Lăng Hi Dạ nhìn cô, ánh mắt thâm thúy chợt lóe lên nhưng cô không thấy. LQĐ
Tiêu Nhã Mạn hơi quay người đi không nhìn anh ta.
Giữa hai người lâm vào bầu không khí căng cứng.
Rất lâu sau Tiêu Nhã Mạn mới lên tiếng, “Hôm nay tôi muốn đi gặp Tuyết Y rồi cùng Tuyết Y tới thăm ba mẹ tôi, tôi không hi vọng anh cho người đi theo sau tôi.”
Lăng Hi Dạ lẳng lặng nhìn cô, ra khỏi phòng.
Giữa trưa, Tiêu Nhã Mạn mang tâm tình phức tạp tới chỗ Cố tuyết Y, vừa vặn Tuyết Y rảnh rỗi nên hai người lên xe tới nhà họ Tiêu.
Phòng khách xa hoa, đèn chùm pha lê khổng lồ, ánh đèn chiếu sáng bàng bạc, làm người ta sáng mắt nhưng lại không thấy chói mắt, đôi ghế sofa cổ xưa.
Giang Hiểu Cầm thấy hai cô đến thì cười vui vẻ như nhặt được vàng, ánh mắt u oán nhìn hai cô, “Hai con lâu rồi không tới thăm bà già này rồi, mẹ mong hai con lắm.” Trước kia lúc nào cũng lo con gái không gả ra được, hiện giờ thì lại ước gì hai cô chưa lấy chồng chưa có bạn trai, thời gian của hai cô bây giờ không thuộc về bà nữa, một mình bà ở trong nhà, đi dạo phố thì mệt, tìm người nói chuyện thì không có. Dù sao bây giờ hai cô cũng có cuộc sống riêng của mình, thời gian của hai cô đều phải chia một nửa cho người khác.
Nghe giọng nhớ nhung của Giang Hiểu Cầm, lỗ mũi Tiêu Nhã Mạn chua xót, trước kia không cảm thấy bà lo lắng cho họ, bây giờ họ không còn ở cùng nên bà lại nhớ họ, cô chợt phát hiện đã lâu không gặp mẹ cô rồi.
“Con sao vậy hả?” Giang Hiểu Cầm quan tâm nhìn cô, “Có phải chỗ nào không thoải mái, hay là Lăng Hi Dạ bắt nạt con?” Nói xong, vẻ mặt có xu hướng muốn tìm Lăng Hi Dạ liều mạng.
Tiêu Nhã Mạn chậm rãi lắc đầu, nói không phải, cô đưa tay ôm Giang Hiểu Cầm, “Là con nhớ mẹ.” Cô cọ xát trong ngực Giang Hiểu Cầm, tựa như quay về khi còn bé, khi đó cô cảm thấy mẹ ôm là ấm áp nhất nên thích chui vào ngực mẹ.
Vẻ mặt Giang Hiểu Cầm lập tức chua xót, khóe miệng lại tươi cười, trong mắt đầy cưng chiều, “Đứa ngốc.” Bà nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Nhã Mạn. “Nếu con nhớ mẹ thì về thăm mẹ, nhà ta cách nhà họ Lăng không xa, một giờ đi xe thôi.”
Tiêu Nhã Mạn dựa vào bà, trong lòng thầm nghĩ, mặc dù đi đường một giờ nhưng đối với cô lại là một khoảng cách xa xôi.
Cố Tuyết Y nhìn hai người, đôi mắt màu hổ phách tĩnh lặng tựa như mặt biển, thâm thúy rồi dần tụ sự thương cảm. Nếu mẹ cô không chết thì…. Cô cũng có thể dựa vào ngực bà làm nũng, cô không phải tự mình bươn chải, trái tim tinh khiết như pha lê.
Hai người ôm nhau một lúc.
Giang Hiểu Cầm khẽ đẩy Nhã Mạn ra, “Được rồi, hai con đói bụng chưa, mẹ đi nấu cơm hai con ăn.”
“Dạ!” Tiêu Nhã Mạn cười xạn lạn như hoa hướng dương dưới ánh mặt trời, đã lâu cô không được ăn đồ ăn mẹ nấu, thấy nhớ ghê.
Giang Hiểu Cầm nhìn Cố Tuyết Y, “Con muốn ăn gì?”
Cô hơi hoảng hốt, cánh môi mềm mại như nhụy hoa, khẽ cười, “Con ăn gì cũng được, chỉ cần là mẹ nuôi làm thì con đều thích ăn.”
“Con đó, miệng rất ngọt.” Vẻ mặt Giang Hiểu Cầm tràn đầy vui sướng, gặp hai cô lòng bà không còn trống rỗng nữa, tựa như thùng nước, được lấp đầy từng chút một.
“Đúng rồi, ba nuôi đâu ạ? Sao con không thấy ba?” Cố Tuyết Y đi tới sofa ngồi xuống, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng Tiêu Như Thiên, “Không phải đi làm chứ ạ?” Trong ấn tượng của cô, dù Tiêu Như Thiên bận bịu công việc đến đâu cũng đều về ăn cơm cùng vợ con.
“Không biết dạo này ba nuôi con bận gì mà không về nhà dùng cơm, vừa về đến nhà là lăn ra ngủ.” Giang Hiểu Cầm có chút bất mãn oán giận, còn kể mấy chuyện vụn vặt cho họ nghe, cuối cùng mới cười nhìn hai cô, “Mẹ quên đi nấu cơm, các con nói chuyện đi, mẹ nấu nhanh thôi.”
Cuối cùng phòng khách rộng rãi chỉ còn hai người bọn cô.
Cố Tuyết Y cười nhìn Tiêu Nhã Mạn. “Tớ cho rằng chỉ mình tớ làm trạch nữ, không nghĩ tới cậu cũng thế.” Cô nhớ trước đó không lâu có người nói cô ở miết trong nhà không ra khỏi cửa.
“Có lẽ lúc trước thấy buồn bực, bây giờ thì không thế nữa, hiện tại tớ thấy đi ra ngoài còn chẳng bằng ở trong nhà.” Ít nhất cô có thể không cần phải trưng vẻ mặt để đối phó với Lăng Hi Dạ.
Đôi mắt màu hổ phách của Cố Tuyết Y lóe lên, “Lăng Hi Dạ làm gì cậu?”
Trong khoảnh khắc Tiêu Nhã Mạn quay đầu nhìn cô, đáy mắt chưa kịp che dấu vẻ kinh ngạc, “Thật ra cũng không có gì, là tớ…..”
“Đừng nói mấy lời khác để che dấu.” Cố Tuyết Y nói một câu khiến người ta chảy máu.
Tiêu Nhã Mạn im lặng.
“Chuyện giữa cậu và Lăng Hi Dạ cuối cùng muốn giải quyết thế nào? Chẳng lẽ một năm sau thì ly hôn? Nếu như vậy thì không cần ở bên nhà họ Lăng, thật ra có một số việc trong lòng cậu rõ nhất, nhưng lại không muốn thừa nhận.” Khuôn mặt trắng noãn của Cố Tuyết Y lạnh nhạt nhìn cô chằm chằm, phảng phất như Nhã Mạn nhấp nháy mắt thì cũng biết cô đang nghĩ gì.
“Tớ……. Không có.” Tiêu Nhã Mạn hạ mí mắt, ngón tay cô đan chặt vào nhau.
Đôi mắt màu hổ phách tĩnh lặng như bầu trời xanh đột nhiên trầm xuống, “Mỗi lần cậu bị nói trúng tim đen hai tay sẽ không tự chủ xiết chặt, đôi mắt không dám nhìn tớ.” Cô nhẹ nhàng cảm thản một tiếng, đưa mắt nhìn Tiểu Nhã Mạn. “Nếu như cậu quyết tâm ly hôn với Lăng Hi Dạ thì dù Lăng Hi Dạ có nói gì cậu cũng sẽ ly hôn, cô càng không quan tâm những chuyện khác, vì tớ biết không phải do những chuyện kia quấy nhiễu quyết tâm của cậu, tớ cũng tin nếu mẹ nuôi biết thì họ cũng không muốn trở thành gánh nặng trong suy nghĩ của cậu.”
Cố Tuyết Y vỗ vai cô, “Nếu như cậu còn yêu Lăng Hi Dạ thì hai người nên cho nhau một cơ hội, nếu như không yêu, vậy thì ly hôn đi! Đừng chần chừ như thế nữa, không chỉ hai người tổn thương mà người ngoài cũng vì cậu mà lo lắng không thôi, cậu nhẫn tâm nhìn ba mẹ nuôi lo lắng cho cậu sao?”
Đôi mắt Tiêu Nhã Mạn ảm đạm, cánh môi mấp máy.
Quả thật cô không đành lòng để họ lo lắng cho cô, nên mới nói không cần xen vào chuyện giữa cô và Lăng Hi Dạ, nhưng cô biết sao ba mẹ lại không lo cho con gái họ đây? Vừa rồi cô có thể nhìn ra mẹ cô muốn từ trong miệng cô biết chuyện giữa cô và Lăng Hi Dạ.
Trong lòng cô tựa như nhẹ nhõm hơn, nhưng lại giống như nặng nề hơn, bây giờ lòng cô vô cũng rối rắm.
Thì ra trái tim cô bị thương nặng như vậy nhưng vẫn chờ mong như cũ, nếu như không phải Tuyết Y nói suy nghĩ trong lòng cô ra thì cô thật sự cho rằng cô đã hoàn toàn hết hi vọng.
Trong đầu đều là hình ảnh thời gian này Lăng Hi Dạ đối xử rất tốt với cô.
Bây giờ cô nên làm thế nào mới tốt, trái tim càng loạn hơn!
“Thật ra cậu không phải là kẻ thứ ba đâu.” Dường như Cố Tuyết Y biết cô đang nghĩ tới Lăng Hi Dạ, “Cậu là vợ danh chính ngôn thuận của Lăng Hi Dạ, giữa các cậu là hợp pháp, mặc kệ người phụ nữ kia là quá khứ hay không thì cô ta mới là được xem là kẻ thứ ba.”
“Thật sự như vậy à?” Cô vẫn canh cánh trong lòng mấy chữ “Kẻ thứ ba,” tình yêu của cô nhất định phải có tôn nghiêm, nếu như không có tôn nghiêm thì tình yêu đó cô chắc chắn không muốn.
“Đương nhiên.” Với thời đại ngày nay mà nói, vợ vĩnh viễn là người danh chính ngôn thuận.
“Vậy tớ không phải….”
“Cậu đừng đau lòng, nếu như Lăng Hi Dạ yêu cậu thì cậu càng không nên đau lòng, biến cô ta thành kẻ thử ba là Lăng Hi Dạ chứ không phải cậu, cậu nên yên tâm thoải mái mà sống.” Cô không quan tâm người khác nói cô thế nào, cô chỉ để ý người của cô, tất cả những chuyện không hay mình cô gánh chịu, họ chỉ cần sống vui vẻ là được.
“Cậu là vợ Lăng Hi Dạ, cậu không đi tìm người phụ nữ đó gây phiền toái là đã vô cùng tốt bụng rồi, phải biết rằng phụ nữ bây giờ đều ăn nói ngang ngược và là người phụ nữ đanh đá.”
“Tuyết Y, cảm ơn cậu, chỉ là trong lòng tớ vẫn thấy có lỗi với cô ta, tớ….” Cô vô cùng cám ơn Tuyết Y đã an ủi, vì cô mà có thể nói trắng thành đen.
“Tớ cảm thấy cậu suy nghĩ quá nhiều, chuyện nên nghĩ thì cậu không nghĩ, chuyện không nên nghĩ thì cậu lại nghĩ quá nhiều.” Cánh tay Cố Tuyết Y khoác lên vai cô, “Cậu chỉ cần nhớ rõ cậu là phu nhân Lăng là được, bất kể là người phụ nữ lúc trước hay là phụ nữ sau này, bọn họ đều là kẻ thứ ba.”
Tiêu Nhã Mạn còn chưa kịp lên tiếng, trong bếp đã truyền ra tiếng Giang Hiểu Cầm gọi vào ăn cơm.
“Đi thôi! Chúng ta đi xem mẹ nuôi cần giúp gì không?” Cố Tuyết Y cười yếu ớt, kéo tay cô đi vào phòng bếp.
Năm phút sau, ba người cười cười nói nói dùng cơm.
Qua khoảng 1 tiếng ba người ăn xong cơm.
Người giúp việc thu dọn bát đĩa.
Ba người ăn trái cây xem TV, trong không khí tràn hương vị hạnh phúc.
Bên kia, Bách Lý Hàn Tôn về tới nhà thì Vương Tiểu Vi nói Tuyết Y tới nhà họ Tiêu.
Khuôn mặt anh kiêu căng cao ngạo như quý tộc châu Âu, đôi mắt lạnh lùng nhìn đồ ăn trên bàn, đột nhiên không còn khẩu vị nữa.
Đôi đũa trong tay động đậy rồi hạ xuống.
Vương Tiểu Vi thấy như thế, đôi mắt âm thầm rũ xuống, cầu nguyện tiểu thư nhanh chóng quay về.
Bách Lý Hàn Tôn đột nhiên đẩy ghế đứng dậy, xoay người đi về phòng.
Nhà họ Tiêu, tầm 4 giờ tiếng chuông cửa vang lên.
Giang Hiểu Cầm ra mở cửa thì thấy là Lăng Hi Dạ, nét mặt không vui, đôi mắt không hờn không giận nhìn Lăng Hi Dạ.
Lăng Hi Dạ cười cứng đờ, “Nhã Mạn có đây không ạ?” Mặc dù anh ta biết Nhã Mạn còn ở trong kia nhưng vẫn hỏi Giang Hiểu Cầm cho có, đây cũng là tỏ vẻ tôn trọng.
“Nó không ở đây, nó vừa về rồi.” Giang Hiểu Cầm ôm tay trước ngực, cằm hất lên, bà không muốn Nhã Mạn về cùng Lăng Hi Dạ, bà còn chưa biết hết chuyện xảy ra gần đây giữa họ.
Lăng Hi Dạ khẽ giật mình, lập tức nói thêm, “Trước khi tới cửa con có gọi cho bên nhà con, người giúp việc nói Nhã Mạn còn chưa về.” Biết Giang Hiểu Cầm đang nói dối, anh ta cũng có cách biến lời nói của bà thành vô ích.
“Thế à?” Giang Hiểu Cầm nháy mắt một cái, đôi mắt hoàn toàn không có cảm giác lời nói dối bị vạch trần, đoạn cười nói, “Có thể Nhã Mạn đang trên đường về! Bây giờ cậu về thì có thể gặp nó đó.”
“Mẹ nuôi, là ai vậy?” Cố Tuyết Y đi ra.
Cô thấy Giang Hiểu Cầm ra cửa lâu như vậy thì cũng đoán được là ai, cô mới cố ý đi ra.