Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 59: Giông bão nổi lên



Sau khi Dư Tử Cường gọi cho Đinh Tiểu Nhiên, liền ngồi yên ở trong xe đợi cô, tâm trạng vẫn cứ phiền não không cách nào thở lại bình thường, nhất là mỗi khi nghĩ tới cái mặt âm hồn không tiêu tán của Hà Tuyết Phi là anh nổi giận.

Đinh Tiểu Nhiên mặc quần áo xong liền chạy xuống lầu, nhìn thấy xe Dư Tử Cường đỗ ở bên ngoài liền đi vào ngồi chỗ cạnh tài xế, vậy mà cái mông còn chưa ngồi xuống liền bị người kéo mạnh qua ôm hôn, không cách nào lên tiếng đành chờ đối phương buông ra mới trầm giọng hỏi: “Sao thế, anh gặp chuyện gì không vui hả?".

“Trước mắt hãy để anh ôm em một chút, chỉ một chút là được”. Dư Tử Cường kéo Đinh Tiểu Nhiên ngồi lên đùi mình, ôm cô thật chặt, cứ im lặng cái gì cũng không nói, dùng cái này để hóa giải phiền muộn trong lòng.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh rầu rĩ, bộ dạng này của anh làm cô rất đau lòng, vì vậy lớn tiếng la anh, "Không được nản lòng, bất kể là chuyện gì, đều sẽ có cách giải quyết đúng không nào?".

"Đúng, anh không thể nản lòng, hơn nữa em nói rất đúng bất kể là chuyện gì đều sẽ có cách giải quyết". Dư Tử Cường nỗ lực nặn ra nụ cười, cố không để mình buồn rầu vì những chuyện vô vị này.

Thấy trên mặt anh xuất hiện nụ cười, Đinh Tiểu Nhiên cũng cười, hai tay béo lấy má anh, trêu chọc, "Đây mới là Dư Tử Cường mà em biết".

“Này không giống Đinh Tiểu Nhiên anh quen.".Anh cũng bẹo má cô, trêu chọc y chan như vậy, cuối cùng còn ghì chặt hôn lên trên môi cô một cái.

Bị anh hôn xong, cô nghiêm trang đẩy anh ra tức giận hỏi:"Nửa đêm canh ba, anh chạy đến dưới lầu nhà em chính là muốn chiếm tiện nghi của em sao?".

"Em cảm thấy anh là người nhàm chán vậy sao?".

"Giống, cực giống, cực kỳ giống".

"Em đó, quả thật rất có tài chọc anh vui". Dư Tử Cường bị Đinh Tiểu Nhiên chọc, tâm tình khá hơn rất nhiều, lúc này mới kể lại mọi chuyện, "Giờ Hà Tuyết Phi đang ở trong nhà do mẹ anh đưa cô ta về, vì thế anh và mẹ đã cãi nhau một trận, vì quá tức giận nên mới chạy đến đây."

Nghe thế, Đinh Tiểu Nhiên càng thêm kích động, có chút đau lòng nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh, lạnh nhạt nói:"Chẳng qua là chuyện nhỏ, anh cần gì giận như vậy? Thỉnh thoảng trong nhà có khách đến ở vài ngày đó là chuyện rất bình thường, anh đừng để tâm đến".

"Em thấy Hà Tuyết Phi giống đến làm khách lắm sao?”. Anh tức giận, chỉ cần nghĩ đến chuyện này liền không thể nhịn.

"Mặc kệ cô ta đi, chỉ cần anh không để ý thì dù cô ta có làm gì cũng đều vô nghĩa, không phải sao?".

"Nhưng anh nhìn thấy cô ta liền khó chịu." .

"Được rồi được rồi, việc đã đến nước này anh có tức giận mấy cũng không thay đổi được gì. Thay vì tức giận hành hạ bản thân mình, chẳng bằng nghĩ cách làm sao để đối mặt chuyện này".

"Anh đã nghĩ ra rồi, mấy ngày này anh sẽ không về nhà, nếu không phải chìa khóa bị em giữ anh đã đi ngủ từ sớm rồi".

"Đừng có biện minh, rõ ràng anh muốn đến gặp em thôi. Mà thôi, cứ xem như em giữ chìa khóa của anh, nhưng với tài năng anh muốn tìm một chỗ ngủ qua đêm không phải là việc khó khăn. Đây là chìa khóa nhà anh, giờ không còn sớm anh mau về nghỉ đi, ngày mai còn phải đi làm đấy?". Đinh Tiểu Nhiên ném chìa khóa lại cho anh, sau đó ngồi sang ghế lái phụ không muốn ngồi ở trên đùi anh nữa.

Dư Tử Cường lại không chịu cứ kéo cô lại, hai tay ôm chặc hông cô để cô tiếp tục ngồi trên đùi anh, "Đừng giận, ở bên anh thêm chút nữa đi".

"Nửa đêm canh ba, ở cạnh anh để làm gì chứ, em muốn về ngủ, ngày mai còn phải đi làm đó." .

"Anh duyệt cho em nghỉ phép, tối nay ở cùng anh có được không?".

"Không được.". Đinh Tiểu Nhiên dùng sức đẩy anh ra, nhất quyết xuống xe, đứng ở bên ngoài nói:"Mau về nghỉ đi, lái xe trên đường cẩn thận một chút, ngày mai không cần tới đón em đi làm, tự em đi được, như vậy anh có thể ngủ thêm một lát.".

"Ha ha, em đang lo lắng cho sao?".

"Lại nữa rồi, mau về đi."

"Em hôn anh một cái, anh sẽ đi". Dư Tử Cường nghiêng người tới, mặt tiến gần mặt cô, ý muốn được hôn.

"Anh đừng vọng tưởng". Đinh Tiểu Nhiên đè đầu anh đẩy vào lại, sau đó đóng cửa xe, xoay người đi, không muốn anh lãng phí thêm thời gian.

Dư Tử Cường nhìn bóng dáng cô dần dần biến mất trong màn đêm, sau đó mới lái xe rời đi, tâm trạng tốt lên rất nhiều, càng khiến cho anh thêm quyết tâm cự tuyệt Hà Tuyết Phi.

Ngày hôm sau, Đinh Tiểu Nhiên đi làm sớm hơn bình thường, giải quyết gọn gàng sạch sẽ tất cả các công việc của một thư ký. Thế nhưng, cô lại cảm thấy có chuyện gì đó rất bất thường, thấy các đồng nghiệp khác cứ xì xào bàn tán to nhỏ với nhau, có người còn nhìn cô bằng ánh mắt châm biếm, cười nhạo.

Đối với chuyện này, cô cũng không để tâm nhiều, dù sao lời đồn nhảm trong công ty cô đã nghe qua không ít, cho nên coi tất cả như không nghe không thấy bỏ hết ra ngoài tai.

Nhưng lại có người sợ thiên hạ không loạn không vui.

Một nữ nhân viên cầm lấy một tờ báo, cố ý đi tới cạnh Đinh Tiểu Nhiên, vờ đụng vào làm rơi tờ báo xuống mặt đất. [Vinhanh-annkasi +lequydon.]

“Thật xin lỗi.”. Đinh Tiểu Nhiên lễ phép nói xin lỗi, sau đó ngồi chồm hổm xuống nhặt giúp tờ báo, nhưng khi thấy tấm hình chụp Dư Tử Cường ở cạnh Hà Tuyết Phi trên báo, cùng với tấm ảnh Điền Vĩ gửi cho cô đều giống y như nhau, chỉ có phụ đề bên dưới viết là tại bệnh viện là cô chưa thấy.

Vì quá kinh ngạc, Đinh Tiểu Nhiên không trả tờ báo lại ngay, mà đọc hết tin tức đăng trên đó. Mới biết ngày hôm qua Dư Tử Cường chở Hà Tuyết Phi đến bệnh viện, hơn nữa còn lấy thân phận là bạn trai.

Chẳng lẽ ngày hôm qua lời Điền Vĩ nói là thật?

Không phải là thật đâu.

Nữ nhân viên thấy mặt Đinh Tiểu Nhiên trắng xanh, vì vậy ở bên cạnh châm chọc, “Thư ký Đinh, thật ngại quá, vốn dĩ tôi muốn giấu tờ báo này đi, tránh cô thấy mà đau lòng, ai biết chuyện lại thành như vậy, thật xin lỗi”.

Lúc này lại có một nữ nhân viên đi tới, cũng xói móc vào, “Haizz, có vài người phải biết rõ thân phận của mình đi, đừng vọng tưởng chim sẻ bay lên thành phượng hoàng, trên đời này chim sẻ có rất nhiều nhưng bay lên làm Phượng Hoàng thì chỉ có thể một mà thôi”.

“Đúng vậy, bản thân tôi cũng thấy cô Hà và chủ tịch Dư rất xứng đôi”.

“Tôi cũng thấy vậy". .

Đinh Tiểu Nhiên cầm tờ báo, đứng ngốc lăng tại chỗ, qua một hồi mới lấy lại bình tĩnh, không nhìn đến hai cô nhân viên đang xỉa xói mình, trực tiếp đi về phòng làm việc, dù trong lòng thật sự rất khó bình tĩnh nhưng cô lại không muốn hành hạ bản thân mình.

Cho dù chuyện này là thật, cô cũng phải chờ Dư Tử Cường nói rõ ngay trước mặt cô.

Tờ báo được xuất bản với số lượng lớn, rất nhanh chuyện Dư Tử Cường và Hà Tuyết Phi đã truyền đi khắp mọi nơi, ngay cả cha Đinh và mẹ Đinh cũng biết. Đương nhiên cả Chung Mẫn Liên cũng không ngoại lệ, cầm tờ báo cười ha ha, tán thưởng, “Tuyệt, thật sự là quá tuyệt, rốt cuộc ông trời cũng đã có mắt, tôi đã nói rồi sao Tử Cường có thể thích loại con gái như Đinh Tiểu Nhiên chứ ?”.

Hà Tuyết Phi đi tới, ngồi bên cạnh, dịu dàng hỏi: "Dì, chuyện gì mà dì vui quá vậy?".

"Đương nhiên là chuyện tốt rồi. Tuyết Phi, vì sao cháu không nói cho dì biết ngày hôm qua Tử Cường chở cháu đến bệnh viện?".

"Dì, sao dì lại biết?".

"Đương nhiên dì biết, mà tất cả mọi người trong đất nước này cũng đều biết, cháu xem nè". Chung Mẫn Liên đưa tờ báo cho Hà Tuyết Phi để tự cô đọc.

Hà Tuyết Phi cầm lấy tờ báo, khi nhìn thấy tấm hình đăng, kinh ngạc trợn mắt há mồm không biết nên vui hay buồn, bởi vì cô biết khi Dư Tử Cường nhìn thấy tờ báo này sẽ rất phẫn nộ.

Trời ạ, sao lại có chuyện như vậy?

"Tuyết Phi, xem ra Tử Cường vẫn rất thích cháu, chẳng qua ngoài miệng không chịu thừa nhận mà thôi.".

"Dì, chuyện không phải như thế đâu.".

“Cháu không cần... xấu hổ nữa, nếu Tử Cường không thích cháu, sao nó chịu chở cháu đến bệnh viện chứ?".

"Dì à, chẳng qua Tử Cường chỉ có lòng tốt, không có ý gì khác.". Hà Tuyết Phi thử giải thích, nhưng lại không muốn giải thích quá rõ, muốn làm cho mọi chuyện trở nên mơ mơ hồ hồ, không biết thực giả.

Giờ cô chỉ có thể dựa vào Chung Mẫn Liên, nếu nói rõ ra, Chung Mẫn Liên từ bỏ thì cô cũng hết cách.

Chung Mẫn Liên cứ đinh ninh Dư Tử Cường có cảm tình với Hà Tuyết Phi, cho nên kiên trì nói: "Dì thấy nó có ý như vậy, chẳng qua xấu hổ không muốn thừa nhận thích cháu. Tuyết Phi, cháu cần phải cố gắng thêm, tin chắc không bao lâu nữa cháu có thể ở bên cạnh Tử Cường rồi. Dì bây giờ rất vui, nếu cháu ở cạnh Tử Cường dì lại càng vui hơn.".

"Dì à, thật ra anh Tử Cường không thích cháu, đây chỉ là hiểu lầm, giữa chúng cháu, giữa chúng cháu không có gì đâu.".

"Cháu đừng mặc cảm bản thân, dì cảm thấy Tử Cường thích cháu, hoặc có lẽ giờ nó đang khảo niệm tình cảm của cháu, nó cố ý làm như vậy để xem cháu có vượt qua được thử thách không, nó mới chịu chấp nhận cháu".

"Thật sự như vậy sao?". Hà Tuyết Phi nghi hoặc, ánh mắt mông lung, vốn cảm thấy mình đã mất hết hi vọng nhưng khi nghe Chung Mẫn Liên nói những lời này, đột nhiên lại bắt đầu có hi vọng.

Chẳng lẽ Tử Cường đang khảo nghiệm cô?

"Đương nhiên là thật, cháu phải nhẫn nại nhiều hơn, cháu chưa nghe câu nước chảy đá mòn sao?".

"Nhưng mà ——".

"Đừng có nhưng nhị nữa, đi, dì đưa cháu đến công ty, cháu không cần làm gì chỉ cần ở cạnh Tử Cường thôi". Chung Mẫn Liên nói là làm, đở Hà Tuyết Phi dậy đưa cô đến công ty.

Hà Tuyết Phi có chút bất an, nhỏ giọng cự tuyệt: "Dì à, làm vậy không tốt đâu, cháu không biết làm gì cả đến đó chỉ càng gia tăng phiền phức cho mọi người thêm, nếu bị giám đốc Hà biết, ông ấy lại quở trách nữa".

"Cháu đừng để ý đến lão già Hà Phương Quốc kia, ông ta ỷ mình làm việc trong công ty nhiều năm nên mới không xem ai ra gì. Hôm nay chúng ta nhất định phải đến công ty, chọc cho Đinh Tiểu Nhiên kia tức chết.

“A——“.

“Đừng do dự nữa, đi. .”

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Chung Mẫn Liên, Hà Tuyết Phi đành thuận theo bà cùng nhau đến công ty, hơn nữa trong lòng cũng muốn đi, để biết Dư Tử Cường và Đinh Tiểu Nhiên như thế nào rồi?

Một trận giông bão đã sắp mở màn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.