Cố Tuyết Y ấn bông cồn sát trùng trên mu bàn tay, lạnh mặt, đồng tử tĩnh mịch như bầu trời xanh không nhìn Bách Lý Hàn Tôn, lạnh lùng nói, “Tôi cũng đã tiêm xong rồi, bây giờ anh có thể buông tôi ra.” LQĐ
Anh kề sát cô, hương bạc hà nam tính thuộc về anh từ từ thấm vào tim gan cô, cô không thể nói thích cũng chẳng thể nói không thích, bây giờ trong lòng cô nhớ lời anh vừa uy hiếp cô.
Đồng tử như đêm đen của anh thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ và cưng chiều, giữ gò má cô, trong lòng thầm than nhẹ, ngón tay với những khớp xương rõ rệt phủ lên mu bàn tay cô, anh lau cồn sát trùng cho cô, một tay khác ôm eo cô không cho cô rời đi.
Phảng phất thời gian trôi qua như nửa thế kỷ rồi, ngón tay Bách Lý Hàn Tôn nới lỏng bông cồn sát trùng, lỗ kim phía dưới đã không còn rỉ máu, anh mới ném bông cồn sát trùng đi, sau đó quay mặt cô hướng về mình.
“Đừng nóng giận! Không phải tôi không tôn trọng em, bây giờ em là tôi ôm cứu về, thân thể của em từ nay về sau không phải của một mình em, nó đã hoàn toàn thuộc về tôi, sau này cho dù là em, tôi cũng không cho phép em tổn thương nó!” Giọng trịnh trọng và bá đạo có lực vang lên bên tai cô.
Cố Tuyết Y ngưng mắt nhìn anh, mặt trắng noãn lộ thần thái lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại giống như sóng lớn cuồn cuộn.
Khóe môi anh khẽ mỉm cười, trong mắt ẩn chứa hào quang hạnh phúc, đây là lần đầu tiên cô thấy Bách Lý Hàn Tôn cười xán lạn như thế, trong nụ cười còn thêm vài phần trẻ con ngang ngược.
Tay anh nhẹ nhàng đặt lên mặt cô, ngón tay dịu dàng xoa mặt cô, da thịt cô trơn bóng như lụa, phảng phất như nước chảy qua những kẻ hở giữa ngón tay anh, “Khi tôi nhìn thấy cả người em toàn là máu đứng trong thang máy, ánh mắt trống rỗng, thật sự khiến người ta cảm thấy sợ hãi.”
Cảm thụ được nhiệt độ trên mặt cô, nỗi sợ trong lòng anh bị đè xuống từng chút một, an ủi từng chút một.
Cô yên lặng nhìn anh, đồng tử tĩnh mịch như đại dương sâu lắng thoáng hiện vẻ phức tạp. Lồng ngực cô phập phồng biên độ nhỏ, khi cô sa vào vực sâu vô hạn vô biên kia, cô cảm giác anh gọi cô, anh đứng đó đưa tay kéo cô ra khỏi bóng tối sâu thẳm, cứu cô ra ngoài.
“Từ nay về sau tôi ở đâu thì em theo đó, một mình em thật sự không an toàn.” Lời này của anh thốt ra tránh không khỏi sự bá đạo.
“Tôi không phải trẻ con, sau này tôi sẽ chú ý.” Cánh môi cô hơi mỉm cười, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Chỉ sợ ngay cả chính cô cũng không biết tại sao mình lại cười.
Bách Lý Hàn Tôn chăm chú nhìn cô, cằm kiêu ngạo rốt cuộc không còn căng cứng, ẩn chứa sự dịu dàng, anh đưa tay ôm người cô, ngũ quan tuấn mỹ như thần Apollon, giờ phút này trên người anh bao phủ ánh sáng ấm áp.
Anh thật sự vô cùng vui vẻ, cuối cùng cô bắt đầu tiếp nhận anh, không giống như nhím con lúc trước, toàn xù lông đâm anh.
Hôm nay Cố Tuyết Y mất không ít tinh lực, nương theo hương bạc hà nhàn nhạt, mí mắt cô càng lúc càng nặng trĩu, không chống đỡ lại cơn buồn ngủ cô bất tri bất giác ngủ trong ngực Bách Lý Hàn Tôn.
Bách Lý Hàn Tôn phát hiện người trong ngực an tĩnh như vậy, từ từ dịch người, thấy cô không hề phòng bị ngủ trong ngực anh, khóe môi anh không tự chủ cong lên mỉm cười, nụ cười xán lạn còn hơn cả ánh mặt trời.
Anh lẳng lặng ngắm vẻ mặt cô lúc ngủ, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế để cô nằm trong ngực anh thoải mái hơn một chút.
Ngắm cô, đột nhiên Bách Lý Hàn Tôn cũng bị lây cơn buồn ngủ, từ từ như một đứa trẻ không hề phòng bị gì chìm vào giấc ngủ.
Ngoài cửa sổ.
Ánh nắng dần đi vào trời chiều, không khí tươi mát, cành cây đào lắc lư theo gió, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá tạo thành nhiều điểm sáng, ánh sáng trong suốt tựa như ngọc lưu ly.
Phòng khách.
Vương Tiểu Vi làm đồ ăn xong mang sang bàn thủy tinh rồi nhìn cửa phòng, không biết bây giờ thiếu chủ và tiểu thư nói chuyện ra sao rồi, không biết tiểu thư có trách cách cô giúp thiếu chủ lúc nãy không, nhưng cô cũng là vì tốt cho tiểu thư mà! Miệng vết thương sâu như vậy, không tiêm sao được chứ!
Vậy nếu tiểu thư giận cô đuổi cô về nhà Bách Lý thì làm sao đây?
Haizzz! Bây giờ làm gì mới tốt?
Quản gia Phó mặc bộ tây trang bảo thủ nói chuyện điện thoại xong đang từ ban công đi vào, nhìn thấy Vương Tiểu Vi ngẩn người, lông mày không hài lòng nhíu lại, “Chuẩn bị đồ ăn xong rồi thì đi làm chuyện khác đi.”
Vương Tiểu Vi lấy lại tinh thần, cung kính nhìn quản gia Phó, “Xin lỗi! Tôi lập tức đi lo mấy chuyện khác ạ, nhưng khi nào thì thiếu chủ và tiểu thư mới ra dùng cơm? Nếu không mấy món ăn này đều nguội mất.”
“Chuyện của chủ nhân không tới lượt người làm chúng ta để ý, thiếu chủ muốn khi nào ra dùng cơm thì khi đó.”
“Nhưng…….”
Vương Tiểu Vi chưa nói hết câu, quản gia Phó đã trừng mắt liếc cô.
“Mặc dù bây giờ cô là người hầu của tiểu thư Cố, nhưng đừng quên cô là từ gia tộc Bách Lý đi ra, chẳng lẽ cô đã quên quy củ của gia tộc Bách Lý sao?”
“Thật xin lỗi, quản gia Phó, tôi không quên!” Nét mặt Vương Tiểu Vi sợ hãi, cúi đầu với quản gia Phó.
“Chuyện hôm nay ở công ty tôi vừa biết, đại sảnh công ty Bách Lý là đại biểu cho hình tượng gia tộc Bách Lý, cô lại gây sự ầm ĩ ở đó, bổn phận cô là phải hầu hạ ăn uống cuộc sống hàng ngày của tiểu thư Cố cho tốt, chuyện của chủ nhân cô không có quyền vượt quá, chuyện hôm nay tôi sẽ nói với thiếu chủ, ngày mai cô có thể rời khỏi gia tộc Bách Lý, tôi sẽ phái người giúp việc nữ tới chăm sóc tiểu thư Cố.”