Cô không tin cao cao tại thượng như anh lại hạ mình thấp giọng nói chuyện với cô. LQĐ
Đôi mắt hoang mang nhìn anh, muốn nhìn thấu anh, còn trong mắt anh như màu đen vô biên vô hạn, cho dù cô cố gắng nhìn rõ ra sao, cũng vẫn là một mảnh đen tối.
Cuối cùng cô lựa chọn từ bỏ, cô giống như con cá tùy ý Bách Lý Hàn Tôn chi phối, có suy nghĩ của mình cũng chỉ sợ vô dụng, anh ta đường đường là thiếu chủ Bách Lý muốn làm thì ai cản được?
Thân hình cứng ngắc dần thả lỏng, khuôn mặt trắng noãn khôi phục lạnh nhạt ngày thường, trong đôi mắt phảng phất như dòng sông yên bình chảy xuôi.
Cảm nhận sự thay đổi của cô, Bách Lý Hàn Tôn khẽ đẩy cô ra, đồng tử lạnh lùng dừng trên mặt cô, ngón tay thon dài bưng mặt cô, trán chạm vào trán, giọng trầm thấp nói, “Em vẫn đang giận tôi?”
Sắc mặt cô không thay đổi, mi mắt rũ xuống, nhìn cúc áo tây trang hàng hiệu bằng kim cương, chọn cách im lặng, trong lòng thầm châm chọc, cô có tư cách gì giận anh, cô chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của anh mà thôi.
Ngắm cô, trong lòng Bách Lý Hàn Tôn lập tức cảm thấy vô cùng bất lực.
Anh không thích cô xem người khác nặng hơn anh, lại vì Tiêu Nhã Mạn mà giận dỗi với anh.
Mày rậm nhíu chặt, đồng tử âm trầm lập tức co rút ảm đạm, đường cong cằm hoàn mỹ của anh căng cứng, lộ ra vẻ không vui, ngón tay nâng cô lên, không khống chế được độ mạnh yếu bất giác xiết chặt.
Từ cằm truyền tới cơn đau, Cố Tuyết Y nhíu mày nhìn anh.
Đột nhiên cô cảm thấy anh và mình đều cùng một loại người, đều là kẻ tính tình quật cường không chịu cúi đầu trước.
Không biết yêu có cúi đầu trước hay không? Trong lòng Cố Tuyết Y lập tức châm chọc mình, người như Bách Lý Hàn Tôn hoàn toàn không thể yêu người khác, chỉ sợ ngay cả yêu là gì cũng không biết.
Tính cách bá đạo thích cướp đoạt, vốn không quan tâm trong lòng người khác nghĩ gì.
Ánh đèn trong vắt, da thịt cô như tuyết, đôi mắt màu hổ phách mỹ lệ không chút tình cảm, phảng phất như một tòa băng, nếu như không phải anh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người cô, biết rõ cô còn sống, thì chỉ e anh tưởng cô chính là người đẹp ngủ trong truyền thuyết, vẫn đang ngủ say…..
“Rốt cuộc em muốn tôi làm thế nào thì em mới không tức giận nữa?”
Cuối cùng Bách Lý Hàn Tôn thỏa hiệp với cô, giơ cờ đầu hàng trước, mặc dù lúc trước cô cũng lạnh lùng, nhưng ít nhất cô vẫn có biểu hiện chút xíu nhân khí với anh, không đến mức lạnh như băng như bây giờ, khí thế lạnh lẽo này muốn vượt qua anh rồi. Giọng anh không kiểm soát được lớn hơn lúc nãy, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ và chút cưng chiều mà anh không phát hiện ra, trầm bổng trong hành lang rộng rãi.
Quản gia Phó nghe Bách Lý Hàn Tôn nói, ánh mắt kinh hãi tựa như thấy quỷ nhìn hai người phía trước.
Vương Tiểu Vi chấn động không ít hơn quản gia Phó, cô thật sự không nghĩ tới thiếu chủ cao cao tại thượng cũng có một ngày sẽ cúi đầu trước, chuyện này nếu không chính tai cô nghe được thì đánh chết cô cũng chẳng tin.
Từ hôm nay trở đi tiểu thư Cố chính là thần tượng cô sùng bái! Thật lợi hại! Lại có thể khiến thiếu chủ ăn nói khép nép như vậy.
Rất lâu sau!
Trong mắt Cố Tuyết Y khôi phục chút nhân khí, lạnh nhạt nhìn anh, giọng bình tĩnh như mặt hồ nói,. “Lăng Hi Dạ là người quen của anh, đương nhiên anh không cần vì tôi mà xung đột gì với Lăng Hi Dạ, cho nên anh cũng đừng quan tâm tới tâm tình của tôi làm gì.”
Bách Lý Hàn Tôn có thể cúi đầu trước đã là vô cùng khó khăn rồi, cô không dám yêu cầu quá nhiều, hơn nữa cô cũng chẳng muốn yêu cầu gì, dù sao chuyện này cũng là chuyện của mình, không liên quan gì đến anh ta.
Ngón tay ngọc ngà nhẹ nhàng gỡ ngón tay anh ra, “Hôn lễ sắp bát đầu, tôi phải đi ra ngoài cùng mẹ nuôi tôi đón khách.”
Vừa rồi ở cùng họ, cô chưa tiện trò chuyện với Giang Hiểu Cầm.
Gò má truyền tới hơi nóng, không thể nghi ngờ là trên mặt cô lại bị anh nhéo đỏ.
Tầm mắt anh chảy xuôi xuống gò má ửng đỏ của cô, lông mày nhíu chặt, trong lòng lén lút tự trách mình, lần trước ở dưới lầu nhà cô kéo cô vào thang máy đã bóp đỏ cổ tay cô, bây giờ lại không cẩn thận để lại vết đỏ trên mặt cô.
Ngón tay Bách Lý Hàn Tôn đổi thành nắm tay cô, lúc này có độ mạnh yếu, bây giờ anh phải bắt đầu thử khống chế lực độ, giọng bá đạo không cho cô cự tuyệt, thản nhiên nói, “Tôi và em cùng đi! Tôi cũng muốn đi chào hỏi phu nhân Tiêu một tiếng.”
Cố Tuyết Y biết cho dù mình từ chối anh cũng vô dụng, dứt khoát để mặc anh cầm tay mình, bước theo anh đi trên hành lang.
Đằng sau, quản gia Phó một thân tây trang bảo thủ đi theo sát.
Vương Tiểu Vi lấy lại tinh thần cũng bước theo bọn họ.
Bách Lý Hàn Tôn hơi ngoảnh đầy lại, đôi mắt màu mực lóe lên, ngắm nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô, lòng bàn tay cô ấm áp làm anh không muốn buông tay cô ra, cả đời cũng không buông, cô phải là của anh, là cả đời.
Cố Tuyết Y phát hiện tầm mắt anh, hờ hững nhìn lại, anh lại quay đầu nhìn đường phía trước.
Gò má anh tuấn mỹ, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt đó như thể được độ lên một vầng sáng, hơi mông lung hơi chói mắt…….
Trong thoáng chốc lòng dường như đáy lòng cô lại bắt đầu hỗn loạn.
Đại sảnh tiệc cưới.
Đèn thủy tinh khổng lồ chiếu sáng, các tân khách ăn mặc sang trọng quý phái, cầm ly rượu vang trong tay, nhỏ nhẹ trò chuyện với nhau như cũ.
Chỗ đại sảnh tương đối nhiều người.
Mặc dù Giang Hiểu Cầm đã trung niên, hôm nay ngày vui nên khiến bà thoạt nhìn như trẻ hơn mười tuổi, bộ lễ phục màu tím cao quý, tóc búi lên, trên mặt vui vẻ nói chuyện cùng khách khứa.
Đột nhiên khách khứa vây quanh bà, đôi mắt không che dấu được hâm mộ đối với bà, hỏi, “Bộ dạ hội này của phu nhân Tiêu rất đẹp, là phong cách mới nhất của nhà thiết kế bên Milan.”
“Đúng vậy! Phu nhân Tiêu mặc thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa phóng khoáng, chẳng trách tổng giám đốc Tiêu lại đối xử với bà tốt như vậy, thì ra bà có phương pháp chăm sóc mình, bây giờ thoạt nhìn bà trẻ hơn rất nhiều.” Trong vòng luẩn quẩn này Tiêu Như Thiên nổi tiếng là người đàn ông tốt, không giống mấy gã đàn ông có tiền là đi ra ngoài tìm phụ nữ khác, nhốt vợ mình trong nhà.
“Phu nhân Tiêu thật sự là hạnh phúc mỹ mãn, hôm nay gả con gái không nói, còn có một ông chồng yêu thương bà như vậy, thật sự là làm người khác ao ước.”
Sau đó một một phu nhân giàu có bên cạnh nói, “Những thứ này không quan trọng, quan trọng là thì ra nhà họ Lăng quen biết thiếu chủ Bách Lý, từ nay về sau phu nhân Tiêu hưởng không hết phúc.”
“Đúng thế! Ai chẳng biết đại gia tộc Bách Lý có rất nhiều công ty con, bất cứ một công ty nào cũng đều là công ty Trung Quốc nổi tiếng thế giới, công ty nhỏ của chúng ta còn phải dựa vào công ty lớn đấy! Tương lai sau này phu nhân Tiêu nhớ kéo theo chúng tôi với.”
“Đúng đúng! Bây giờ Lăng Hi Dạ là con rể bà, mẹ vợ muốn con rể làm chuyện nhỏ cũng không quá đáng.”
Giang Hiểu Cầm nhìn mấy bà từng người nói, sao trong lòng bà lại không hiểu, chồng mấy bà không ra tay trên người Lăng Hi Dạ được nên muốn ra tay trên người bà. Đáng tiếc, từ xưa đến giờ bà không nhúng tay vào mấy chuyện lộn xộn này.
Phu nhân nhà giàu nào đó thấy Giang Hiểu Cầm chẳng nói lời nào, sau đó lái sang chuyện khác hỏi Giang Hiểu Cầm chiếc váy này ai mua cho bà.
Một vị phu nhân nhà giàu khác vì nịnh nọt Giang Hiểu Cầm, nói, “Điều này còn phải hỏi sao? Chiếc váy này nhất định là tổng giám đốc Tiêu mua cho phu nhân Tiêu rồi.”
Khóe môi Giang Hiểu Cầm cong lên, mỉm cười khách khí xa cách, “Đây không phải do ông ấy mua.”