Gả Vào Hào Môn

Chương 41: Lăng Nhục Đến Cùng





"Không phải cô nói mình là vợ của tôi hay sao? Đã là vợ tôi, thì phải phục vụ tôi cho tốt, cấm có quyền lên tiếng! Thẩm Quân Dao, tôi đã muốn, thì cô phải cho!"
Trác Du Hiên thô bạo giữ chặt cánh tay của Thẩm Quân Dao, đè hai cánh tay yết! đt đang run rẩy kia của cô lên bức tường lạnh lẽo ở gần đó.

Cả người Thẩm Quân Dao lúc này gần như dựa toàn bộ lên tường, nhưng cô lại không thể làm gì cả.

Cả người không còn sức, hai bả vai còn khẽ run lên, nước mắt cứ thế dàn giụa trên gương mặt xinh đẹp trắng bệch của Thẩm Quân Dao.

Hai cánh tay của cô bị Trác Du Hiên ép chặt lên tường, khiển cho Thẩm Quân Dao càng cử động thì lại càng thêm đau đớn.

Trác Du Hiên không thương tiếc đè lên người của Thẩm Quân Dao, hẳn cúi đầu xuống căn lên chiếc cổ trắng nõn của Thẩm Quân Dao một vết, khiển một vết màu đó in đậm lên trên đó.

Trác Du Hiên tham lam gặm nhấm chiếc cổ xinh đẹp của Thẩm Quân Dao, mặc cho người con gái ấy đang khóc lóc thảm thiết van xin hẳn! Thể nhưng, Trác Du Hiên lại hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời van xin đó, hắn vẫn cúi đầu tiếp tục công việc của mình! Thẩm Quân Dao cả người loã lồ ở trước mặt của Trác Du Hiên, tuy không phải là lần đầu nhưng điều này khiến cho Thẩm Quân Dao cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Cả người mất đi toàn bộ sức lực, cánh tay thì bị Trác Du Hiên giữ chặt, cho dù Thẩm Quân Dao có muốn vùng vẫy chống cự cũng không thể được.

Thanh âm nức nở phát ra từ miệng của Thẩm Quân Dao mang đầy đau đớn, tuyệt vọng hết lời cầu xin Trác Du Hiên.

Làm ơn! Xin hãy bỏ qua cho cô đi! Nếu như vậy thì sao Trác Du Hiên không bóp chết Thẩm Quân Dao cô luôn đi cho rồi.

Sao phải để cho cô chịu đựng cái sự nhục nhã như thế này.

"Trác Du Hiên, em van xin anh, đừng làm vậy!"
"Em thật sự không muốn!"

"Em đang rất mệt, cầu xin anh, hãy buông tha cho em đi! Em thật sự không chịu nổi!"
Từng giọt nước mắt nóng hổi, mặn chát lăn dài trên gương mặt của Thẩm Quân Dao.

Sâu trong ánh mắt ướt đẫm nước mắt kia của người con gái, người ta có thể cảm nhận được một cái bi thương đến tột cùng, đau đớn như là trải qua một điều gì đó cực kỳ kinh khủng.

Vậy mà, Trác Du Hiên lại coi như không nghe thấy những tiếng nức nở cầu xin ấy! Trác Du Hiên hắn vẫn liên tục cản mút chiếc cổ trắng nõn của Thẩm Quân Dao, rồi từ từ đi dọc một đường xuống phía dưới.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^
Bỗng nhiên, Trác Du Hiên cắn mạnh một cái, để lại một dấu răng rất sâu.

Một chút máu đỏ mùi tanh nồng còn ứa ra từ phía vết cắn ấy.

Thẩm Quân Dao bật khóc thành tiếng, hai mắt của cô nhằm chặt lại, nhưng nước mắt vẫn cứ thế mà ứa ra.

Thẩm Quân Dao vô tình bật ra tiếng van xin đau đớn.

"Đau!"
"Trác Du Hiên, em thật sự rất đau! Xin anh bỏ qua cho em đi"
Thẩm Quân Dao dùng răng cắn chặt môi mình, không để cho bản thân của mình bật ra những tiếng nức nở kia.

Nhưng càng ngày cô lại không thể kiểm soát được những tiếng khóc bật ra từ miệng của mình.

Làm sao đây? Thẩm Quân Dao phải làm sao bây giờ? Đau lảm, thật sự rất là đau! Cầu xin hãy buông tha cho cô đi! Lúc này, Trác Du Hiên mới buông tha cho chiếc cổ trắng nõn in đầy những vết đỏ ửng kia của Thẩm Quân Dao.

Ánh mắt đỏ ngâu toát ra sự lạnh lẽo nhìn chằm chằm lên gương mặt ướt đâm nước mắt kia của người con gái đang bị hắn đè dưới thân.

Trác Du Hiên đột nhiên dùng một tay giữ chặt hai cánh tay của Thẩm Quân Dao, ghì chặt chúng lên tường, qua đỉnh đầu của người con gái.

Cánh tay kia của Trác Du Hiên nâng gương mặt đang ướt đẫm nước mắt kia của Thẩm Quân Dao lên, giọng nói phát ra từ miệng của hẳn mang theo sự mỉa mai.

"Dừng lại? Không phải đây là điều cô muốn hay sao Thẩm Quân Dao? Tôi chỉ là đáp ứng cô thôi mà, sao cô lại muốn dừng lại rồi?"
Thẩm Quân Dao liên tục lắc đầu.

Cô thật sự không muốn, không muốn như vậy.

Cầu xin đừng đổi với cô như vậy nữa, Thẩm Quân Dao sẽ chết mất.

Thứ cô muốn chỉ là một chút quan tâm của Trác Du Hiên mà thôi, chứ Thẩm Quân Dao không cần những thứ này.

Thẩm Quân Dao hơi mấp máy đôi môi khô khốc của mình, khó khăn lắm mới bật ra được thành tiếng.

Những giọt nước mắt trên má vẫn không ngừng lăn xuống, rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo kia.


"Không! Em không muốn như vậy!"
Thẩm Quân Dao thều thào nhìn Trác Du Hiên bằng ánh mắt ướt đẫm lệ.

Nhưng cô lại không biết rằng, Trác Du Hiên môi khi nhìn thấy những giọt nước mắt kia, là hắn ta chỉ càng cảm thấy ghê tởm hơn mà thôi! Trác Du Hiên dùng tay siết mạnh gương mặt của Thẩm Quân Dao, giọng nói lạnh giá khiến người ta phải rét buốt bên sống lưng của mình.

"Thẩm Quân Dao, cô thật sự không muốn hay sao? Miệng thì nói một đăng nhưng thân thế của cô vẫn đang không ngừng mời gọi tôi đấy.

Trác Du Hiên buông tha cho gương mặt của Thẩm Quân Dao.

Nhưng cánh tay của hẳn lại vân ve từng tấc của da thịt cô, khiến cho thân thể của Thẩm Quân Dao như là có một dòng điện chạy qua vậy.

Cả người cô run lên bần bật.

Thấy thể, khoé môi của Trác Du Hiên hơi nhếch lên, gương mặt lộ rõ sự khinh bỉ.

Hắn ta cười khẩy một cái, giọng nói mang đầy chế giễu cùng sự mỉa mai.

"Đó, không phải cái thân thể rách nát này của cô đang không ngừng ham muốn tôi chơi cô hay sao Thẩm Quân Dao? Đã như thế rồi lại còn dám chối nữa à?"
Thẩm Quân Dao liên tục lắc đầu như muốn nói không phải như vậy.

Tiếng khóc của người con gái khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đau lòng, thương xót.

Thẩm Quân Dao rất muốn nói ra, nhưng cổ họng như bị nghẹn ứ lại, nói không thành tiếng.

Nghe những tiếng nức nở kia phát ra từ miệng của Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên càng vạn phần khinh bỉ người phụ nữ này hơn.

Khóc cho ai xem cơ chứ? Gương mặt của Trác Du Hiên vô cùng khó coi, khí thế lạnh toát khiến cho người bên cạnh không ngừng run rấy sợ hãi.

"Không phải sao? Thẩm Quân Dao, bộ tôi nói sai hay sao? Không phải cô thèm khát đàn ông đến mức bất chấp mọi thủ đoạn à? Ngay cả người sắp trở thành anh rể của cô, cô vẫn muốn leo lên giường của tôi không phải sao?"

"Thứ phụ nữ đĩ điểm như cô luôn luôn là như vậy, không một kẻ nào khác cả.

Thẩm Quân Dao, cô thèm tiền lắm phải không? Phục vụ tôi tốt, tôi sẽ cho cô một số tiên lớn, cô thấy sao?"
Nước mắt của Thẩm Quân Dao ngày một tuôn rơi nhiều hơn trước những lời đay nghiến kia của Trác Du Hiên.

Một câu chửi cô là đĩ điểm, hai câu mảng cô không bằng một con chó.

Trác Du Hiên chẳng lẽ không cảm thấy tội lỗi hay sao? Chứng kiến cái cảnh Thẩm Quân Dao khóc nức nở kia, Trác Du Hiên lại càng cảm thấy thật ghê tởm.

Người phụ nữ này đúng là không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình mà.

Quả nhiên chỉ là một loại phụ nữ kém sang mà thôi! "Thẩm Quân Dao, cô khóc cái gì? Không phải tôi chỉ đang thoả mãn nguyện vọng của một con điểm như cô sao? Đừng cố tỏ ra là bản thân của mình oan ức lắm vậy!"
Trác Du Hiên liếc mắt nhìn Thẩm Quân Dao một cái, nói chính xác là lườm.

Nhìn gương mặt đau đớn kia của người con gái, Trác Du Hiên chẳng những thái độ vẫn giữ nguyên như hiện mà hẳn ta còn nhục nhã Thẩm Quân Dao nhiều hơn thế nữa.

"Thẩm Quân Dao, tôi khuyên cô, cô hãy nên cảm thấy may mãn vì được Trác Du Hiên tôi coi trọng đi.

Cô nghĩ vì cái gì mà đến bây giờ tôi vẫn để cho cái loại đĩ như cô ở lại bên cạnh tôi?"
"Đừng tưởng rằng tôi nể mặt nhà họ Thẩm, không có đâu.

Thẩm Quân Dao, nếu không phải vì tôi coi trọng cái thân thể rách nát chắc cũng đã qua tay bao nhiêu thăng đàn ông này của cô, thì cô nghĩ cô sẽ có cơ hội được ngồi ở đây hay sao?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.