thể làm gì được.

Trước đây, cho dù Trác Du Hiên muốn tìm ra kẻ nào, hẳn chỉ cần gọi một cuộc điện thoại chỉ vài tiếng sau trong tay của hẳn sẽ có vị trí của người đó đang ở.

Nhưng giờ đây, cho dù Trác Du Hiên có cử người đi tìm suốt hai tháng trời hắn cũng không thể tìm ra.

Chứng tỏ vị bác sĩ tên Lục Ngạn kia cũng không phải là một nhân vật bình thường đâu.

Ngay cả Trác Du Hiên cũng không thể tra ra được thân phận của Lục Ngạn là gì, hắn chỉ biết rằng Lục Ngạn từ nhỏ đã một mình sống ở đây rôi học cùng hắn mười hai năm mà thôi.


Trước giờ Lục Ngạn cũng chưa từng kể cho hẳn nghe về chuyện gia đình của mình.

Thời gian ngày một trôi nhanh hơn.

Lúc này, Trác thị cũng chỉ còn một cái vỏ bọc bên ngoài, nguy cơ phá sản đang đến gần kề.

Thông tin này lại khiến cho một người vô cùng vui mừng.

Trong căn phòng tối tăm, một người đàn ông xoay lưng về phía bàn làm việc, đôi môi người đó cong lên thể hiện một sự hài lòng ở trên đó.

Quách Tịnh Kỳ tay ôm một tập tài liệu nhìn người đàn ông đang quay lưng lại kia, cô ta cẩn trọng nói.

"Thưa ông chủ, đây là tài liệu quan trọng tôi lấy được từ chỗ của Trác Du Hiên, tôi nghĩ Trác thị sắp không trụ được nữa rồi"
Người đàn ông kia hơi dơ tay lên, bảo Quách Tịnh Kỳ hãy dừng lại, sau đó một giọng nói khàn khàn của người đàn ông kia.

Đó chính là giọng nói của người đàn ông bí ẩn đó.

"Khoan đã, đừng vui mừng quá sớm như vậy.

Trác Du Hiên không có ngu ngốc mà không đề phòng như vậy đâu.

Tôi nghe nói hiện giờ vì muốn cứu được Trác thị mà hắn ta đã chuẩn bị một kế hoạch rất chu toàn."
Quách Tịnh Kỳ không hiểu, cô ta lên tiếng hỏi người đàn ông kia.

"Vậy thưa ông chủ, ngài bảo phải làm sao đây?"
"Nếu muốn hủy hoại Trác thị hoàn toàn và triệt để, cô hãy tìm ra bản kế hoạch mà Trác Du Hiên đang chuẩn bị đem đến đây cho tôi.

Chỉ cần lần này thành công, cái vị trí mà cô luôn mong muốn kia, tôi nhất định sẽ cho cô."
Quách Tịnh Kỳ trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng cô ta cố gắng kiềm chế mà dè dặt nói.


"Cảm ơn ông chủ, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ sớm nhất có thể"
Người đàn ông kia phấy tay mấy cái như muốn bảo Quách Tịnh Kỳ đi ra ngoài.

Cô ta cúi đầu chào ông chủ của mình rồi lặng lẽ bước ra ngoài.

Sau khi Quách Tịnh Kỳ đi, ý cười trên môi của người đàn ông bí ẩn kia ngày một rõ hơn ở trong bóng tối tĩnh lặng.

Sau khi trở về nhà họ Trác, Quách Tịnh Kỳ vẫn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra.

Cho đến khi cô ta cảm thấy thời cơ thích hợp, cô ta đã bắt đâu hành động.

Đêm hôm đó, cô ta một mình cầm đèn pin lẻn vào phòng làm việc của Trác Du Hiên mà không một ai hay biết.

Lần trước Trác Du Hiên có nói với cô ta, hắn đã để bản kế hoạch ở trong phòng làm việc của mình.

Chỉ cần nhiệm vụ này hoàn thành, cô ta sẽ có được thứ mà mình muốn.

Nhưng cô ta lục lọi suốt mấy tiếng đồng hồ, lục ở khắp mọi nơi nhưng vẫn không tìm ra bản kế hoạch kia.

Không phải là ở trong này sao, sao lại không thấy.

"Đừng tìm nữa, thứ cô đang tìm ở đây này"
Đèn bỗng nhiên sáng lên làm cho cô ta giật bản mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.