Gả Vào Hào Môn

Chương 301: Biến Cố Xảy Ra





Để Thẩm Quân Dao ngồi vào trong xe, cẩn thận cài dây an toàn cho cô, nhìn bộ quần áo mà Thẩm Quân Dao đang nâng niu kia, hẳn tò mò hỏi cô.

"Quân Dao, sao tự nhiên em lại mua bộ này thế?"
"Con mặc!.

Con mặc!.

Sẽ rất đẹp! "
Nụ cười trên gương mặt của Trác Du Hiên thoáng chốc cứng đờ, các dây thân kinh trong người của người đàn ông đột nhiên căng cứng.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Thẩm Quân Dao, vẻ mặt của hắn như không cách nào tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy.

Tay của Trác Du Hiên đang định khởi động xe bất giác cứng đờ lại, nhìn nụ cười ngây ngô ở trên gương mặt của người con gái đang ngồi ở bên cạnh mình, hắn thật không biết diễn tả cảm xúc hiện giờ của bản thân mình như thế nào nữa.

Thẩm Quân Dao vừa mới nói gì cơ? Cô vừa nhắc đến con, chẳng lẽ trong tâm trí của Thẩm Quân Dao vẫn còn đứa trẻ đã chết ấy không có cách nào thoát ra hay sao? Nếu là như vậy, người con gái ấy chắc chắn sẽ nhớ đến chuyện Trác Du Hiên hắn đã tàn nhẫn giết chết hai đứa con của mình ra sao? Như thế liệu Thẩm Quân Dao sẽ hận hắn có đúng hay không? Hắn đã cố gắng không nhớ đến hai đứa trẻ ấy, hai đứa con mới thành hình người của hắn, hai đứa nhỏ do chính tay hắn hại chết.

Nghĩ đến con, Trác Du Hiên toàn thân đau đớn không có cách nào ngừng lại.

Huyết mạch trong cơ thể như ngừng trệ hoàn toàn, từng hơi thở nặng nề giữa một không gian nhỏ hẹp như thế này.

Trước đây, Trác Du Hiên từng ước ao có một gia đình nhỏ với Thẩm Quân Dao, hai người sẽ ở cạnh nhau, sẽ sinh thật nhiều con.

Lúc đó hẳn còn tưởng tượng rằng hình dáng của bọn trẻ ra sao nữa.


Nhưng khi đã đạt được ước mơ đó rồi, Trác Du Hiên đã chính tay mình thiêu rụi đi thứ ước mơ cháy bỏng ấy của bản thân mình.

Chân tay như bị đông cứng lại, cổ họng đột nhiên đau rát phát không ra tiếng, cánh tay như bị người ta bẻ gãy ra không thể nào đưa tay ra khởi động xe được.

Âm thanh khàn khàn vang lên phát ra từ miệng của Trác Du Hiên.

"Quân Dao, em!.

!"
Trác Du Hiên vốn muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng không cách nào phát ra tiếng nữa, dường như bên trong như có một thứ gì đó chặn lại, một ngọn lửa đang bốc cháy âm Ỉ ở trong đó.

Hắn rất muốn đưa cánh tay ra, rất muốn chạm vào gương mặt của người con gái ấy, nhưng tại sao khoảng cách giữa hai người tự nhiên lại trở nên xa như thế này? Nhìn người con gái đang ngẩn ra, trên môi còn tủm tỉm cười, Trác Du Hiên cảm thấy mình như bị dao đâm vậy.

Đáng lẽ khi nhìn thấy người con gái ấy cười, hắn phải cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ.

Cớ sao hãn ta lại đau đớn đến mức này cơ chứ? Thẩm Quân Dao từ trước đến nay vẫn luôn ôm một mộng tưởng, trong ý thức của người con gái ấy vẫn cho rằng hai đứa con kia của mình vẫn còn sống, cho nên cô mới háo hức và vui mừng khi mua những bộ quần áo cho trẻ con này như vậy.

Trác Du Hiên tưởng rằng Thẩm Quân Dao chỉ nhớ con mà thôi, nhưng không ngờ bệnh của cô nó lại nặng đến mức độ này.

Trước đây, khi còn ở nhà, Thẩm Quân Dao cũng thường xuyên ngồi một mình, cô thường lôi ảnh siêu âm của mình ra lặng lẽ ngắm nhìn.

Cánh tay cô vuốt ve đứa nhỏ ở trong bức ảnh kia, sau đó bất giác bật cười.

Trác Du Hiên phát hiện ra chuyện này, ban đầu hẳn giật mình, cực kỳ hoảng sợ.

Thỉnh thoảng chuyện này cũng xảy ra, nhưng Trác Du Hiên cũng chỉ cho rằng cô đang nhớ con của mình mà thôi.

Trác Du Hiên cũng có lúc lôi những tấm hình siêu âm của Thẩm Quân Dao ra lặng lẽ ngắm nhìn.

Những lúc ấy, hản rất vui vẻ.

Đây là con của hắn sao? Trông đứa trẻ thật dễ thương! Nếu như đứa trẻ này ra đời, chắc chắn nó sẽ rất giống hẳn.

Chỉ tiếc rằng điều đó không bao giờ có thể trở thành sự thật được nữa! Bởi vì con của hắn chết rồi! Chết hết rồi! Bây giờ, nhìn Thẩm Quân Dao trong tình trạng như vậy, Trác Du Hiên không biết bản thân mình đã đau đến mức độ nào rồi nữa.

Lúc này, không có một từ ngữ nào có thể diễn tả được nỗi đau của hản.

Nỗi đau ấy ngày một lớn hơn, từng ngày dày vò hắn, ăn sâu vào trong máu hản, khiến cho Trác Du Hiên không có cách nào có thể quên được những vết thương mà bản thân mình đã gây ra cho Thẩm Quân Dao.

Quân Dao à, anh phải làm sao bây giờ? Chúng ta thật sự không còn có cách nào có thế trở lại như lúc ban đầu được hay sao? Em à, nói anh biết đi, anh phải làm thế nào đây? Anh phải làm thế nào để xóa hết đi những vết thương lòng ở trong tâm em đây.


Em biết không, anh thật sự không muốn mất em một chút nào.

Anh rất sợ, sợ đến một ngày bản thân mình tỉnh lại sẽ không còn em nữa, đến lúc đó anh phải làm sao đây? Em nói đi, anh phải làm như thế nào bây giờ? Trác Du Hiên cố gắng bình ổn lại tâm trạng của mình, hắn lắc đầu mấy cái nhằm lấy lại tỉnh táo, khóe mắt cay xè nhìn Thẩm Quân Dao.

Người đàn ông đưa tay xoa đầu cô.

"Chắc chuyện vừa rồi khiến em hoảng sợ lắm phải không? Anh đưa em về nhà nhé! Đừng có nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu.

"
Thẩm Quân Dao không đáp lại lời hắn, cô chỉ nhìn vào bộ quần áo ở trong tay của mình mà bật cười khúc khích trông rất đáng yêu.

Nhưng nụ cười đó cũng chẳng làm cho Trác Du Hiên vui vẻ gì.

Hắn biết cô đang nghĩ gì, nhưng hẳn cũng không dám cắt đứt đi niềm vui ấy của cô.

Xe khởi động, rời khỏi trung tâm thương mại.

Trác Du Hiên lái xe rất chậm, hắn không muốn để cho Thẩm Quân Dao sợ khi hắn lái xe quá nhanh.

Đi từ từ trên đường, vừa đi Trác Du Hiên vừa cố gắng tìm cách bắt chuyện với cô, nhưng mà Thẩm Quân Dao vẫn chỉ chăm chăm vào bộ quần áo dễ thương kia.

Đến một đoạn đường, nhìn thấy người ta bày bán bao nhiêu là bóng bay, nào là hoa, rồi còn kẹo bông gòn nữa, Thẩm Quân Dao cứ nhìn chằm chằm vào vỉa hè nhộn nhịp kia, không kìm được mà nuốt ực nước bọt một tiếng.

Nhìn cô gái nhỏ này mê mẩn như thế, chắc là cô thích những thứ kia lắm, cho nên Trác Du Hiên mới dừng xe lại ở bên đường, quay sang nói với Thẩm Quân Dao.

"Em ngôi yên ở đây chờ anh, không được ra khỏi xe có biết hay chưa? Em thích những thứ kia, anh sẽ đi mua cho em, còn em nhớ kỹ không được bước ra khỏi xe nửa bước.

"
Trác Du Hiên luôn miệng dặn dò Thẩm Quân Dao là phải ngồi im trong xe, tuyệt đối không được phép chạy đi đâu hết.


Chứ chuyện ở trung tâm thương mại vừa rồi đã dọa cho hắn một phen hết hồn rồi.

Nhưng trong lúc Trác Du Hiên đang đi mua đồ, Thẩm Quân Dao nghe thấy tiếng nói của một đứa trẻ cứ vang lên bên tai của mình, đứa trẻ ấy nói.

"Mẹ ơi, mẹ mau đến đây với con đi"
Ngoảnh đầu lại, cô thấy một đứa trẻ đang ở ngoài đường, nó vẫy vẫy tay như muốn gọi cô lại đó.

Thẩm Quân Dao bất giác mỉm cười, đưa tay vươn ra muốn chạm vào đứa trẻ ấy.

Cửa xe được mở ra, Thẩm Quân Dao cả người tiến về phía trước, đi đến chỗ bóng dáng mà mình nhìn thấy.

Nhưng người con gái ấy lại không hề biết rằng mình đang tiến về phía của đường lớn, xe cộ đang đi lại rất nhiều, mà đứa trẻ cô nhìn thấy thực chất đó chỉ là một ảo ảnh mà thôi.

Vậy mà Thẩm Quân Dao vẫn mỉm cười từng bước bước đến đó.

Một chiếc xe đang lao nhanh như gió đến chỗ cô, nhưng Thẩm Quân Dao nào có để ý đến điều đó, vẫn sải bước về phía trước.

Đến khi Trác Du Hiên quay lại đây thì đã nhìn thấy cả người của Thẩm Quân Dao đang lao ra phía đường lớn kia, không những thế một chiếc xe ô tô đang lao nhanh về phía cô nữa.

Trác Du Hiên hét lớn.

"Quân Dao, em mau quay lại đây!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.