Gả Vào Hào Môn

Chương 59: Không Thể Đáp Ứng





Nếu không ăn hết, Thẩm Quân Dao chắc chắn sẽ ăn đòn thay cho ăn cơm.

Chính vì thế, cho dù những hạt cơm thừa kia khó ăn đến mấy đi chăng nữa, Thẩm Quân Dao cũng phải gắng gượng mà ăn sạch sẽ chúng.

Cả ngày mệt mỏi, Thẩm Quân Dao mệt mỏi trở về phòng mình rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Trong cơn mê man, Thẩm Quân Dao cảm thấy có một bàn tay liên tục đụng chạm lên người của cô, những lúc như thể, cả người của Thẩm Quân Dao như có một dòng điện chạy qua vậy.

Thẩm Quân Dao rùng mình khi bàn tay thô ráp kia cứ liên tục xuyên xỏ khắp người cô mà cấu mà véo.

Cả người của Thẩm Quân Dao run lên, cô giật mình tỉnh dậy.

Mở mắt ra, Trác Du Hiên đã đứng ở trước mặt của cô.

Thẩm Quân Dao còn chưa kịp mừng rỡ thì Trác Du Hiên đã áp sát người của cô.

Những lời nói ái muội phát ra từ miệng của người đàn ông khiến cho vành tai của Thẩm Quân Dao bỗng dưng ngứa ngáy.

"Vợ à, hơn một tháng nay tôi chưa chạm vào người cô, tôi bắt đầu thấy nhớ cái thân thể dâm đãng chuyên đi câu dẫn đàn ông này của cô rồi đấy! Tôi đang rất muốn, cô phục vụ tôi cho tốt vào!"
Khoé môi của Trác Du Hiên cong lên từng chút, ánh mắt hẳn mê ly nhìn chằm chằm người con gái đang bị ghì chặt ở dưới thân mình.


Trác Du Hiên khẽ ngậm lấy vành tai của Thẩm Quân Dao như đang muốn khiêu khích cô.

Cả người của Thẩm Quân Dao bỗng nhiên run lên vì sợ hãi.

Cô hơi ngoảnh đầu đi, né tránh gương mặt kia của Trác Du Hiên đang nhìn chäảm chằm cô.

Thẩm Quân Dao thật sự rất vui mừng khi Trác Du Hiên tìm đến cô, nhưng niềm vui ấy chẳng được bao lâu thì nỗi sợ hãi đã hoàn toàn lấn át sự vui mừng đó rồi.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
Khuôn mặt của Thẩm Quân Dao tái nhợt đi vì sự sợ hãi ở trong lòng.

Thẩm Quân Dao có lẽ đã nhận ra lý do là vì sao Trác Du Hiên mới tìm đến cô lúc này.

Thẩm Quân Dao bỗng dưng cảm thấy chua xót, cô vốn chỉ là công cụ để cho Trác Du Hiên thoả mãn nhu cầu của mình mà thôi.

Hóa ra, cô vẫn mãi chỉ là một công cụ, mãi mãi chỉ là một kẻ thay thế cho chị của cô, Thẩm Sơ Vũ ở trong mắt của Trác Du Hiên mà thôi! Sự thật vốn là như vậy mà cớ sao Thẩm Quân Dao vẫn cảm thấy đau lòng đến như thế? Sự thật này với Thẩm Quân Dao mà nói là quá mức đau đớn, cô sợ bản thân của mình sẽ không chịu nổi mà ngã quỵ mất! Thẩm Quân Dao vốn biết mình chỉ là một công cụ nhưng tình cảm mà cô dành cho Trác Du Hiên vẫn nhiều đến như vậy, hơn nữa càng ngày lại càng sâu đậm hơn.

Yêu Trác Du Hiên thật sự rất đau khổ, vậy mà Thẩm Quân Dao lại không có cách nào buông bỏ được đoạn nghiệt duyên này.

Trác Du Hiên thấy Thẩm Quân Dao hơi nghiêng đầu quay đi, chẳng những hắn ta không hề cảm thấy tức giận mà còn cảm thấy có chút thú vị nữa.

Trác Du Hiên dùng tay bóp chặt gương mặt của Thẩm Quân Dao, ép ánh mắt của người con gái ấy phải nhìn trực tiếp vào ánh mắt của hắn.

Trác Du Hiên hơi cúi mặt xuống, áp sát gương mặt đang sợ hãi kia của Thẩm Quân Dao, một giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến cho người ta phải rùng mình vì sợ hãi cùng cái giá lạnh ở bên trong lời nói kia.

"Thẩm Quân Dao, cô nhìn đi đâu thế hả? Đang phục vụ tôi mà dám lơ là đến chuyện khác hay sao? Tối nay cô nhất định phải phục vụ tôi cho tốt, nếu làm tôi hài lòng thì nhất định tôi sẽ giữ cô ở bên cạnh tôi dài dài đấy!"
Từng âm thanh ái muội cùng với mùi rượu nồng nặc truyền ra từ miệng của Trác Du Hiên phả vào gương mặt xinh đẹp kia của Thẩm Quân Dao.

Có lẽ Trác Du Hiên đã uống rượu, nhưng có lẽ hắn ta không hề say.

Chính vì như vậy, Thẩm Quân Dao lại càng cảm thấy sợ hãi, một âm thanh bỗng bật ra từ khoé miệng hơi run rẩy của cô.

"Đừng! Tối nay em thật sự không được!"
Cả người của Thẩm Quân Dao bỗng run lên nhưng không có cách nào chống cự.

Hai tay của cô bị Trác Du Hiên ép lên đỉnh đầu rồi, cho dù muốn dãy dụa cũng không thể được.

Lúc này, Thẩm Quân Dao chỉ còn cách cầu xin Trác Du Hiên mà thôi.

Tối nay Thẩm Quân Dao quả thật không có cách nào mà đáp ứng Trác Du Hiên được.


Cô thật sự đã không còn sức nữa rồi! Cánh tay của Trác Du Hiên bỗng dưng siết chặt gương mặt của Thẩm Quân Dao bảng một lực vô cùng mạnh khiến cho khuôn mặt của cô bỗng nhăn lại vì đau.

Có thể thấy Trác Du Hiên đã bắt đầu tức giận rồi.

Nhưng hẳn ta không hề thể hiện ra bên ngoài.

Từ sắc mặt cực kì u ám cùng lời nói lạnh lẽo kia của Trác Du Hiên có thể thấy rằng hắn ta đã bắt đầu tức giận rồi.

Có lẽ Trác Du Hiên tức giận vì những lời nói kia của Thẩm Quân Dao.

"Ơ kìa cô nói gì vậy vợ yêu của tôi? Không phải cô luôn miệng nói cô yêu tôi, luôn miệng khẳng định cô là vợ của tôi hay sao? Là vợ của tôi mà không muốn thoả mãn tôi hay sao? Vậy cô lấy cớ gì mà luôn miệng cho rằng cô là vợ của tôi cơ chứ?"
Giọng nói đầy mỉa mai kia của Trác Du Hiên cứ thế vang lên khiến cho người con gái đang bị hẳn giữ chặt dưới thân không ngừng run rẩy.

Thấy cô im lặng, Trác Du Hiên lại tiếp tục dùng những lời tàn nhẫn mà tổn thương Thẩm Quân Dao.

"Thẩm Quân Dao, cô đừng có quên hiện giờ cô vẫn là sủng vật của tôi, là công cụ để tôi phát tiết.

Cô nên cảm thấy may mắn vì tôi coi trọng cái thân thể rách nát này của cô.

Thế nên thoả mãn tôi là nhiệm vụ của cô, cho dù cô có muốn hay là không muốn!"
Cánh tay của Trác Du Hiên từ từ di chuyển từ khuôn mặt dọc xuống từng cúc áo ở trên người của Thẩm Quân Dao.

Dần dần, chiếc áo ở trên người của Thẩm Quân Dao gần như bung ra toàn bộ, để lộ một mảnh thân thể gầy gò đã phải chịu bao nhiêu cơ cực.

Theo từng sự đụng chạm của Trác Du Hiên là một hồi run rẩy của Thẩm Quân Dao.

Cô run sợ không biết làm thế nào cả, nhưng giờ cô thật sự không thể đáp ứng Trác Du Hiên được.


Đây vốn là nghĩa vụ của cô nhưng bây giờ thật sự là không thể nào.

Khoé môi của Thẩm Quân Dao hơi mấp máy, thanh âm run rẩy truyền ra từ miệng của người con gái nức nở cầu xin người đàn ông chẳng khác gì ác quỷ ở trước mặt mình một cách vô cùng đau đớn.

"Xin anh! Tha cho em đi!"
"Hôm nay thật sự không được mài!"
"Dừng lại được không? Xin anh tha cho em một lần, một lần thôi cũng được?"
Trác Du Hiên hơi ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt như sắp khóc kia của Thẩm Quân Dao, hản ta hơi nhếch môi một cái.

Sự khinh bỉ cùng ghê tởm hiện hữu một cách vô cùng rõ ràng ở trên gương mặt của người đàn ông.

"Tại sao tôi lại phải bỏ qua cho cô? Cô đã muốn gả cho tôi như vậy thì cô phải hoàn thành nghĩa vụ của một người vợ đi chứ! Không phải cô yêu tôi sao? Để tôi dùng cách này yêu thương loại phụ nữ lắng lơ như cô không thích hay sao?"
Trác Du Hiên cúi xuống căn lên chiếc cổ trắng nõn của người con gái đáng thương kia một cái, in lên đó một dấu màu đỏ ửng như là đang cảnh cáo.

Trác Du Hiên có lẽ không có ý định buông tha cho người con gái đáng thương này, hẳn ta vẫn cúi đầu gặm nhấm phần da thịt nõn nà kia.

"Hôm nay em đến kỳ sinh lý, thật sự không thể đáp ứng cho anh được.

Để lần khác đi, có được không?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.