Cả ngày hôm nay Dư Tử Cường đều dùng tâm trạng tốt nhất để ở bên cạnh Đinh Tiểu Nhiên, không muốn kể chuyện xảy ra ở nhà cho cô nghe, tránh cô suy nghĩ miên man hồ đồ.
Đinh Tiểu Nhiên biết Chung Mẫn Liên không thích cô, nhưng lại không biết chuyện nghiêm trọng thế cho nên tâm trạng vẫn luôn vui vẻ, cô cảm thấy cuộc tình của mình và Dư Tử Cường vẫn có hi vọng rất lớn.
Mẹ Đinh và cha Đinh ở nhà chờ Đinh Tiểu Nhiên về, nhìn thấy trong tay cô cầm một bó hoa hồng thật to, trên mặt hiện ra nụ cười hạnh phúc, không cần hỏi cũng biết cuộc hẹn hôm nay rất thuận lợi khiến mọi người đều vui theo cô.
"Tiểu Nhiên, con và Tử Cường quyết định khi nào kết hôn chưa?" Mẹ Đinh vui mừng hỏi, rất mong mau chóng nhìn thấy hai người bọn họ bước vào lễ đường.
"Mẹ à, chúng con quen nhau chưa được bao lâu, nhanh như vậy đã kết hôn, mẹ không thấy kì lắm sao?" Bởi vì Đinh Tiểu Nhiên xấu hổ, nên lời nói đều là dối lòng, nhưng vẻ hiện mắc cỡ của cô lại tiết lộ ra suy nghĩ trong lòng mình.
"Con đã lớn tuổi rồi, chỉ còn một tháng nữa đã bước sang 28, còn xấu hổ làm gì? Con mà... cứ xấu hổ hoài như vậy coi chừng biến thành bà cô già đó."
"Mẹ, sao mẹ nói con chẳng đáng một đồng thế, bộ con gái mẹ lại tệ đến vậy sao?"
"Mẹ chỉ nói sự thật, nhớ năm đó mẹ chỉ mới hai mươi đã gả cho cha con, so với tuổi con bây giờ thì mẹ đã có một đứa con gái bảy tuổi."
"Mẹ à, thời đại bây giờ người ta đều thích kết hôn trễ, mẹ có hiểu không?" Đinh Tiểu Nhiên ra sức làm nũng với cha mẹ, chủ yếu để đánh lạc hướng không muốn nói đến chuyện tuổi tác.
Cha Đinh vẫn ngồi im lặng ở bên cạnh, nhưng cũng vì quan tâm hạnh phúc cho con gái, không nhịn được xen vào một câu, "Tiểu Nhiên, cậu Tử Cường này rất đáng tin, nhìn bề ngoài có vẻ đào hoa, nhưng một khi đã thực lòng đặc biệt rất nghiêm túc, nếu các con thật sự có ý định kết hôn chung sống trọn đời, vậy mau tiến hành nhanh đi dù sao con cũng đã lớn rồi."
"Cha à, cả cha cũng muốn đuổi con đi sao?"
"Không phải đuổi, mà là muốn con mau chóng có hạnh phúc cho riêng mình. Cho nên hai đứa phải mau tìm cách tạo cơ hội cho hai bên cha mẹ gặp mặt nhau một lần, để còn làm quen với nhau chứ.”
Vừa nghe cho hai bên cha mẹ gặp nhau, mặt Đinh Tiểu Nhiên liền biến sắc, vội vàng kiếm cớ trì hoãn, "Cha, con và Tử Cường chỉ mới bắt đầu quen nhau, mọi người đừng làm vậy có được không, làm người ta cứ tưởng nhà mình cầu gả con gái đi lắm, thật vô cùng xấu hổ."
Trên thực tế cô sợ để hai gia đình gặp nhau, vừa nghĩ tới chuyện Chung Mẫn Liên ghét cô, trong lòng liền sợ dựng tóc gáy.
"Mẹ con nói rất đúng. Nếu con trẻ hơn vài tuổi thì còn có thể xấu hổ, nhưng với độ tuổi bây giờ của con, con còn xấu hổ nữa thì sẽ biến thành bà cô già đó."
"Bà cô già thì bà cô già, cùng lắm cả đời này con sẽ sống ở cạnh ba mẹ."
"Có đứa con gái nào muốn ở cạnh cha mẹ mình cả đời chứ?"
"Vậy con sẽ là người bắt đầu làm trước, hì hì, "
Nhìn đứa con gái đã sắp 28 tuổi rồi mà giống y như đứa con nít, làm cho cha Đinh và mẹ Đinh chỉ biết lắc đầu, vừa muốn cô mau chóng lấy chồng để được hạnh phúc lại không đành lòng muốn cô rời khỏi mình.
"Cha, mẹ, con đi tắm trước, ngày mai còn phải đi làm nên con đi ngủ sớm một chút." Đinh Tiểu Nhiên ôm bó hoa hồng đi tới phòng mình, không muốn nói chuyện này nữa, vậy mà vừa mới đứng dậy đột nhiên nghe thấy tiếng keng, quay đầu lại nhìn thì thấy là tiếng chiếc chìa khóa từ trong túi áo của cô rơi ra.
Mẹ Đinh khom người nhặt chiếc chìa khóa lên, nhìn sơ qua một chút, nghi hoặc nói: "Chìa khóa này không phải chìa khóa nhà chúng ta, Tiểu Nhiên, chìa khóa này là của ai thế?"
Đinh Tiểu Nhiên nhìn chiếc chìa khóa này, dần dần nhớ lại những cảnh tượng hôm nay ở cùng Dư Tử Cường, gõ đầu mình một cái, "Chết, hôm nay đi chơi con đã giữ giùm anh ấy chìa khóa nhà, kết quả quên trả lại cho anh ấy rồi."
"Vậy làm sao bây giờ, có cần trả lại gấp chìa khóa này cho nó không?"
"Cũng không cần, có người nhà mở giúp anh ấy mà, ngày mai đi làm con sẽ trả lại cho anh ấy." Đinh Tiểu Nhiên cầm lại chìa khóa, không chút lo lắng tiếp tục đi về phía phòng mình.
Mẹ Đinh nhìn theo bóng dáng Đinh Tiểu Nhiên, trên mặt lộ ra chút buồn, nặng nề hỏi: "Ông à, sao tôi cứ thấy lo về chuyện này quá đi?"
Cha Đinh cũng không hề bất ngờ đối với chuyện lần này, bình tĩnh nghiêm túc trả lời lại: "Vốn dĩ rất khó mà, vừa nhìn cũng biết Tử Cường không phải con của gia đình bình thường, hơn nữa sao tôi cứ thấy cái tên này nghe rất quen, giống như đã nghe qua ở đâu rồi?"
"Thật ra lúc mới bắt đầu tôi nghe cũng có thấy quen, nhưng sau đó nghĩ lại cũng không có gì lạ, dù sao tên giống tên ở trên đời này rất nhiều, không có gì lạ."
"Hi vọng như thế."
Sau khi Dư Tử Cường đưa Đinh Tiểu Nhiên trở về liền về nhà riêng của mình, nhưng lúc lục tìm chìa khóa mở cửa nhà ra, mới biết chìa khóa không có ở trên người mình mà đang ở chỗ Đinh Tiểu Nhiên, đành quay lại nhà ngủ một đêm, ai ngờ sau khi về đến lại thấy Hà Tuyết Phi, thật sự bị chọc đến tức điên.
Chung Mẫn Liên còn tưởng hôm nay Dư Tử Cường không về nhà, hết sức kinh ngạc khi thấy anh xuất hiện trong nhà, nhưng mà cũng rất vui mừng, liền đến hỏi thăm, "Tử Cường, con về rồi à, đồ ăn vừa mới làm xong con mau qua ăn đi."
Lúc không có Dư Tưởng Cường ở đây, Hà Tuyết Phi còn có thể lớn gan ngồi vào bàn ăn, vậy mà khi thấy anh trở về, cô liền sợ đến mức cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chớ nói chi là lên tiếng, vì quá căng thẳng nên tim không ngừng đập nhanh thình thịch thình thịch.
Dư Tử Cường đi vào lạnh lùng hỏi: "Mẹ, giờ là lúc nào, sao cô ta còn ở nhà chúng ta?"
"Tuyết Phi bị thương, mẹ mang con bé từ bệnh viện về nhà mình. Vả lại mấy ngày tới con bé sẽ ở lại nhà chúng ta, con không có ý kiến gì chứ?" Chung Mẫn Liên liền thẳng thắng nói hết mọi chuyện ra, sau khi nói xong liền đặt thức ăn khuya ở trước mặt Hà Tuyết Phi, dịu dàng nói: "Tuyết Phi, dì không biết cháu thích ăn gì cho nên nấu thử mấy món sở trường, cháu nếm thử tay nghề của dì đi."
"Cám ơn dì, chỉ nhìn đã thấy rất ngon rồi, cháu ——" Hà Tuyết Phi chỉ dám nhìn Chung Mẫn Liên chứ không dám nhìn Dư Tử Cường, lời còn chưa nói hết đã bị ngắt ngang.
Dư Tử Cường thật sự không chịu nổi khi thấy Hà Tuyết Phi cứ dây dưa không buông, vỗ mạnh vào bàn lớn tiếng quát, "Hà Tuyết Phi, rốt cuộc phải làm sao cô mới chịu từ bỏ hả?"
"Em ——" Hà Tuyết Phi sợ đến nói không thành lời, nước mắt không có chút tiền đồ lại chảy ra.
Nhưng nước mắt của cô lại không khiến cơn giận Dư Tử Cường giảm đi, ngược lại còn tăng thêm, tiếp tục mắng, "Khóc, cô chỉ biết khóc và giả bộ nhu nhược yếu đuối, tôi thực sự rất ghét loại người như cô, cô mau lập tức cút ra ngoài cho tôi."
"Em ——"
Chung Mẫn Liên đẩy Dư Tử Cường ra chạy lại bên cạnh Hà Tuyết Phi, giúp cô trút giận, "Con mắng đủ chưa, con trai mà mắng con gái không thấy thẹn sao?"
"Là cô ta không biết xấu hổ, không thể trách con." Dư Tử Cường tức giận phản bác, lúc trước còn có chút cảm tình với Hà Tuyết Phi, nhưng bây giờ thì đã mất sạch, còn ghét cô hơn cả lúc ban đầu. Loại con gái hai mặt này, muốn anh nhìn một cái anh cũng không thèm.
"Mẹ đã nói là mẹ dẫn con bé về nhà, chuyện này không liên quan con bé, con muốn mắng thì mắng mẹ nè đừng có la nó. Mẹ cho con biết sớm muộn gì Tuyết Phi cũng bước vào nhà họ Dư chúng ta, cho dù con thích con nhỏ Đinh Tiểu Nhiên đến mức nào mẹ cũng không cho phép con sống chung với nó, nếu con muốn cưới Đinh Tiểu Nhiên, vậy ngày thành hôn của hai đứa chính là ngày làm tang lễ cho mẹ."
"Mẹ, Hà Tuyết Phi đã cho mẹ ăn bùa mê gì mà mẹ che chở cho cô ta thế hả?"
"Vậy Đinh Tiểu Nhiên đã cho con ăn bùa mê gì, sao con che chở cho nó đến vậy?"
"Được, con không cãi với mẹ nữa, mẹ muốn giữ cô ta thì giữ đi, con đi, chỉ cần cô ta ở đây một ngày con tuyệt đối sẽ không về." Dư Tử Cường tức giận ném lại một câu, rồi xoay người bỏ đi.
"Tử Cường, chờ đã, con muốn đi đâu?" Chung Mẫn Liên đuổi theo mấy bước, muốn gọi Dư Tử Cường về, nhưng anh đi quá nhanh, chỉ có một lúc mà người đã mất húc, bà đành dừng bước lại, thở dài.
Hà Tuyết Phi nghe tiếng Chung Mẫn Liên thở dài, cố gắng đứng dậy, khúm núm nói: "Dì, để cháu đi đi, nếu cháu ở lại anh Tử Cường nhất định không vui, cho nên ——"
Sắc mặt Chung Mẫn Liên liền không còn rầu rĩ, cương quyết nói, "Nó muốn đi thì cứ đi, mặc kệ nó, dù sao bình thường nó cũng đã rất ít về nhà, cháu cứ ở lại đây đi, vả lại sau này nơi đây cũng chính là nhà của cháu mà."
"Bỏ đi dì, anh Tử Cường không thích cháu, cháu cũng không muốn ép anh ấy, xem như chúng cháu hữu duyên vô phận."
"Tuyết Phi, sao cháu có thể nói ra những lời này cháu đã hứa với dì sẽ đánh bại Đinh Tiểu Nhiên mà? Nếu cháu nuốt lời dì sẽ rất giận, cực kỳ giận lắm đó."
Vừa nghe Chung Mẫn Liên nói sẽ tức giận, Hà Tuyết Phi liền sợ, bất kể là đúng hay sai cũng nói đồng ý, "Được, cháu không nuốt lời."
Theo tình hình bây giờ cô còn có cách nào khác để lựa chọn, đành đi bước nào hay bước đó, có khi tiếp tục lưu lại đây xem như là một hi vọng.
Dư Tử Cường nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi nhà, lái xe chạy điên cuồng trên đường để giải tỏ cơn giận trong lòng, kết quả chạy hết mấy vòng vẫn không có cách nào xả hết cơn giận, cuối cùng dừng xe ở dưới nhà Đinh Tiểu Nhiên, sau đó lấy điện thoại di động ra, do dự có nên gọi cho Đinh Tiểu Nhiên không, nhưng do dự hết nửa ngày vẫn bấm máy gọi.
Lúc này trời đã sắp sáng, Đinh Tiểu Nhiên lên giường ngủ rất sớm, nhưng ngủ qua được một nửa lại bị điện thoại di động đánh thức, có chút tức giận dùng chăn che kín đầu, vừa buồn ngủ vừa mắng: "Ai mà nửa đêm canh ba còn gọi điện phá giấc ngủ của người khác?"
Mặc dù rất giận nửa đêm canh ba bị điện thoại đánh thức, nhưng tay vẫn cầm điện thoại di động lên, mắt nửa híp nửa mở nhìn màn hình điện thoại, thấy Dư Tử Cường gọi càng thêm nổi giận, vừa nhấn nút trả lời xuống liền lớn tiếng chửi, "Dư Tử Cường, nửa đêm anh không ngủ, chẳng lẽ không cho người khác ngủ sao?".
Mới vừa mắng xong liền nghe thấy giọng điệu đối phương pha lẫn chút ưu buồn, còn có sự tức giận đang kiềm nén làm cho cô không còn buồn ngủ, lập tức ngồi dậy nghe máy.