Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 3 - Chương 29



Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn 

“Anh đã về à?” Cố Tuyết Y đang đánh bản thảo thì cảm nhận có ánh mắt nhìn cô, vì vậy cô ngước mắt lên, không nghĩ tới là Bách Lý Hàn Tôn, anh đứng cách xa cô vài bước. LQĐIÔN

“Ừ!” Khóe miệng Bách Lý Hàn Tôn cong lên, anh đi tới ôm eo cô, cô hơi dịch người, anh chen ngồi cùng cô, cằm kiêu căng đặt trên cánh tay cô, cực kỳ giống đứa bé đang làm nũng.

“Hôm nay em không tới công ty anh làm việc bị phân tâm, ký tên lên hợp đồng toàn viết tên em, mặc dù Trì Đông Quan không nói gì, nhưng anh nghĩ trong lòng cậu ta nhất định giễu cợt anh, Tuyết Y, em nói làm sao bây giờ? Mất mặt quá nhưng lại vô cùng ngọt ngào.” Giọng như trẻ con.

“Không có cách nào khác, hôm nay em phải viết tiểu thuyết, nếu không em mang việc theo tới công ty cùng anh nhé! Ngộ nhỡ có ngày anh không cẩn thận ký thiếu một số 0 vào hợp đồng, chỉ sợ em bán anh cũng không bồi thường nổi.” Cô hé miệng cười hạnh phúc, trong giọng nói toàn là cưng chiều. 

Chẳng biết tại sao cô muốn đối xử tốt với anh, anh càng trẻ con làm nũng với cô, cô càng thích.

Cô cảm thấy như vậy mới chính là anh.

“Ai lại nói vậy chứ, nhưng em là bảo vật vô giá của anh, đánh chết anh cũng sẽ không bán em.” Nét mặt anh vô cùng nghiêm túc, đôi mắt màu mực tựa như càng thêm thâm sâu, anh nhìn cô chằm chằm.

Mắt cô sáng bừng không che dấu, tựa như mặt hồ dưới ánh nắng, lấp lánh như pha lê tinh khiết nhất xinh đẹp nhất thế gian, “Khó trách người khác nói, đàn ông đều thích nói ngon nói ngọt lừa gạt phụ nữ, thì ra có căn cứ thực tế.”

“Em và anh quen biết lâu như vậy chẳng lẽ em còn không biết anh là người như thế nào sao? Người khác cần anh nói ngọt chỉ sợ còn khó hơn lên trời.” Từ trước tới nay đối với ai cũng lạnh lùng, ngoại trừ cô, từ xưa tới giờ không nói chuyện với ai như vậy, ngoại trừ cô.

Cô đối với anh mà nói, vĩnh viễn đều đặc biệt.

Sắc mặt cô nhàn nhạt nhìn máy vi tính, haizzz! Cô còn phải gõ 3000 chữ để cập nhật! Hôm nay bị khủng hoảng không hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Anh thấy cô không nói lời nào, vì vậy lảng sang chuyện khác, hỏi cô mai đi đăng ký kết hôn có căng thẳng không.

Cô chỉ cười cười không nói gì.

Bây giờ cô cảm thấy chủ nhân thế nào thì người hầu thế đấy, Tiểu Vi hỏi xong giờ đổi thành anh hỏi.

Lườm cô một cái, anh biết cô không căng thẳng, trong lòng không khỏi buồn bực, khóe miệng cong lên rồi biến mất, hình như họ đi đăng ký kết hôn chỉ có mình anh là đang căng thẳng.

Anh lại không kiềm chế được nghĩ tới Bùi Khê Minh.

Phát hiện anh quá yên tĩnh, cô liếc qua anh, tựa như biết rõ anh đang nghĩ gì, cô khẽ nói, “Không phải em không căng thẳng, chỉ có điều tâm tình này trôi qua rồi, trước khi anh hỏi Tiểu Vi đã hỏi em, cho nên….” Anh hỏi cô, cô đã không còn căng thẳng lắm nữa, ngược lại có vài phần chờ mong, chờ hình ảnh ngày mai họ đi đăng ký kết hôn.

Đầu lông mày anh nhuốm vài phần tức giận, “Cô Tiểu Vi này càng ngày càng không có quy củ, lời này nên là anh hỏi em, ngược lại cô ấy tranh hỏi em trước.” Anh bất mãn nói.

Cố Tuyết Y không lên tiếng, duy trì đứng ở giữa, nếu như cô nói giúp Tiểu Vi, với tính bá đạo của anh nhất định lại sẽ……….

Đột nhiên, trên mặt anh tươi hẳn, tựa như đốt sáng cả khuôn mặt tuấn mỹ của anh, càng làm khuôn mặt anh cao ngạo không thôi, “Tuyết Y, nếu không anh tìm một người quan tâm Tiểu Vi, để cô ấy không như vậy nữa, để cô ấy khỏi rảnh rỗi nói chuyện với em.”

“Anh không cho Tiểu Vi nói chuyện với em, chẳng lẽ anh muốn em buồn mà chết à?”

“Vậy em có thể nói chuyện với anh, lúc nào anh cũng rảnh để nghe em nói hết.” Chuyện này là anh nhân cơ hội nịnh nọt lấy phúc lợi.

“Anh lại nữa!” Cố Tuyết Y không chịu được, đưa mắt nhìn chỗ khác, “Anh đã nói sẽ cho em không gian tự do, bây giờ anh lại muốn độc chiếm thời gian và tinh lực của em.”

“Tuyết Y, em còn chưa ăn cơm nhỉ! Theo anh cùng ăn cơm nhé!” Bách Lý Hàn Tôn không nhìn cô, vội chuyển lời nói.

Cố Tuyết Y vẫn không nói gì, anh liền lôi kéo tay cô đi ra ngoài.

Còn Vương Tiểu Vi không hiểu vì sao bị Bách Lý Hàn Tôn liếc nhìn, trong lòng e sợ rùng mình.

Trong phòng đèn chùm pha lê lộng lẫy xa hoa, dưới ánh đèn lờ mờ, tranh trên tường lộ vẻ ưu thương như chủ nhân của nó vậy.

Vỏ chai rượu sang quý lăn trên mặt đất, trên bàn và cả sofa.

Bùi Khê Minh say đến không mở mắt ra được, ngửa đầu lên điên cuồng nốc rượu ừng ực, phảng phất như rượu kia là nước lọc vậy.

Khuôn mặt đẹp trai ngày trước giờ râu ria lởm chởm, mắt sáng ngời như mã não giờ này ảm đảm vô cùng, da thịt trắng như sứ giờ tiều tụy tái nhợt.

Dưới ngọn đèn vàng, anh tựa như yêu tinh chán chường, khiến người ta đau lòng, lại vừa khiến người ta yêu hận không thôi, Lâm Hiểu Mạt chính là một người trong số đó.

“Anh đừng uống nữa!” Cô ta đi qua đưa tay muốn đoạt chai rượu trên tay anh, dường như Bùi Khê Minh biết cô ta sẽ có động tác này, anh ra tay trước ngăn cô ta lại, hơi ngửa đầu tiếp tục uống rượu.

LQĐIÔN

“Anh đừng uống nữa!” Lâm Hiểu Mạt giãy tay anh, trong mắt đầy đau lòng, cảm giác này như thể máu trong tim tràn ra không dứt, “Từ sau khi cô ta về anh uống rượu liên tục, tiếp tục như thế nữa anh sớm muộn gì cũng ngộ độc rượu.” 

“Chuyện của tôi không cần cô quan tâm.” Đôi mắt anh mông lung nhìn cô ta, đáy mắt như có sương mù nhàn nhạt, “Cho dù chết cũng không quan hệ gì đến cô.”

“Sao anh có thể nói mấy lời như vậy với em?” Đôi mắt Lâm Hiểu Mạt bị thương nhìn anh, “Em quan tâm anh, vì sao anh cứ muốn tổn thương em quan tâm anh? Bùi Khê Minh, không phải chỉ có anh mới đổ máu, em cũng vậy. Thành phố A ai không biết Lâm Hiểu Mạt thích anh, vì sao anh không chịu quay đầu lại nhìn em? Rốt cuộc em kém Cố Tuyết Y chỗ nào?” Cô ta ngồi xổm trước mặt anh, gò má đặt lên đùi anh, ngửa mặt nhìn anh, “Bùi Khê Minh, anh quay đầu lại nhìn em được không? Chỉ liếc thôi! Em không yêu cầu nhiều.”

Ánh mắt anh lạnh lùng ghé sát nhìn cô ta, chai rượu trong tay anh đã trống rỗng, “Lâm Hiểu Mạt, cô không nên như vậy, nếu như tôi muốn quay đầu thì trong mười năm nay tôi đã quay lại, lòng tôi chứa đầy hình ảnh cô ấy, không chứa những người khác được.” 

“Anh đây là đang giày vò chính anh, chẳng lẽ cô ta muốn kết hôn anh vẫn mãi đặt cô ta trong lòng sao?” Đáy mắt cô ta mơ hồ thấy sự đau thương kịch liệt.

Giống như bị sét đánh trúng, đầu Bùi Khê Minh ong ong, anh chậm rãi quay đầu, như thể hình ảnh này đang quay chậm trong đầu, anh nhìn cô ta, trong mắt kinh ngạc đau đớn ảm đạm cùng xuất hiện, sau một lúc lâu, yết hầu anh khô khốc, trầm thấp hỏi, “Cô nói cái gì?”

“Em nói là Cố Tuyết Y cô ta và Bách Lý Hàn Tôn kết hôn, thời gian là ngày mai, họ muốn đi đăng ký kết hôn, anh vĩnh viễn bị Cố Tuyết Y cho ra rìa.” Ngực Lâm Hiểu Mạt phập phồng lên xuống, như tức giận, cũng như thể thật vất vả cố lấy dũng khí mới dám nói.

Ngày đó cô ta chạy lên lầu, hình như cô ta nghe tiếng có người nói chuyện, cô ta mới lén lút đứng trên cầu thang quan sát.

Không nghĩ tới là Cố Tuyết Y, vợ chưa cưới khiến Khê Minh ngày đêm thương nhớ xuất hiện, cô ta cho rằng cả đời này sẽ không còn cơ hội nữa, cô ta làm thế nào cũng không nghĩ tới Cố Tuyết Y đã yêu người đàn ông khác, chia tay với Khê Minh. Lúc ấy trong lòng cô ta vô cùng cao hứng, trong lúc họ nói chuyện thì biết người đàn ông Cố Tuyết Y thích tên là thiếu chủ Bách Lý, vì vậy cô ta mới phái người điều tra chuyện mấy năm gần đây của Cố Tuyết Y, kết quả cô ta điều tra ra ngày mai bọn họ muốn đi đăng ký kết hôn.

“Làm sao cô biết được? Những chuyện này báo chí đều không đưa tin, chuyện này nhất định cô đang nói dối, nhất định cô đang lừa gạt tôi, họ sẽ không kết hôn nhanh như vậy, cô ấy chỉ mới đồng ý Bách Lý Hàn Tôn cầu hôn, họ không kết hôn, không, không…” Khuôn mặt anh tiều tụy như tờ giấy trắng, môi run rẩy, trong mắt là thần sắc bị đả kích.

“Sao em có thể lừa anh, Lâm Hiểu Mạt em chưa bao giờ lừa dối anh, quả thật ngày mai Cố Tuyết Y sẽ cùng Bách Lý Hàn Tôn bí mật đăng ký kết hôn.”

“Sao cô biết? Làm sao cô biết?” Môi không khống chế được run rẩy.

“Người của em điều tra ra.” Lâm Hiểu Mạt đứng dậy, đôi mắt song song đối diện anh, đáy mắt mê luyến và tình yêu sớm làn tràn ra, “Anh đừng vì cô ta mà khó sống như vậy, cô ta hoàn toàn chẳng đáng để anh như thế, anh xuất sắc tốt bụng, anh đáng giá có người phụ nữ tốt hơn yêu anh.” Tay cô ta không tự chủ run rẩy, chậm rãi vươn ra vuốt ve gương mặt anh, cảm xúc tinh tế truyền vào trong đại não cô ta, rốt cuộc cô ta không kiềm chế được kích động trong lòng, mắt đỏ lên, thoạt nhìn cô ta vô cùng kích động.

Cô ta và anh quen biết lâu như vậy, mặc dù hai người là bạn bè, nhưng anh luôn lạnh lùng từ chối cô ta, càng chưa bao giờ để cô ta tới gần nửa mét, bây giờ cô ta có thể sờ lên da thịt trên mặt anh, sao cô ta có thể không kích động chứ, trong lòng cô ta tựa như có một cây đuốc, cô ta sẽ tiếp tục yêu anh, mãi mãi…..

“Cho nên anh nên quên Cố Tuyết Y đi, quên người phụ nữ khiến anh đau lòng kia đi, quên Cố Tuyết Y kia, quên tất cả về người phụ nữ dối trá kia, quên……”

Giọng nói kia như đang thôi miên anh, trong thoáng chốc, sương mù trước mắt anh như bị đánh tan, anh không ngại nhíu chặt mày, anh đẩy tay Lâm Hiểu Mạt ra, cô ta lảo đảo ngã xuống đất, tóc rối bù thoạt nhìn chật vật không chịu nổi.

“Cô hoàn toàn không hiểu Y Y, cô ấy không phải là người dối trá.” Bùi Khê Minh đột nhiên đứng người lên, từ trên cao nhìn xuống Lâm Hiểu Mạt.

Khóe miệng Lâm Hiểu Mạt cong lên, nhưng đó là nụ cười khổ, sau đó cười ha hả, nước mắt trong suốt từ khóe mắt lướt qua gò má cô ta, giờ phút này cô ta điềm đạm đáng yêu, hơi thở yếu đuối bắn ra, đáng tiếc, trong mắt Bùi Khê Minh, ngoài Cố Tuyết Y có thể làm anh mất khống chế đau lòng ra, thì Lâm Hiểu Mạt trước mắt hoàn toàn không thể khiến lòng anh như vậy, anh lạnh lùng nhìn cô ta.

“Tôi nói cô ta thì anh đau lòng, tôi đau khổ như vậy vì sao anh không đau lòng? Vì sao?” Đồng tử cô ta ngẩn ngơ nhìn anh, “Còn tôi hoàn toàn nói không sai, Cố Tuyết Y cô ta chính là một người phụ nữ ham hư vinh, cô ta chính là vừa ý thân phận nhà thiếu chủ Bách Lý, nếu như không phải thế sao lại nhanh chóng yêu thiếu chủ Bách Lý mà bỏ rơi anh?”

Hết chương 29

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.