Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 64: Không còn hy vọng



Tạ Thiên Ngưng nhận được điện thoại của mẹ Đinh, mới biết chuyện Đinh Tiểu Nhiên xảy ra lớn đến như vậy, vội vàng chạy nhanh tới, dĩ nhiên cả Phong Khải Trạch cũng đi theo, một đường đảm nhiệm chức vệ sĩ.

Mấy ngày nay Đinh Tiểu Nhiên chỉ lo co rúc trong thế giới bi thương của chính mình, căn bản không nghĩ tới sẽ nói chuyện này với ai khác, có chút bất ngờ thấy Tạ Thiên Ngưng xuất hiện trước mặt cô, "Thiên Ngưng, sao cậu lại tới đây?"

"Nếu không phải do dì gọi điện thoại nói cho mình biết, mình mà không đến đây có lẽ cậu cũng không định nói cho mình chuyện của cậu có đúng không?" Tạ Thiên Ngưng có chút tức giận, nhìn bộ dạng đau khổ ngồi trên giường của Đinh Tiểu Nhiên, lòng cực kỳ đau xót.

"Nhất thời không biết phải nói sao."

"Không thể nói thẳng việc này ra sao, chẳng lẽ cậu không xem mình là bạn thân của cậu sao?"

"Thiên Ngưng, thật xin lỗi, lần sau mình nhất định sẽ nói cho cậu. Chỉ có mình cậu tới thôi sao?"

"Khỉ con đang ngồi ngoài phòng khách xem ti vi."

"Cậu thật hạnh phúc." trên mặt Đinh Tiểu Nhiên lộ ra nụ cười khổ, thấy tình cảm Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch êm ấm hạnh phúc như thế, không khỏi tự ti cho cuộc tình của mình.

Thử nghĩ lại, chuyện của cô gặp lại có chút giống của Tạ Thiên Ngưng, chỉ tiếc người khác nhau nên kết quả cũng khác nhau.

Tạ Thiên Ngưng biết cô đau lòng vì cái gì, vì vậy nắm lấy tay cô, an ủi khích lệ cô, "Tiểu Nhiên, cậu đừng nản lòng, mình tin cậu nhất định có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này."

"Lúc trước mình vẫn cho rằng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, cho nên mới ở cạnh Tử Cường, nhưng mà bây giờ mình mới hiểu được giữa chúng mình đã không thể nữa rồi."

"Tiểu Nhiên, trước kia cậu đâu có như thế này, Đinh Tiểu Nhiên mình quen là người sẽ không dễ dàng bị đánh gục."

"Sẽ không dễ bị đánh gục, cũng không đại biểu sẽ không bị đánh gục. Thiên Ngưng, cậu biết không, Chung Mẫn Liên chỉ vì muốn Tử Cường chia tay mình cư nhiên dám tự sát, chuyện liên quan đến sống chết của mẹ mình, cậu nói Tử Cường có thể không thỏa hiệp sao? Chỉ vì lý do này chúng mình mới chia tay, mình không trách anh ấy muốn trách thì trách chính mình không thể khiến Chung Mẫn Liên thích mình."

“Nếu Chung Mẫn Liên không thích cậu chỉ vì cậu không có gia thế, chuyện này mình có thể giúp cho cậu?"

Đinh Tiểu Nhiên trực tiếp cự tuyệt tâm ý tốt của Thiên Ngưng, "Thiên Ngưng, cám ơn cậu đồng ý giúp cho mình, bất quá mình thật sự không cần."

"Nếu cậu biến thành một người giàu có, tự nhiên Chung Mẫn Liên sẽ tăng thêm vài phần kính trọng đối với cậu, đến lúc đó cậu có thể ở cùng Dư Tử Cường rồi, không phải sao?"

"Dựa vào lừa gạt để có được hạnh phúc sẽ không bền lâu dài, vả lại mình tuyệt không xấu hổ xuất thân của mình."

"Ý của mình là biến cậu thành một tiểu thư giàu có thật sự, không phải lừa gạt người ta."

"Cậu có cách biến mình thành người giàu có sao? Nhưng nếu cậu định lấy tiền của cậu đưa cho mình vậy không cần đâu? Mình muốn tự mình kiếm tiền, có thì dùng không có thì thôi, không muốn lấy của người khác biến thành của mình."

Đinh Tiểu Nhiên vẫn cố chấp như vậy khiến Tạ Thiên Ngưng chỉ biết im lặng, thở dài hỏi: "Vậy cậu định làm sao, thật sự chia tay Dư Tử Cường hả? Rõ ràng hai người đều thích nhau, tại sao cậu không cố gắng giành lấy, hay vốn dĩ cậu không thích Tử Cường?"

"Mình thích."Đinh Tiểu Nhiên lập tức phản bác, nhưng nói thẳng mấy chữ đó ra thật sự không thể.

"Nếu thích, phải biết cố gắng giành lấy chứ. Hà Tuyết Phi đã không từ bất cứ thủ đoạn nào để giành lấy, còn cậu thì chỉ biết ở đây gặm nhấm nổi đau, nếu cậu cứ tiếp tục ôm đau khổ một mình thì thật sự sẽ vuột mất hạnh phúc trong tầm tay đó."

"Thiên Ngưng, hiện tại trong lòng mình cảm thấy rất phiền, đừng nói chuyện này nữa, hay là cậu dẫn mình ra ngoài đi dạo, sau đó mời mình ăn bữa tiệc thịnh soạn có được không?" Đinh Tiểu Nhiên nói lãng sang chuyện khác, không muốn nhắc tới những chuyện đau lòng này nữa.

"Được, cậu mau mau thay quần áo rồi rửa mặt đi, chúng ta sẽ đi ăn bữa tiệc thịnh soạn ngay bây giờ. Mình ra ngoài nói với khỉ con, để anh ấy đi về trước." Tạ Thiên Ngưng biết tâm trạng Đinh Tiểu Nhiên không tốt, đang u mê lạc mất phương hướng cho nên không nên quá bức ép cô đưa ra quyết định, mà phải từ từ hành động.

Mẹ Đinh vẫn luôn đứng ngoài cửa nghe ngóng người ở bên trong nói chuyện, bởi vì cửa đang đóng cho nên không thể nghe rõ hết tất cả. Khi thấy Tạ Thiên Ngưng đi ra, liền hỏi thử: "Thiên Ngưng, Tiểu Nhiên sao rồi, nó không có chuyện gì chứ?"

Tạ Thiên Ngưng đóng cửa lại, khẽ thở dài, rầu rĩ đáp: "Tình trạng tựa hồ không tốt lắm, lần đầu cháu thấy cậu ấy mất hết ý chí chiến đấu như vậy, y như người mất hồn đó."

Nghe Tạ Thiên Ngưng nói vậy, mẹ Đinh càng thêm đau lòng, "Lúc trước chia tay Điền Vĩ cũng không thấy nó đau lòng như thế, xem ra nó rất thích Dư Tử Cường, nhưng hết lần này tới lần khác mẹ Dư Tử Cường luôn ỷ thói xem thường già đình chúng ta. Nói thật, dì không muốn gả Tiểu Nhiên cho gia đình như vậy, tránh khổ thân sau này."

"Dì à, mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết, dì đừng quá lo lắng mọi chuyện sẽ ổn ngay thôi, huống chi còn có con đây mà?"

"Thiên Ngưng, cháu có cách gì giúp Tiểu Nhiên không? Cháu bây giờ đã là bà chủ nhỏ nhà họ Phong, nên lời cháu nói ra sẽ có trọng lượng hơn rất nhiều. Nếu như cháu có thể giúp cho Tiểu Nhiên, dì vô cùng cảm ơn cháu."

"Dì à, dì khách sáo với cháu làm gì, lúc trước cháu gặp khó khăn điều nhờ Tiểu Nhiên giúp đỡ cháu, giờ cũng phải đến phiên cháu giúp cậu ấy chứ. Chẳng qua Tiểu Nhiên không chịu nhận sự trợ giúp của cháu, nên cháu cũng không biết phải làm sao. Vả lại nếu suy nghĩ kỹ, cách của cháu cũng chưa chắc tốt lắm, hiện tại chỉ có thể đi bước nào hay bước nấy, trước cứ giúp cậu ấy thả lỏng tinh thần lại một chút rồi hãy tính tiếp."

"Được, dì nghe lời cháu."

Sau khi Tạ Thiên Ngưng đi ra, Đinh Tiểu Nhiên không có lập tức thay quần áo, mà là ôm đầu gối ngồi ở trên giường ngẩn người, nỗ lực điều chỉnh tâm tình, sau một lúc mới cố gắng đi thay quần áo, trong lúc vô tình nhìn vào lịch bàn, thấy phía trên có ghi nhật ký ngày, cơ thể đột nhiên chấn động, mặt liền trắng toát, một tay run rẩy đặt vào trên bụng mình.

Vẫn chưa tới thời kỳ, không phải trúng thưởng rồi chứ?

"Mấy tháng trước còn rất bình thường, không nên tự hù dọa mình." Đinh Tiểu Nhiên tự an ủi mình, sau đó nhanh chóng mặc quần áo đàng hoàng, chảy chuốt lại một chút rồi ra cửa.

Lúc này Phong Khải Trạch đã rời đi trước, một mình Tạ Thiên Ngưng ngồi trong phòng khách chờ cô.

Tạ Thiên Ngưng thấy Đinh Tiểu Nhiên đi ra, lập tức đứng dậy, thấy sắc mặt cô tái nhợt tựa hồ đang lo sợ, cho rằng cô quá đau lòng mới như vậy liền đi tới ghẹo cô, "Được rồi được rồi, cái mặt cậu sao cứ đau khổ hoài vậy hả? Ra ngoài dạo phố thì phải vui lên, bằng không người ta còn tưởng mình ăn hiếp cậu đó."

Đinh Tiểu Nhiên hít sâu một hơi, cố nặng ra nụ cười thật vui, "Được được được, bà Phong nói ra cái gì thì chính là cái đó, vậy bây giờ cậu có thể mời mình đi ăn một bữa tiệc thịnh soạn được chưa hả."

"Đây mới là Đinh Tiểu Nhiên mình quen chứ, hôm nay cậu muốn ăn bao nhiêu đều được, một nhà hàng không đủ vậy thì đi hai nhà hàng luôn cũng chả sao."

"Đây là do chính miệng cậu nói, đến lúc đó mình ăn quá nhiều cậu đừng có khóc hu hu nha."

"Cậu nghĩ mình sẽ khóc rống lên hu hu sao?"

"Trước kia sẽ, còn bây giờ thì, cậu mà khóc hu hu thì mình sẽ siết cổ cậu."

"Thôi, nói nhiều vậy làm gì, mau lên đi, mình rất nóng lòng muốn được ăn thức ăn ngon đây. Mẹ, con đi trước, tối nay con không về nhà ăn tối đâu, cho nên khỏi chờ con." Đinh Tiểu Nhiên đem tất cả tâm sự giấu đi, không để lộ ra ngoài, kéo Tạ Thiên Ngưng đi ra cửa.

"Được, hai đứa đi chơi vui vẻ." mẹ Đinh nhìn nụ cười trên mặt con gái, mặc dù biết cô chỉ gượng cười cho vui, nhưng chỉ cần cô chịu cười, đó lại là chuyện tốt.

Có lẽ chỉ cần dựa vào Tạ Thiên Ngưng, bọn họ sẽ không cần sợ Chung Mẫn Liên nữa.

Trong ba ngày, Dư Tử Cường đều tự nhốt mình trong căn nhà riêng, tỉnh dậy liền uống rượu, say thì nằm ngủ, tỉnh rồi uống, say rồi ngủ tiếp, cả người y như một hủ chìm, mặt đầy râu ria, trên người không chỉ có mùi rượu còn có một mùi hôi thối.

Chung Mẫn Liên đến nhà Đinh Tiểu Nhiên tìm không thấy Dư Tử Cường, cho nên phái người đi hỏi thăm một chút, không bao lâu liền tra ra được căn nhà riêng của anh, vì vậy dẫn theo Hà Tuyết Phi trực tiếp nhấn chuông cửa.

Lúc đó Dư Tử Cường mới vừa tỉnh lại, đang muốn đi tìm rượu, đột nhiên nghe thấy chuông cửa, suy nghĩ đầu tiên chính là Đinh Tiểu Nhiên tới tìm, vì vậy chạy thật nhanh ra mở cửa, song khi thấy rõ người ngoài cửa là ai, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, lạnh lùng hỏi: "Sao hai người tìm được nơi này?"

Anh chỉ dẫn có mình Đinh Tiểu Nhiên đến nơi này, những người khác đều không biết, cho nên vừa rồi chuông cửa vang lên anh cứ nghĩ là Đinh Tiểu Nhiên, ai ngờ ——

Chung Mẫn Liên nhìn bộ dạng con trai của mình biến thành thế này, vừa đau lòng vừa tức giận, liền mắng: "Nhìn bộ dạng của con kìa, con còn thua mấy tên lưu manh trên đường phố gấp trăm ngàn lần đó."

Dư Tử Cường không để ý lời giáo huấn của Chung Mẫn Liên, đi vàotrong nhà tiếp tục tìm rượu uống.

Chung Mẫn Liên đi theo vào, thấy trên đất chất đầy chai rượu nằm lăn lộn khắp nơi, càng thêm tức giận, "Tử Cường, vì một cô gái mà biến mình thành như vậy có đáng không?"

"Vậy mẹ vì cô ta hại con trai mình thê thảm như vậy có đáng không?" Dư Tử Cường cầm chai rượu hỏi ngược lại, hỏi xong liền uống một ngụm lớn giống y như cái xác không hồn, không hề biết giận.

"Mẹ làm vậy cũng vì muốn tốt cho con, cô Đinh Tiểu Nhiên kia cũng đã gần 30 rồi mà còn chưa có gả đi, nếu không phải vì dáng dấp quá khó coi thì nhất định dã tâm cô ta quá lớn."

"Được rồi, con không muốn nghe những lời mẹ nói nữa, mẹ đã tìm tới đây, vậy con liền đi nơi khác để mẹ không tìm được."

"Đi đâu?"

"Đi xài cho hết cái mạng này."

"Con —— con đang trả thù mẹ sao?"

"Mẹ là mẹ của con, làm sao con dám trả thù mẹ chứ? Chỉ là tim con đã chết, con muốn sống thế nào thì tùy con. Con không thể đứng nhìn mẹ bị con ép chết, nên con đã đồng ý chia tay Tiểu Nhiên, nhưng con không có hứa với mẹ cuộc đời sau sẽ sống như thế nào." Dư Tử Cường cười lạnh nói, đặt chai rượu trong tay xuống, sau đó cầm lên ví tiền đi ra ngoài, từ đầu đến cuối không thèm nhìn Hà Tuyết Phi một cái, trực tiếp lướt qua người cô.

Hà Tuyết Phi cảm thấy hiện tại y như tiết trời vào đông rét lạnh vô cùng, cả con tim đều bị đông cứng, vốn dĩ còn có hi vọng nhưng vào giờ khắc này lại thành vô vọng.

"Tử Cường —— Tử Cường ——" Chung Mẫn Liên chạy theo, muốn gọi Dư Tử Cường về.

Nhưng vô dụng, Dư Tử Cường đã ngồi vào trong xe, lái đi không hề quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.