Da thịt cô ấm áp tựa như ủ ấm làn môi lạnh giá nhiều năm qua của anh, khiến anh lưu luyến không rời, trong đầu nghĩ đến nhiệt độ ấm nóng của da thịt cô, không biết hôn lên cánh môi cô thì sẽ thế nào? LQĐ
Đột nhiên, Bách Lý Hàn Tôn bị suy nghĩ của mình dọa giật mình!
Anh hôn lên mu bàn tay cô là muốn lực chú ý của cô đặt trên người anh, cho dù đối phương Giang Hiểu Cầm là phụ nữ, anh cũng không muốn cô phân tán sự chú ý trên người những người phụ nữ ấy, cô là của một mình anh.
Anh hôn lên mu bàn tay cô đồng thời cũng như đang tuyên bố, anh muốn toàn bộ thế giới đều biết cô là người phụ nữ của anh.
Phảng phất như thời gian dừng lại ở giây phút này, thế giới chỉ còn lại hai người họ.
Cố Tuyết Y nhấp nháy làn mi dài, trong mắt tĩnh lặng như mặt nước biển, lạnh nhạt nhìn anh, vẻ mặt như đứa trẻ đang sợ hãi rất đáng yêu, lời đột nhiên đến bên miệng lại chẳng thể thốt ra, cô chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Anh, hai con ngươi sâu như đêm tối, ánh mắt dịu dàng không thể tả xiết nhìn cô, giống như muốn hòa cô tan vào trong đêm tối, lại vừa giống như ác ma chăm chú giữ chặt cô, không cho cô rời đi, muốn cô luôn ở cùng anh, cùng rơi vào đêm đen.
Hình ảnh duy mỹ luôn khiến người ta sững sờ.
Các phóng viên truyền thông ở cửa khách sạn cũng như vậy, không biết có vị phóng viên nào trong số họ muốn lưu lại hình ảnh này, tay không nhịn được ấn một cái.
Ánh đèn loang loáng chớp tắt!
Trong giây lát, phá vỡ thế trận ma pháp này, phá vỡ hình ảnh mỹ lệ đó, khiến tất cả khôi phục trạng thái ban đầu.
Bách Lý Hàn Tôn chậm rãi đứng thẳng dậy, con mắt vẫn nhìn khuôn mặt trắng noãn của cô, hơi thở lạnh lẽo trên người tan bớt, hoặc giống như không tồn tại.
Tay anh vẫn nắm tay cô, không mảy may buông lỏng.
Giống như hoàng đế cổ đại đứng trên cao nhìn xuống đám người Lăng Hi Dạ.
Đôi mắt màu hổ phách của Cố Tuyết Y chợt lóe lên, khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, nhìn về phía đám người Lăng Hi Dạ.
Trên mặt Lăng Hi Dạ và Trương Dịch Dương kinh ngạc không kịp che giấu, làm thế nào bọn họ cũng chẳng thể nghĩ tới mới có vài năm, Bách Lý Hàn Tôn cao cao tại thượng sẽ có động tác thân mật với một người phụ nữ thoạt nhìn rất bình thường.
Hai người không nhịn được nhìn Cố Tuyết Y thêm vài lần, trong lòng hai người đồng thời không khỏi nhìn Cố Tuyết Y với con mắt khác.
Lý Xuân Nhu nhìn chằm chằm Cố Tuyết Y, trong mắt ngoài kinh ngạc vẫn là kinh ngạc.
Tiêu Như Thiên và Giang Hiểu Cầm, trong mắt hai người ẩn chứa nụ cười mờ nhạt, trên mặt lộ vẻ vui mừng nhìn về phía Cố Tuyết Y, ánh mắt như nói cô tìm cho họ một người con rể rất tốt.
Khuôn mặt diễm lệ của Quan Hàn Di không chút thay đổi, đôi mắt tĩnh mịch nhìn Cố Tuyết Y, nếu như cẩn thận để ý thì sẽ phát hiện ngón trỏ bên hông và ngón cái của cô ta xoắn bện vào nhau, khóe miệng hơi nhếch lên, đột nhiên mỉm cười thản nhiên.
Sau đó dưới sự vây chặt của đám người Lăng Hi Dạ và mấy quản lý cấp cao của khách sạn, Bách Lý Hàn Tôn và Cố Tuyết Y vào thang máy lên hiện trường hôn lễ.
Hiện trường hôn lễ trang trí xa hoa lộng lẫy, đèn treo thủy tinh cực lớn, ngọn đèn màu vàng nhạt phản lên đèn thủy tinh khúc xạ ánh sáng rực rỡ, có cảm giác mê ly, hồng đỏ hồng trắng hồng xanh làm đồ trang trí, từng lẳng hoa vây quanh bên thảm đỏ, hai bên chính là chỗ khách khứa ngồi.
Đồ ăn bằng bạc xa hoa bóng loáng, đĩa sứ trắng, tất các các đồ đựng đồ ăn rất sáng bóng, tinh xảo đến cực điểm.
Nhân viên khách sạn đi qua đi lại trong đám người, nguyên một đám bạn bè thân thích ăn mặc đẹp đẽ sang quý trong tay cầm ly rượu vang, hạ giọng cười nói.
Bách Lý Hàn Tôn xuất hiện, khiến khách khứa tham gia hôn lễ hâm mộ, trong lòng đối đãi với nhà họ Lăng và nhà họ Tiêu thêm vài phần kính trọng.
Nếu quen biết Bách Lý Hàn Tôn - người nổi tiếng thần bí trong giới thương nghiệp, rất ít khi lộ mặt, danh nghĩa công ty con nhiều vô số kể, nếu như có cơ hội bám víu vào Bách Lý Hàn Tôn thì từ nay về sau bọ họ không sầu không lo chuyện làm ăn nữa.
Mấy cô gái nổi tiếng nhà giàu ở hiện trường hôn lễ đều ngó Bách Lý Hàn Tôn, sùng bái trong mắt cực kỳ rõ ràng, không hề che giấu tí tẹo nào, trong lòng bất mãn với Cố Tuyết Y bên cạnh Bách Lý Hàn Tôn.
Cố Tuyết Y phát hiện từng đường nhìn sắc bén vào cô, thần thái tự nhiên lạnh nhạt liếc bọn họ, một giây sau cô lại cảm thấy bàn tay mình bị siết chặt hơn, quay đầu nhìn lại.
Vẻ mặt Bách Lý Hàn Tôn lạnh lẽo, đồng tử thâm thúy như đầm sâu lộ vẻ không vui.
Lực chú ý của cô luôn đặt lên mấy người không quan trọng gì cả.
Lăng Hi Dạ đặc biệt dẫn Bách Lý Hàn Tôn và Cố Tuyết Y đi vào khu vực khách quý, sau đó Giang Hiểu Cầm và Tiêu Như Thiên cùng Lý Xuân Nhu bắt đầu đón khách.
Mấy người Cố Tuyết Y ngồi xuống, khách khứa muốn nhân cơ hội víu vào Bách Lý Hàn Tôn đều muốn đi tới chào hỏi anh, quản gia Phó đã sớm dự liệu sẽ có tình huống như vậy xảy ra, ngay khi các khách mời còn chưa tới gần Bách Lý Hàn Tôn hai mét ông đã mời rời đi, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng cũng không còn ai tới nữa.
Quan Hàn Di đi theo Cố Tuyết Y cùng ngồi xuống lại được thành chủ đề đứng đầu của mấy vị khách chưa lập gia đình, đang thảo luận rốt cuộc Quan Hàn Di là thiên kim tiểu thư nhà nào mà có thực lực và may mắn quen biết thiếu chủ Bách Lý.
Đối với ánh mắt đố kỵ và hâm mộ bọn họ quăng đến, trên mặt Quan Hàn Di có vẻ hơi khác thường, nhưng lại không thể nói khác ở chỗ nào.
Cố Tuyết Y ngồi kề Bách Lý Hàn Tôn, nhìn mấy người Bách Lý Hàn Tôn nói chuyện, còn anh thi thoảng gật đầu một cái, đôi khi nói một hai câu, những lời kia chủ yếu là hai người Trương Dịch Dương và Lăng Hi Dạ nói.
Cô hơi chán nản không hứng thú với chủ đề của họ, đôi đồng tử màu hổ phách tĩnh mịch như thường.
Tay dưới bàn khẽ nhúc nhích.
Bách Lý Hàn Tôn lập tức nhìn cô. Dưới ngọn đèn mờ, mũi anh thẳng tắp, khuôn mặt tuấn mỹ vô song càng kiêu căng hoàn mỹ, giọng không lớn không nhỏ hỏi cô có chuyện gì.
Truyện bên Lê)QUýDOn
“Tôi muốn đi xem Nhã Mạn, xem cậu ấy chuẩn bị đến đâu rồi.” Cố Tuyết Y lạnh nhạt nhìn anh nói.
Đối diện cô, vẻ mặt Lăng Hi Dạ nhã nhặn lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn Cố Tuyết Y, “Cô biết Nhã Mạn?”
Lăng Hi Dạ có nghe mấy người Giang Hiểu Cầm từng nhắc đến tên Cố Tuyết Y, chỉ là anh ta không nghĩ tới người trước mắt là Cố Tuyết Y.