Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Quyển 4 - Chương 1



Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Khuôn mặt tuyệt sắc của Bùi Khê Minh lộ vẻ lạnh lùng, tựa như khí lạnh trong mùa đông đông kín cả thư phòng, đôi mắt đen bóng lạnh lẽo nhìn cô ta, mơ hồ thấy sự sắc bén, “Nếu cô muốn chấm dứt hợp tác, vậy thì chấm dứt hợp tác.” Chỗ anh quan tâm ngoài Tuyết Y ra, anh không cần cầu xin ai, anh lại càng không thích bị người khác uy hiếp. LQĐÔN

Lâm Hiểu Mạt giật mình nhìn anh, cô ta cho rằng anh sẽ khuyên bảo cô ta, không nghĩ tới anh lại…. Đúng, là anh hận không thể hất cô ta ra, ước gì chuyện hợp tác giữa hai nhà tan rã, vì anh thành công hất bỏ cô ta thì từ nay về sau sẽ không phải gặp lại cô ta nữa.

Cô ta hít một hơi thật sâu, đứng thẳng người lên, khuôn mặt lạnh lẽo, “Người đó ngay cả thiếu chủ Bách Lý không thể điều tra ra, anh điều tra chẳng lẽ sẽ có kết quả? Bùi Khê Minh, anh không cần phải cứ mãi yêu một Cố Tuyết Y, nếu không bị thương sẽ là anh, hơn nữa chỉ sợ vết thương trong lòng theo anh cả đời.” Cũng giống y cô ta.

“Những điều này là chuyện của tôi, cô…..”

“Tôi sẽ ở lại.” Lâm Hiểu Mạt nhanh chóng cắt ngang lời anh, “Tôi sẽ không rời khỏi chỗ này, trừ khi anh theo tôi cùng về thành phố A.” Cô ta đã kiên trì với anh mười năm, cứ như vậy buông tha thì trong lòng cô ta thật sự không cam tâm.

“Tùy cô, đây là lần cuối cùng của cô, nếu cô còn xen vào chuyện của tôi nữa thì mặc kệ cô nguyện ý rời đi hay không, tôi cũng sẽ phái người đưa cô đi.” Anh tuyệt đối không để bất kỳ kẻ nào nói xấu cô.

Lâm Hiểu Mạt nhìn anh một cái, xoay người rời khỏi thư phòng.

Phòng rộng rãi, bầu trời đêm âm u tĩnh lặng, tựa như một bức tranh duyên dáng, khiến mọi người hoài niệm chuyện cũ.

Mặt trời dần lên cao, đất trời sáng rực, lá cây rơi rụng, ánh sáng chiếu rọi, khắp nơi lan tràn không khí mùa thu.

Hôm nay đám phóng viên truyền thông lại chen chúc ở cửa tiểu khu.

Cố Tuyết Y tỉnh lại trong ngực Bách Lý Hàn Tôn, ngón tay xoa đôi mắt mông lung, ngồi dậy, đột ngột một cánh tay duỗi ra dọa cô giật mình, gò má ấm áp cọ xát trên đùi cô, cô nhàn nhạt nhìn anh, đồng tử màu hổ phách yên tĩnh như biển rộng.

“Em dậy sớm như vậy làm gì? Ngủ tiếp cùng anh chút nữa đi!” Bách Lý Hàn Tôn hơi ngửa đầu nhìn cô, đáy mắt màu mực hơi cầu xin, thần sắc tinh khiết như đứa trẻ vô tội.

Nói xong anh lại dùng gò má cọ xát đùi cô, tựa như chú chó nhỏ đáng yêu, “Được không?”

“Không được, hôm nay anh phải đi làm không thể để muộn giờ, cho dù anh là tổng giám đốc cũng không thể đi trễ.” Bây giờ đang là mùa thu, thời tiết khoan khoái dễ chịu, dễ ngủ cũng rất dễ chỉ muốn ngủ, có khi ngủ không muốn rời giường.

“Anh không muốn đi làm.” Bách Lý Hàn Tôn chơi xấu nằm trong ngực cô không nhúc nhích.

Khuôn mặt tinh xảo của Cố Tuyết Y biểu lộ ‘Không thể thương lượng’, “Không được, anh vì em mà gần cả tháng rồi không tới công ty, bây giờ em đã khỏe hơn, anh cũng nên tới công ty thị sát.” 

“Anh không muốn dậy, bà xã, làm sao bây giờ?” Mắt hiện vẻ giảo hoạt, khóe miệng cong lên, thoạt nhìn anh đặc biệt guống tiểu hồ ly gian xảo, “Nếu không em hôn một cái đi?”

Cô khẽ nhíu mày rậm, “Anh không đứng đắn, thật sự kém xa lần đầu tiên em gặp anh, anh lạnh lùng đã đi đâu rồi? Có phải anh giấu anh ấy rồi không?” Tay nhẵn nhụi của Cố Tuyết Y bưng khuôn mặt anh từ trên xuống dưới, lại dùng ngón tay nhéo gò má anh, đôi mắt màu hổ phách lóe lên, tà ác nhéo gò má anh, tựa như đứa bé đang giày vò món đồ chơi nào đó.

Khuôn mặt tuấn mỹ giờ thành vặn vẹo, đáng thương ngưng mắt nhìn cô, tựa như lên án lực cô nhéo anh quá mạnh.

“Mặt đẹp trai như vậy không thể giả được!” Sau đó cô thở dài hối tiếc, “Cũng không biết làm mê đắm bao nhiêu thiếu nữ, em sợ khi em già rồi sẽ có rất nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đến quyến rũ anh, nếu anh thật sự bị quyến rũ rời đi, vậy em biết làm sao bây giờ? Haizzz! Xã hội này chính là hiện thực, đàn ông càng lớn tuổi càng đặc biệt đáng giá, phụ nữ càng lớn tuổi càng đặc biệt hạ giá, giống như một người trên trời một người dưới đất vậy, quá không công bằng.”

Bách Lý Hàn Tôn lập tức ngồi dậy, đôi mắt song song đối diện cô, tay ôm eo cô, trong mắt vô cùng nghiêm túc kiên định, “Khi đó anh cũng già rồi! Anh yêu em như vậy sao có thể thay lòng, tình yêu của anh đối với em cả đời không thay đổi, dù đến kiếp sau anh vẫn muốn em làm vợ của anh.”

Sắc mặt Cố Tuyết Y ấm ức, buông tay trên mặt anh xuống, “Bây giờ đàn ông dỗ ngon dỗ ngọt đặc biệt lợi hại, em chỉ thích đàn ông hành động thực tế, vậy anh dùng gì để chứng minh anh thật lòng với em?”

Bách Lý Hàn Tôn nở nụ cười, cười đến vô cùng xán lạn, vô cùng vui vẻ, cánh tay trên lưng cô xiết chặt, người cô đột nhiên dán sát anh, thoạt nhìn thân mật không thể chia lìa, cúi người hôn lên cánh môi yêu kiều như nhụy hoa, “Chiều nay lúc anh về sẽ cho em xem anh thật lòng thế nào.”

Cố Tuyết Y nhìn anh hồi lâu, khóe miệng nhàn nhạt nở nụ cười, “Được, em chờ.”

Sau đó họ không ngủ mà dậy rửa mặt.

20 phút sau, hai người tay trong tay ra khỏi cửa phòng.

Vương Tiểu Vi đã chuẩn bị đồ ăn sáng xong xuôi, thấy họ đi ra liền cười hành lễ, “Thiểu chủ, tiểu thư, buổi sáng tốt lành!”

Bách Lý Hàn Tôn tự kéo chiếc ghế xa hoa ra, chờ Cố Tuyết Y ngồi xuống anh mới về vị trí ghế của mình.

Vương Tiểu Vi đứng lặng im nhìn họ, khóe miệng tươi cười.

Phòng khách lan tràn hương hoa đào dưới lầu, nhàn nhạt, khiến người ta cảm thấy vô cùng khoan khoái dễ chịu.

“Tiểu thư, vừa rồi phu nhân Nhan có xuống tìm ngài, em nói ngài chưa dậy nên bà ấy đi về, bảo là lát nữa sẽ tới.”

Cố Tuyết Y đang ăn bánh mỳ, vẻ mặt dịu dàng, nhưng lông mày hơi khó hiểu, “Dì tìm tôi có chuyện gì? Em biết không?” Cô nhỏ giọng hỏi Tiểu Vi.

Thời gian này nhà dì ở lầu trên phòng cô, thỉnh thoảng dì cô sẽ xuống tâm sự với cô.

Vương Tiểu Vi dừng một lát, “Xem thái độ của phu nhân Nhan thì là chuyện vui ạ, em nghĩ chắc là thấy báo chí đăng chuyện tiểu thư muốn kết hôn, nhất định bà nhân cơ hội này tổ chức hôn lễ cho tiểu thư!” Thỉnh thoảng Liễu Mỹ Yến qua bên này ngồi, nhưng lần nào cũng hỏi khi nào thì tiểu thư tổ chức hôn lễ, còn nói bà muốn mời một số bạn bè thân tới uống rượu mừng.

“Trong chuyện này dì rất tích cực.” Trong mắt Cố Tuyết Y lóe lên hạnh phúc, sau đó bất đắc dĩ nói.

“Anh cảm thấy nên tổ chức hôn lễ chúng ta hai lần.” Bách Lý Hàn Tôn nói xong, đáy mắt chứa sự khác thường, tốc độ rất nhanh, “Bởi như vậy, tất cả mọi người đều biết anh là chồng em.” Lại còn đánh gãy tâm tư của Bùi Khê Minh, nhưng tất nhiên phòng bị này vẫn phải tiếp tục.

Tình yêu của Bùi Khê Minh đối với Tuyết Y quá cố chấp, lập tức trong lòng anh cảm thấy may mắn là Tuyết Y yêu anh chứ không yêu Bùi Khê Minh, nếu không Tuyết Y chính là người của Bùi Khê Minh rồi!

Nhưng có điều anh vẫn quen biết Tuyết Y sớm hơn Bùi Khê Minh.

“Dù sao em cũng chẳng thích náo nhiệt, chuyện hôn lễ anh muốn tổ  chức thì giao cho anh làm, em sẽ không nhúng tay tham gia.” Cô chỉ cần vừa nghĩ tới việc kết hôn thì cô lại đau đầu.

Bách Lý Hàn Tôn cười đưa tay nắm chặt tay cô, “Em yên tâm, những chuyện này cứ giao cho anh và dì xử lý, em chỉ cần xuất hiện trong lễ cưới là được.” Anh cũng không hi vọng cô quá mệt mỏi!

Hai người vừa cười cười nói nói vừa dùng cơm.

Sau khi dùng cơm xong, Cố Tuyết Y tiễn anh ra cửa rồi quay vào thư phòng viết tiểu thuyết.

Bên ngoài gió thổi nhẹ nhàng, cánh hoa đào trên cây rụng tả tơi, phong cảnh đẹp đẽ, dưới ánh mặt trời vàng rực, từng đóa hoa trong suốt lấp lánh, lá cây khúc xạ ánh sáng nhàn nhạt.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Vương Tiểu Vi gõ cửa đi vào, trong tay bưng khay, đĩa trên khay có mấy loại trái cây, cô yên lặng đặt một bên, lặng lẽ nhìn gò má Cố Tuyết Y.

Cố Tuyết Y quay đầu lại nhìn cô, “Có chuyện gì à?” Sở dĩ cô hỏi như vậy vì nếu không có việc gì thì Vương Tiểu Vi không vào thư phòng, sợ quấy rầy đến cô.

“Dưới lầu có người tìm ngài, là phụ nữ.” 

“Có nói là ai không?” Phụ nữ cô quen biết thì Vương Tiểu Vi đều biết.

“Cô ta nói là em gái ngài!” Vương Tiểu Vi vừa nói vừa quan sát sắc mặt cô.

Vẻ mặt Cố Tuyết Y kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục sự tĩnh mịch ngày thường, “Cuối cùng cô ta đã tới, mời cô ta lên đi.” Trước kia báo chí đăng nhiều chuyện về cô như vậy, bây giờ mới phát hiện sự hiện hữu của cô, xem ra cuộc sống của bọn họ trôi qua thật sự rất thoải mái.

Đôi mắt tĩnh mịch ẩn chứa sự lạnh lẽo và hung ác.

Vương Tiểu Vi hơi ngẩn người, “Dạ!” Rồi ra khỏi thư phòng.

Ánh đèn mờ ảo, đôi mắt màu hổ phách dưới mắt kính viền đen lạnh nhạt của Cố Tuyết Y giống như bầu trời xanh bao la, nhưng thoạt nhìn vô cùng lạnh lẽo, mũi thẳng tắp mơ hồ thấy bóng mờ phản chiếu, ngũ quan xinh xắn thấm đậm lạnh băng, cằm nhỏ mảnh chứa khí lạnh.

Trong phòng lập tức như xuống 0 độ.

*********

Đại sảnh dưới lầu.

Một chiếc xe sang trọng phát ra ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, Cố Lệ Tình ăn mặc đẹp đẽ, váy hàng hiệu, giày, túi xách, vòng cổ, đồ trang sức, khuyên tai, nhẫn, những thứ này thoạt nhìn khiến ả ta sáng lên, toàn thân sặc mùi châu báu, như sợ người khác không biết ả ta là đứa trẻ có tiền.

Ả ta thấy hai nhân viên bảo vệ mặc đồ tây đứng ở cửa, đôi mắt không hề kiễn nhẫn, khuôn mặt trắng nõn dần vặn vẹo, giống như điềm báo muốn bùng phát tính tình đại tiểu thư.

Giày cao gót lộp cộp đi tới, móng tay được làm theo kiểu Barbie, chỉ vào mặt nhân viên bảo vệ không biểu tình gì, “Sao thông báo lâu như vậy mà người chưa xuống hả? Anh biết tôi là ai không?” Tư thế vênh váo hung hăng trừng mắt, “Tôi là em gái Cố Tuyết Y, tôi là Cố Lệ Tình, tốt nhất anh để tôi đi vào, nếu không chờ sau khi tôi vào tôi sẽ bảo chị tôi đuổi hết mấy người.” 

Hai nhân viên bảo vệ làm như không nghe thấy, mặt không biểu tình như cũ đứng thẳng tắp không lên tiếng, ánh mắt khinh thường nhìn Cố Lệ Tình.

Cố Lệ Tình có thói quen kiêu căng điêu ngoa, trong nhà nói một không nói hai, tất cả mọi người đều phải nghe lời ả ta nói, lần này đụng phải nhân viên bảo vệ không chú ý tới ả ta, lập tức lửa giận trong lòng thiêu đốt càng mạnh, ngón tay chỉ bọn họ mắng chửi, “Các người đều điếc à? Nếu như không phải thì tôi nói chuyện các người phải trả lời tôi.”

Hai nhân viên bảo vệ cùng nhìn lại, sau đó cũng chẳng nói gì, giống như xem Cố Lệ Tình như một gã hề.

Hết chương 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.