“Ừm!” Con mắt Bách Lý Hàn Tôn liếc nhìn Cố Tuyết Y, lên tiếng nói với quản gia Phó. LQĐ
Quản gia Phó mỉm cười cung kính đi sắp cơm.
Vương Tiểu Vi theo sát phía sau giúp đỡ.
Cả phòng khách giờ chỉ còn lại hai người họ.
Đáy mắt anh lộ ra sự sắc bén, giọng nam tính đầy quyến rũ thờ ơ nói, “Em đang tức giận?”
Chuyện đồ dùng gia đình anh đã nhượng bộ rồi, còn người phụ nữ vừa nãy, nếu không nể mặt cô thì đã sớm sai người ném ra ngoài!
“Tôi có tư cách gì mà tức giận?” Đáy mắt Cố Tuyết Y giễu cợt nhìn Bách Lý Hàn Tôn, giọng trong trẻo lạnh lùng, “Tôi chẳng qua chỉ là con búp bê vải không có sinh mạng.”
“Em chọc tôi tức giận thì em sẽ vui vẻ sao?” Ánh mắt kiêu căng tĩnh mịch, nổi vài phần khí lạnh.
“Làm sao dám, sao tôi dám chọc giận anh, anh ra lệnh một tiếng là toàn gia đình mẹ nuôi tôi biến mất!” Ngũ quan Cố Tuyết Y lạnh nhạt, trong mắt vẫn đầy ý giễu cợt, liếc nhìn Bách Lý Hàn Tôn
“Tốt nhất là không dám!” Khuôn mặt điển trai của Bách Lý Hàn Tôn hờ hững, đường cong cằm căng cứng, đôi mắt màu mực toát ra hơi thở lạnh lẽo, thâm thúy nhưng hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Cố Tuyết Y liền giật mình, nhíu đôi mày rậm, là cô nhìn nhầm chăng? Bách Lý Hàn Tôn mà lại cảm thấy bất đắc dĩ vì cô?
Anh nom cô sững sờ, ngón tay thon dài không tự chủ nâng cằm cô lên, không đợi cô có phản ứng anh đã nói, “Từ nay về sau trước mặt tôi em không được ngẩn người, tâm tư không thể nghĩ tới những thứ khác, chỉ có thể toàn tâm toàn ý ở cùng tôi.”
Bá đạo, giọng điệu và khí chất trên người anh không cho phép từ chối.
Đôi mắt màu hổ phách như bầu trời trong xanh mỹ lệ lạnh nhạt nhìn anh.
Cô thật sự không hiểu rốt cuộc anh ta là túp người đàn ông như thế nào? Bên cạnh anh ta nhiều phụ nữ xuất sắc như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác không phải cô thì không được?
Không đếm xỉa gì đến cô tự tiện xông vào trong cuộc sống của cô, quấy rầy cuộc sống yên tĩnh như nước, giống như rất nhiều tro bụi rơi vào hồ nước treo veo không thấy đáy.
Gió thổi bay màn cửa sổ, cánh hoa đào hồng phấn bay vào, nhẹ nhàng nhảy múa trên trần nhà, từ từ rơi xuống như mưa bụi, tựa như trong trời đất chỉ còn lại hai người họ, hơi thở không ngừng quẩn quanh.
Đồng tử sâu như dòng nước xoáy tĩnh mịch dừng trên người cô, ngón tay với những khớp xương rõ rệt chậm rãi đặt lên mũi thẳng tắp của cô, từ từ gỡ mắt kính viền đen xuống.
Một gương mặt trắng nõn nà xuất hiện trước mắt anh, gò má hơi hồng như nhụy hoa bách hợp, cánh môi mềm mại như đóa hồng kiều diễm khiến người ta không nhịn được muốn hôn lên, giữa đôi mày rậm xen lẫn vài phần lạnh nhạt, anh không nghĩ tới lấy mắt kính xuống cô lại kiều mị động lòng người như vậy, phảng phất như có một viên đạn xuyên qua mặt và trong lòng anh, thành công phá vỡ sự lạnh lùng của anh, càng khiến anh có dục vọng muốn ngắm cô năm lần bảy lượt, ngắm cô mãi, mãi mãi…..
Trong lòng Bách Lý Hàn Tôn có xúc động muốn giấu cô đi, không để bất kỳ kẻ nào gặp được cô, bởi vì cô là của anh.
Cố Tuyết Y phát giác sống mũi chợt nhẹ bẫng, vội lấy lại tinh thần, nhìn mắt kính trong tay Bách Lý Hàn Tôn, ngón tay thon dài như ngọc cầm mắt kính thuộc về mình trong tay anh, sau đó đeo lên.
Bách Lý Hàn Tôn vội kéo cô, tay ôm eo bắt lấy cô, cô loạng choạng, khuôn mặt chạm vào lồng ngực anh.
Cố Tuyết Y giãy dụa, eo bị siết chặt, đau đớn, dần dần dứt khoát ngừng giãy dụa, vùi trong ngực anh.
Thình thịch thình thịch……..
Cô cảm giác từ trái tim anh truyền tới tiếng tim đập mạnh mẽ có lực.
Trên đỉnh đầu lại truyền tới giọng bá đạo của Bách Lý Hàn Tôn, “Từ nay về sau trước mặt người khác em không được tháo mắt kính xuống, cả đời này của em cũng chỉ thuộc về mình tôi.”
Cố Tuyết Y giật nảy mình, ngày hôm qua anh ta cũng nói mấy lời như vậy, hôm nay cũng thế.
Cả đời?
Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên một ít hình ảnh, đôi mắt lạnh nhạt dần trở nên tĩnh mịch, ngón tay cuộn chặt thành nắm đấm, khóe môi tạo một đường cong châm chọc.
Nếu như lúc này có người nhìn thấy biểu lộ trên mặt cô nhất định sẽ chấn động, cô kiêu ngạo lạnh lùng diễm lệ như cây thuốc phiện, hấp dẫn người khác đồng thời trực tiếp khiến người ta mất mạng.
Bách Lý Hàn Tôn ôm cô cảm nhận được cô phân tâm, cánh tay bá đạo siết chặt cô hơn, để nhắc nhở cô nhớ tới sự hiện hữu của anh, “Nghe không vậy? Cả đời này của em là thuộc về tôi.”
Cố Tuyết Y từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, con mắt tĩnh mịch trong sáng nhìn Bách Lý Hàn Tôn, khóe miếng giễu cợt càng lúc càng rõ nét, không chút nào sợ mình sẽ đắc tội.
Giọng nhẹ nhàng, thoáng như đắm trong sương mù, “Anh nói tôi thuộc về anh cả đời? Còn anh thì sao? Anh có thuộc về tôi cả đời không?”
Bách Lý Hàn Tôn liền giật mình, anh không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, bọn họ ở cùng nhau vẫn là vì thái độ cứng rắn của anh thúc đẩy, đối mặt với sự chủ động đột ngột của cô anh chợt thấy vui sướng.
Anh không nói lời nào, Cố Tuyết Y đảo tròng mắt, giọng lạnh lẽo nói, “Nếu chính anh không làm được thì dựa vào cái gì mà anh ra lệnh cho tôi phải làm như thế?”
Đàn ông đều giống nhau, lúc yêu thì là tâm can bảo bối, sử dụng nó như một thứ vũ khí, lúc không còn yêu thì chính là đồ bỏ đi.
Có đôi khi, đàn ông lớn tuổi thích đùa giỡn phụ nữ trong lòng bàn tay, đáng tiếc cô không phải là người phụ nữ để mặc người ta nắm trong lòng bàn tay đùa giỡn.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, ngón tay nhẹ nhàng cầm cằm cô xoay vào mình.
Quản gia Phó và Vương Tiểu Vi đã chuẩn bị xong đồ ăn, dọn xong dao nĩa.
Hai người thoáng nhìn thấy hình ảnh như vậy, Vương Tiểu Vi chọn im lặng, con mắt liếc nhìn quản gia Phó.
Quản gia Phó chần chừ một lúc, bước đi lên trước cung kính khom người, trên mặt mang ý cười, “Thiếu chủ! Tiểu thư Cố! Bây giờ có thể dùng cơm rồi ạ!”
Bách Lý Hàn Tôn rút tay về, sắc mặt hơi cứng lại, vừa rồi thiếu chút nữa anh đã…….
Mày rậm nhíu chặt, sau đó bá đạo nhìn Cố Tuyết Y nói, “Theo tôi ăn cơm.”
Vương Tiểu Vi kéo ghế phong cách có Retro ra, sắc mặt Cố Tuyết Y lạnh nhạt ngồi xuống.
Rượu vang rót vào trong ly thủy tinh đế cao, hai người quản gia Phó và Vương Tiểu Vi lui sang đứng một bên.
Nhìn miếng thịt bò bít tết tươi ngon trước mặt, cầm dao nĩa chậm chạp không động, vừa rồi cô mới ăn mì với Quan Hàn Di nên không đói, hơn nữa vì Bách Lý Hàn Tôn đổi đồ dùng trong nhà, Cố Tuyết Y đột nhiên cảm thấy mình hoàn toàn không đói bụng.
Bách Lý Hàn Tôn vừa cắt thịt bò vừa nhìn cô, giọng trầm thấp nhàn nhạt hỏi, “Em không thích ăn bò bít tết à? Để bảo đầu bếp chuẩn bị món em thích cho em nhé!”
Cô gầy quá, thật sự cần ăn thêm nhiều một chút.
Vừa rồi anh siết eo cô, tựa như nếu anh dùng sức mạnh hơn chút nữa thì sẽ gãy mất.
Đôi mắt màu hổ phách của cô hờ hững nhìn anh phía đối diện, thả dao nĩa trong tay xuống, “Không cần, tôi không thấy đói.”
“Lúc các người tới cô ấy đang ăn gì hả?” Bách Lý Hàn Tôn chuyển qua nhìn quản gia Phó và Vương Tiểu Vi, giọng trầm thấp lạnh lùng kiêu ngạo.