Gả Vào Hào Môn

Chương 56: Gắng Gượng





"Thẩm Quân Dao, tôi nói lại lần cuối cùng, nếu cô dám để lần sau tôi phải nhắc lại những lời này cho cô nhớ thì nhất định cái mạng của cô chắc chắn sẽ không được bảo toàn đâu.

Nếu Thẩm Quân Dao cô chính là vợ tôi thì cô chính là một con chó.

Mà nếu đã là chó thì phải nghe lời chủ nhân của mình, như vậy thì mới có cơm ăn!"
Từng lời từng lời nói tàn nhẫn thốt ra một cách cay độc từ chính miệng của Trác Du Hiên như hàng ngàn lưỡi dao xỏ xuyên vào trái tim không ngừng bị tổn thương của Thẩm Quân Dao một cách cực kỳ tàn nhẫn.

Cô cảm thấy cả người mình như bị ai đó xé nát ra vậy.

"Bây giờ nếu cô đã biết rõ vị trí bản thân của mình ở đâu rồi thì mau đứng dậy cho tôi! Cô vẫn còn ngồi được phải không? Nếu cô không đứng dậy thì tôi sẽ lôi cổ cô lên nhà đẩy!"
Trác Du Hiên nhìn chằm chằm Thẩm Quân Dao tựa như hẳn chỉ muốn xông tới mà lôi người con gái này đứng lên.

Nhưng Trác Du Hiên vẫn cố gắng kiềm chế bản thân của mình lại, hẳn ta chưa muốn ra tay nhưng không phải vì thương hại cho người con gái này mà là hẳn không muốn bàn tay của hẳn bị vấy bẩn.

Thẩm Quân Dao đột nhiên sợ hãi trước những lời nói kia của Trác Du Hiên.

Cả người của cô bỗng run lẩy bẩy, đôi mắt của người con gái mở to chứa đầy sự hoảng sợ ở bên trong đó.

Thấy Thẩm Quân Dao không trả lời mình, lời nói chứa đầy sự lạnh lẽo cùng chất chứa cùng với sự tàn nhẫn tiếp tục phát ra từ nơi khoé miệng của Trác Du Hiên.


Lời nói tuy rất bình thản nhưng lại khiến cho người con gái đang quỳ dưới sàn nhà kia hoảng sợ vô cùng.

"Thẩm Quân Dao, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, đứng dậy cho tôi mau lên! Nếu không được thì tôi nhất định sẽ lôi cổ cô lên, tới lúc đó để mọi người nhìn thấy thì chỉ chê cười cô cùng nhà họ Thẩm mà thôi! Tốt nhất cô nên suy nghĩ lại xem bản thân của mình lên làm như thế nào?"
Trác Du Hiên hất mạnh cánh tay của hản ra khiến cho cổ của Thẩm Quân Dao bị vẹo sang một bên vô cùng đau đớn.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Hai bàn tay của cô bất giác cuộn lại thành nắm đấm nhưng lại không che đi được sự run rẩy từ đôi bàn tay gầy gò kia.

Thẩm Quân Dao cản răng, ánh mắt của cô hơi cụp xuống.

Trác Du Hiên một khi đã nói như vậy thì chắc chắn hẳn sẽ dám làm thật chứ không phải là đang đe doạ bình thường.

Cho nên Thẩm Quân Dao phải suy nghĩ cho kỹ, nếu không, cô chắc chắn sẽ chẳng khác gì một con chó bị Trác Du Hiên gông cổ lên mà thôi.

Nhìn bộ dạng trầm tư kia của Thẩm Quân Dao, khoé môi của Trác Du Hiên hơi nhếch lên.

Nhìn người phụ nữ này như vậy khiến cho Trác Du Hiên không khỏi thích thú.

Hẳn ta thật sự rất muốn trông thấy Thẩm Quân Dao càng ngày càng thảm hơn.

Như vậy vẫn là chưa đủ với những việc mà người phụ nữ này đã gây ra.

Sau một hồi suy nghĩ, Thẩm Quân Dao quyết định đứng dậy.

Cho dù bây giờ cô mệt thì có làm sao chứ? Cả danh dự của nhà họ Thẩm đang nằm ở trong tay cô, Thẩm Quân Dao không thể nào hủy hoại danh tiếng của nhà họ Thẩm, đặc biệt là trước mặt những người giúp việc kia được.

Nếu danh tiếng nhà họ Thẩm bị hủy hoại trong tay của Thẩm Quân Dao, cha mẹ nhất định sẽ càng ghét bỏ cô hơn nữa.

Vả lại, nếu chuyện này xảy ra cha mẹ cô cũng sẽ rất đau lòng cho mà xem Cánh tay yếu ớt của Thẩm Quân Dao vô lực bám vào thành giường như muốn lấy đó làm điểm tựa.

Nhưng đôi bàn tay của cô mãi mới có thể giữ chặt được bởi vì những ngón tay của cô đang không ngừng run lên.

Thẩm Quân Dao mãi mới tìm được điểm tựa, cô cố gắng dùng hết sức lực của mình để nhoài người đứng dậy.

Đối với Thẩm Quân Dao lúc này, đứng vững mà không ngã cũng là một cực hình đấy! Cô đưa tay vịn lên tấm gậy sắt đặt ở cuối giường, không để cho bản thân của mình ngã xuống đất.

Trông bộ dạng của Thẩm Quân Dao lúc này thật sự là vô cùng đáng thương.

Nhìn người con gái đáng thương đang cổ gắng đứng vững kia, Trác Du Hiên chẳng những không lại gần giúp đỡ mà hẳn ta vẫn còn khoanh tay đứng đó tặng cho Thẩm Quân Dao một nụ cười mỉa mai.


Với Trác Du Hiên, những gì mà Thẩm Quân Dao gặp phải lúc này vẫn chưa là gì cả, còn một chặng đường dài đang chờ đợi người phụ nữ này ở phía trước.

Cứ mỗi bước đi, Thẩm Quân Dao phải liên tục thở hồng hộc để lấy lại sức.

Cô thật sự là quá mệt mỏi, đến bước đi cũng gặp không ít khó khăn.

Thẩm Quân Dao thật sự muốn ngã quỵ, dường như cô sắp không chịu nổi nữa rồi.

Nhưng Thẩm Quân Dao vẫn không có gan làm như vậy, cô không dám chống lại những lời cảnh cáo kia của Trác Du Hiên.

Thế nên, cho dù thế nào, Thẩm Quân Dao vẫn phải cố gắng bước tiếp, mặc dù bản thân của cô có đang đau đớn đến thế nào đi chăng nữa.

Cứ mỗi bước đi là những cơn đau đớn cùng những trận run rẩy đang không ngừng ập đến nơi thân thể của người con gái đáng thương này.

Thẩm Quân Dao cần răng bước từng bước đi khó khăn, cánh tay run rẩy luôn phải tìm những vật cản ở phía trước làm điểm tựa.

"Như vậy thì mới là chó ngoan chứ! Đã là chó thì tốt nhất nên ngoan ngoãn như vậy từ đầu Thẩm Quân Dao ạ, nếu như cô vẫn muốn nhà họ Thẩm được an toàn!"
Trác Du Hiên lên tiếng đầy mỉa mai khiến cho bước chân của Thẩm Quân Dao hơi khựng lại một chút.

Sắc mặt của Thẩm Quân Dao hơi biến đổi một chút nhưng cô không hề nói gì, chỉ tiếp tục bước đi.

Cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng trong lòng của Thẩm Quân Dao, những tiếng nức nở đầy đau đớn rất muốn bật ra bên ngoài rồi.

Thẩm Quân Dao đang cố gắng kìm nén sự đau đớn ấy ở trong lòng, cô thật sự không muốn nhìn thấy bản thân của mình yếu đuối ở trước mặt người đàn ông mà Thẩm Quân Dao cô yêu vô cùng như vậy! Thẩm Quân Dao đi chậm vô cùng nhưng điều đó lại khiến cho Trác Du Hiên vô cùng khó chịu.


Hẳn ta hơi chau mày nhìn người con gái đáng thương đang khó khăn di chuyển từng bước đi kia mà ra lệnh.

"Thẩm Quân Dao, cô đi nhanh cái chân lên! Làm gì mà đi chậm như rùa bò vậy hả? Có phải cô đang muốn tìm cách kéo dài thời gian để không phải làm việc nữa hay không?"
Bước chân của Thẩm Quân Dao dừng lại, cô ngước mắt lên nhìn Trác Du Hiên.

Khoé môi khô khốc vẫn chưa lấy lại sự hồng hào vốn có khẽ mấp máy.

Dường như Thẩm Quân Dao đang muốn nói em không có, em không cố ý không muốn làm việc, chỉ là em thật sự không đi nổi mà thôi! Nhưng nghĩ lại, nếu cô nói như vậy chắc em sẽ khiến cho Trác Du Hiên nổi điên lên mất, cho nên Thẩm Quân Dao chỉ nhẹ nhàng đáp lại hản.

"Dạ! Em biết rồi, em sẽ đi nhanh hơn!"
"Tốt! Chó của tôi ngày càng trở nên biết điều hơn rồi đấy! Cô tốt nhất là từ nay về sau là cứ ngoan ngoãn biết điều như vậy thì sẽ bảo toàn được cái mạng rẻ rách của cô đấy!"
Đến lúc này Trác Du Hiên vẫn không ngừng dùng những lời nói vô cùng tàn độc mang theo hàm ý mỉa mai đối với Thẩm Quân Dao.

.

Truyện Đoản Văn
Lần này Thẩm Quân Dao lại chẳng hề có phản ứng gì cả, cô vẫn chỉ im lặng bước đi.

Không phải là không có phản ứng mà Thẩm Quân Dao đã quá quen với những lời lẽ cay độc của Trác Du như vậy rồi! Cô đau chứ, nhưng cô cũng chẳng thể làm gì được, vì thế tốt nhất là nên giữ im lặng, đó chính là cách tốt nhất để cô bảo vệ bản thân của mình!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.