Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 67: Giận đến ngất xỉu



Trong lúc vô tình Dư Tử Cường lái xe ngang qua thì nhìn thấy Đinh Tiểu Nhiên đang vừa nói vừa cười với Tạ Thiên Ngưng, đau khổ trong lòng liền vơi đi mấy phần, mặc dù không nghe được bọn họ nói gì, nhưng chỉ cần có thể thấy nụ cười của cô thì đã vui rồi.

Có lẽ anh cũng nên đối mặt thực tế.

Đinh Tiểu Nhiên không phát hiện Dư Tử Cường đang ở rất gần, nhưng Điền Vĩ lại thấy, linh quang chợt lóe đột nhiên nghĩ ra được một kế, vì vậy đi tới gõ cửa kính xe.

Dư Tử Cường ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Điền Vĩ, vẻ mặt lập tức ảm đạm quay kính xe xuống, không vui hỏi: “Anh tới làm gì?"

“Muốn thương lượng với cậu một chút chuyện." Điền Vĩ vịn tay ở cửa kính xe, mặt đầy gian xảo.

“Tôi chẳng có gì để thương lượng với anh."

“Đương nhiên là có, bởi vì giữa chúng ta đều nhắm trúng một người."

“Tuy là vậy nhưng tôi không có gì cần để thương lượng với anh." Dư Tử Cường cực kỳ không muốn thấy Điền Vĩ, vì thế định đóng lại cửa kính xe.

Điền Vĩ quýnh lên, lập tức nói toàn bộ suy nghĩ trong lòng mình, “Nếu cậu muốn ở cùng Đinh Tiểu Nhiên, tôi có cách."

Lời này vừa ra, Dư Tử Cường lập tức dừng tay kinh ngạc nhìn Điền Vĩ, biết rõ hắn không có ý tốt nhưng vẫn mở miệng hỏi, “Cách gì?"

Thấy Dư Tử Cường nóng vội, tà niệm trong lòng Điền Vĩ càng cao hơn, cười nói: “Làm việc gì cũng cần phải có thù lao mới được chứ, phải không chủ tịch Dư?”.

"Anh muốn thù lao bao nhiêu?"

"Năm mươi triệu, chỉ cần cậu cho tôi năm mươi triệu, tôi sẽ có cách giúp cậu ôm được người đẹp vào lòng."

"Tại sao tôi phải tin anh?"

“Chỉ bằng hiện giờ cậu đã không còn cách ứng phó, tôi sẽ giúp cậu trước sau đó mới lấy tiền, cậu thấy thế nào?"

Dư Tử Cường căn bản không tin Điền Vĩ, nhưng vẫn giễu cợt hắn, “Vậy tôi cũng chóng mắt lên xem thử một chút bản lãnh của anh."

“Nhớ chuẩn bị sẵn năm mươi triệu." Điền Vĩ hớn hở, mặt mày tràn đầy tự tin rời đi, trong lòng không còn nghĩ vãn hồi quan hệ với Đinh Tiểu Nhiên, mà là suy nghĩ làm thế nào để kết nối cô lại với Dư Tử Cường.

Đối với hắn mà nói hiện tại chỉ cần có tiền, những chuyện khác đều mặc kệ.

Dư Tử Cường thấy dáng vẻ Điền Vĩ tràn đầy niềm tin, trong lòng thật sự ôm lấy chút hi vọng đối với hắn, đột nhiên cảm thấy mình cứ kéo dài mãi như thế cũng không phải cách, vì vậy thả lỏng tinh thần lái xe vào một cửa tiệm cắt tóc, bất quá phương hướng lại ngược với Đinh Tiểu Nhiên, thế nhưng tâm trạng của anh đã trở nên tốt lên rất nhiều.

Ngày hôm sau, Chung Mẫn Liên nghe nói Dư Tử Cường đến công ty làm việc, hơn nữa còn tràn đầy tinh thần, bà cực kỳ hưng phấn kích động chạy tới công ty xem thử, thật sự thấy anh đang ngồi trong phòng cố gắng làm việc, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cảm thán nói: “Tử Cường, mẹ biết con là con trai ngoan của mẹ, làm sao con có thể vì một cô gái mà trở mặt với mẹ chứ?"

Dư Tử Cường không để ý tới Chung Mẫn Liên, xem bà như không khí chỉ lo miệt mài chú tâm làm công việc của mình.

Chung Mẫn Liên cũng mặc kệ, càng nói càng hăng say, “Tử Cường, nếu tâm trạng con đã bình ổn lại, vậy không bằng thử tiếp nhận Tuyết Phi xem, dẫu cho sau này không thể kết hôn thì cũng có thể làm bạn bè, có được không?"

“Tuyết Phi vừa có gia giáo lại có học thức tốt, người lại đẹp, so với Đinh Tiểu Nhiên kia tốt hơn rất nhiều."

"Tử Cường, con có nghe mẹ nói không?"

Bất kể Chung Mẫn Liên nói gì Dư Tử Cường cũng vẫn không để ý tới bà, vùi đầu vào công việc, một hồi gõ chữ bàn phím, một hồi ký tên lên trên giấy, một hồi lại gọi điện thoại, thái độ cực kỳ lạnh nhạt không hề ngẩng đầu nhìn Chung Mẫn Liên một cái.

Chung Mẫn Liên bắt đầu cảm thấy có cái gì đó không ổn, lại gần hơn một chút, dùng giọng điệu cảm hóa nói, “Tử Cường, có phải con còn oán trách mẹ không? Mẹ biết con vẫn còn đang giận mẹ, nhưng mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho tương lai của con nên dù con có hận mẹ, mẹ cũng cam chịu."

Đúng lúc này Hà Phương Quốc đi vào, ai ngờ lại thấy Chung Mẫn Liên có mặt ở đây, nhất thời không biết nói sao, đành cầm công văn đứng nghiêm trang tại nơi đó.

Cuối cùng Dư Tử Cường cũng ngẩng đầu lên, nhưng không phải nhìn Chung Mẫn Liên mà là nhìn Hà Phương Quốc, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi, “Chú Hà, chú tìm cháu có chuyện gì không?"

Đột nhiên gọi thân thiết khiến Hà Phương Quốc có chút không thích ứng, nhưng vẫn có thể tùy cơ ứng biến nói thẳng vào chuyện chính. “Chỗ này có một phần văn kiện khẩn, chú muốn đưa cho cháu xem, thuận tiện muốn thương lượng với cháu để có thể tìm ra cách xử lý không?"

“Nếu chú Hà thấy được thì nhất định là được, cần cháu xem qua để làm gì?" Dư Tử Cường đứng dậy ra khỏi vị trí, đi tới bên cạnh Hà Phương Quốc, nhận lấy công văn trong tay ông sau đó đọc lướt qua, hài lòng gật đầu, “Quả nhiên là phương án tốt, chú Hà thật không hỗ danh là thiên tài về phương diện này, bội phục bội phục."

“Lại chọc chú rồi, với sự thông minh và tài trí của cháu, chỉ cần cố thêm vài năm nữa nhất định thành tích sẽ vượt hơn hẳn chú, cố gắng học tập cho tốt đi nhóc con." Hà Phương Quốc lấy thân phận trưởng bối vỗ vỗ bả vai Dư Tử Cường, khích lệ anh.

“Cháu sẽ cố gắng học tập, nhất định phải giỏi hơn cả ba.Chú Hà, tại sao ngân hàng Thiên Tường vẫn chưa hợp tác với Phong Thị đế quốc vậy? Nếu như có thể hợp tác với Phong Thị đế quốc, lợi nhuận nhất định sẽ không ít." vinhanh-le-quy-don.

“Lúc trước chúng ta cũng đã từng nghĩ tới chuyện hợp tác với Phong Thị đế quốc, nhưng Phong Gia Vinh là loại người không dễ giao thiệp, chúng ta đã từng tìm ông ta nói qua một hai lần nhưng vẫn không thành công, sau đó chúng ta không còn tìm đến ông ta nữa."

“Nếu nói một hai lần không thành công, vậy nói thêm ba bốn lần, thậm chí năm sáu lần cũng được, một ngày nào đó ông ta cũng sẽ gật đầu đồng ý thôi, không phải sao?"

“Nếu cháu có lòng tin với Phong Gia Vinh, vậy cứ thử đi một chuyến xem."

“Được, hôm nào có thời gian cháu sẽ qua gặp ông ấy."

“Tử Cường ——" Chung Mẫn Liên vẫn bị xem là không khí, trong lòng rất không vui cho nên cố gắng nỗ lực nói xen vào, nhưng chỉ là nói xen vào chứ không có làm được gì.

Dư Tử Cường không cho Chung Mẫn Liên cơ hội nói chuyện, tiếp tục cùng Hà Phương Quốc bàn chuyện quan trọng, “Chú Hà, ngoại trừ Phong Thị đế quốc ra, những công ty lớn nhỏ khác cũng là một nguồn đầu tư phát triển rất lớn, nếu như chúng ta có thể biến tất cả công ty lớn nhỏ này là thành khách hàng của chúng ta, qua một năm sẽ càng phát triển rất mạnh đó."

Hà Phương Quốc đã nhận ra thái độ Dư Tử Cường đối với Chung Mẫn Liên rất lạnh lùng, hơn nữa trong lòng cũng biết rõ nguyên nhân, bất quá làm bộ như không biết, chỉ bàn luận công việc, “Tử Cường, cháu chỉ mới bước vào lĩnh vực này, có rất nhiều chuyện còn chưa nắm rõ, cho nên làm việc gì cũng không nên quá nóng vội, hãy từ từ tiến hành. Mặc dù chúng ta sẽ thêm lớn mạnh nếu biến những công ty lớn nhỏ này trở thành khách hàng của chúng ta , nhưng nó cũng có nghĩa sẽ tăng thêm nhiều đối thủ cạnh tranh với chúng ta, nếu như cháu không nắm chắc trăm phần trăm chiến thắng các đối thủ của mình, thì hãy lưu lại cho bọn họ một chút thức ăn kha khá đi."

“Ở thế giới này, quyền lợi chỉ thuộc về những người cường giả, nếu như cướp không được thức ăn thì không thể trách người khác quá mạnh mà phải tự trách chính mình quá yếu."

“Lập luận của cháu rất là tốt, mặc dù nó có thể tổn thương đối thủ nhưng nó cũng sẽ dễ thương tổn đến chính mình. Chú đề nghị cháu vẫn không nên dùng phương pháp tuyệt đường sống này, bằng không sẽ rất bất lợi cho bản thân mình."

“Cám ơn chú Hà đã dạy bảo, cháu biết mình phải làm sao rồi. Bước kế tiếp cháu sẽ cố gắng tranh lấy miếng thịt béo bỡ ở chỗ Phong Thị đế quốc, chú cũng đừng quên giữa chúng ta còn có Tạ Thiên Ngưng, có câu phì thủy bất lưu ngoại nhân điền, đồ tốt không nên để cho người ngoài hưởng đó sao?"

“Đúng, vậy cháu lo làm việc của mình trước đi, chú về phòng làm việc." Hà Phương Quốc nghe Dư Tử Cường nói lời này, nét mặt không hề vui mà là ưu sầu, chăm chú nhìn Chung Mẫn Liên một lúc, sau đó xoay người rời đi.

Xem ra chuyện này đã ảnh hưởng rất lớn đối với Dư Tử Cường, nếu không mau giải quyết ổn thoải, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.

Dư Tử Cường khẽ gật đầu, mỉm cười nhìn theo bóng dáng Hà Phương Quốc rời đi, sau đó quay đầu lại tiếp tục ngồi vào bàn làm việc của mình, chọc Chung Mẫn Liên cực kỳ giận.

Bấy giờ Chung Mẫn Liên đã không thể nào nhịn nổi, hai tay vỗ lên trên bàn làm việc, nghiêm túc hỏi: “Con đây đang ra oai phủ đầu mẹ có đúng không?"

Cho dù bị nghiêm hỏi, Dư Tử Cường vẫn không để ý tới chỉ biết vùi đầu vào công việc.

“Tử Cường, trả lời vấn đề của mẹ."

“Con—— Vì một người ngoài Đinh Tiểu Nhiên kia, mà đối xử vậy với mẹ, chẳng lẽ con không thấy quá đáng lắm sao? Mẹ thật sự không hiểu, con tiện nhân Đinh Tiểu Nhiên kia rốt cuộc có cái gì tốt mà làm cho con điên đảo thần hồn vì nó nhiều như thế hả?"

Nghe mấy lời này, Dư Tử Cường nhíu chặc chân mày, dừng công việc lại nhưng không có ngẩng đầu lên chỉ lạnh lùng nói: “Mẹ nói đủ chưa? Nói đủ rồi xin mời ra ngòai, đừng có ở đây làm phiền con."

“Tử Cường, mẹ là mẹ của con, vì sao con có thể đối xử với mẹ mình như vậy?"

“Con đã làm theo ý mẹ chia tay Tiểu Nhiên, mẹ còn muốn gì nữa?"

Đây chính là kiểu Đinh Tiểu Nhiên dạy con đối xử với mẹ mình thế sao?" Chung Mẫn Liên càng nói càng thêm tức giận, lúc này giận đến sắp bốc lửa trong lòng càng thêm căm hận Đinh Tiểu Nhiên.

Bà có một đứa con trai ngoan, nhưng hôm nay lại vì cô gái này mà trở thành một người khác, bà làm sao không hận được chứ?

Dư Tử Cường lạnh lùng cười một tiếng, lạnh lùng nói: “Có lẽ cả đời con cũng sẽ như vậy."

“Con muốn chống lại mẹ sao?"

“Tại sao không nói là mẹ muốn đối nghịch với con chứ?"

“Mẹ đây là vì muốn tốt cho con, giữa Tuyết Phi và Đinh Tiểu Nhiên, ai có mắt nhìn cũng sẽ chọn Tuyết Phi, tại sao hết lần này tới lần khác con lại chọn Đinh Tiểu Nhiên chứ?"

“Tạ Chánh Kỳ và cha cũng đều thích Lâm Thư Nhu, chú Hà cũng kính trọng Lâm Thư Nhu, tại sao tất cả bọn họ điều không thích mẹ? Nếu như dùng ánh mắt người đời đánh giá chọn lựa người mình yêu thích như lời mẹ nói, không phải mẹ cũng giống Tiểu Nhiên, chẳng sánh bằng ai đó sao?"

Lâm Thư Nhu chính là vết sẹo trong lòng Chung Mẫn Liên, bị Dư Tử Cường nói như vậy tức giận đến nổi, lời nói bị ngẹt cứng trong cổ họng không phát ra được, vì vậy lấy tay ôm ngực, lượng không khí tràn vào phổi bị nghẹn, khiến hơi thở của bà trở nên rối loạn hổn hển, cuối cùng không thể điều hòa hô hấp bình thường lại, thân thể chìm xuống, cả người gục ngã.

Dư Tử Cường cảm thấy khác thường, thấy Chung Mẫn Liên tức giận ngã xuống, khiến mình cũng hoảng sợ vội vàng chạy đến dìu bà, hô to, “Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

“Con—— chọc ——" Chung Mẫn Liên một tay níu lấy vạt áo trước ngực Dư Tử Cường, muốn nói bị chọc tức chết, nhưng lời còn chưa nói hết đã hôn mê ngất xỉu.

“Mẹ —— mẹ, bây giờ con lập tức đưa mẹ đi bệnh viện, mẹ nhất định không có chuyện gì đâu." Dư Tử Cường rất hối hận mình đã nói nặng lời như thế, vội vàng bồng Chung Mẫn Liên lên chạy nhanh ra ngoài.

Với cục diện thế này, e rằng những điều mà anh muốn có sợ là không thể lấy được.

Chẳng lẽ bắt anh phải chấp nhận thực tế sao?

(*) chuẩn câu là: nước phù sa không nên chảy ra ruộng người ngoài, chuyện tốt không đến phiên người ngoài hưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.