Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 72: Đừng từ chối



Mặc cho Đinh Tiểu Nhiên cố gắng thế nào, hai tên này vẫn cứ bám theo suốt, không còn cách nào cô đành phải trốn vào trong nhà hàng, gọi đại món gì đó để ăn, cố lẫn trốn vào trong để không cho bọn họ nhìn thấy cô.

Sau khi Đinh Tiểu Nhiên vào trong nhà hàng, hai tên này không dám theo vào mà đứng bên ngoài chờ, chờ mãi mà không thấy ra liền có hơi tức giận.

"Con nhỏ này thông minh thật, hình như nó biết chúng ta theo dõi nó."

"Chúng ta cứ bám sát theo một thời gian dài như vậy, dù có ngu đến đâu cũng biết có người theo dõi."

"Vậy sao còn bám sát thế làm gì?"

"Được rồi được rồi, bây giờ có nói cũng thừa thôi chờ xem tình huống rồi hãy tính tiếp."

Đinh Tiểu Nhiên ngồi trong nhà hàng, ánh mắt vẫn luôn luôn chú ý ở hai tên bên ngoài, không phát hiện trong nhà hàng còn có một người khác.

Dư Tử Cường ngồi một mình ở trong nhà hàng, mặc dù có rất nhiều món ngon nhưng lại không ăn miếng nào, chẳng qua ngồi đó hồi tưởng lại bóng dáng Đinh Tiểu Nhiên ở trước mặt anh ăn thức ăn, ai ngờ nhớ mãi nhớ mãi thật sự nhìn thấy bóng dáng Đinh Tiểu Nhiên xuất hiện ở trước mặt, vừa mới bắt đầu anh còn tưởng là ảo giác, khi nhìn thấy cô đang gọi món với nhân viên phục vụ, còn nghe được giọng nói của cô, thế mới biết không phải ảo giác trong lòng rất kích động lập tức đứng dậy đi qua.

Đinh Tiểu Nhiên căn bản không biết Dư Tử Cường đi tới, hai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm ra bên ngoài, cho đến khi có một bóng đen phủ xuống trước mặt cô mới lấy lại được tinh thần, từ từ ngẩng đầu lên, ngay khi nhìn rõ diện mạo người đứng trước mặt liền hơi hốt hoảng, không biết nên rời đi hay ở lại.

Biết rất rõ nên đi, nhưng cô vẫn lẳng lặng ngồi yên bất động.

"Tiểu Nhiên, quả đúng là em chứ không phải ảo giác." Dư Tử Cường rất mừng khi đối diện mình là Đinh Tiểu Nhiên, ánh mắt cứ luôn nhìn chằm chằm cô.

Bị anh nhìn như vậy làm cô hơi kích động, không nhịn được cũng dõi mắt nhìn theo anh, mất một lúc lâu vẫn không nói thành câu, chỉ có thể chầm chậm đọc rõ từng chữ, "Anh, em ——"

"Anh không ngờ bước vào đây lại gặp được em, em khỏe không?"

"Em, em rất khỏe, còn anh?"

"Nếu anh nói mình khỏe em tin không, " Dư Tử Cường cười khổ, sắc mặt đã viết rõ đáp án anh không khỏe chút nào.

Đinh Tiểu Nhiên cũng không tốt hơn bao nhiêu, vẫn miễn cưỡng nở nụ cười cho vui, nhưng cô cười càng nhiều lại càng thêm khó coi, "Cuộc sống đại khái là vậy, không phải anh chiến thắng nó, thì chính nó sẽ chiến thắng anh."

"Vì sao em lại thay đổi thành con người đa sầu đa cảm như vậy?"

"Có lẽ vì muốn giảm bớt phiền não thôi."

"Tiểu Nhiên, em có hận anh không?" vinhanh-annkasi

"Không hận."

"Em không hận anh, nhưng anh thì lại thấy hận chính bản thân mình, anh hận tại sao mình lại vô dụng như vậy. Thiên Ngưng nói đúng, anh đúng là một tên vô dụng." Dư Tử Cường bắt đầu trở nên kích động, cố áp chế bất mãn từ từ dâng lên trong lòng.

Thấy anh đau khổ, trong lòng Đinh Tiểu Nhiên cũng không vui nổi, muốn an ủi anh nhưng lại không biết phải an ủi bằng cách nào, đành nỗ lực nói sang chuyện khác, "Chúng ta không nhắc chuyện này nữa, rất hiếm khi không hẹn mà gặp nhau, có chuyện gì vui hãy nói ra đi."

"Bây giờ đối với anh mà nói, chỉ cần không cưới Hà Tuyết Phi là điều anh thấy vui nhất."

"Đừng quá bi quan như vậy, em thấy Hà Tuyết Phi cũng không phải người xấu xa gì, anh thử cố gắng chấp nhận cô ấy xem, hoặc cứ đối xử cô ấy như vợ mình là được."

"Với anh mà nói bất kể cô ta tốt thế nào, chỉ cần anh không yêu thì vĩnh viễn trong mắt anh không thể nào đối xử cô ta như vợ mình được."

"Đừng nói những lời bi quan như vậy, hãy tin rằng trong thế giới này sẽ có kỳ tích xảy ra."

"Nếu anh không cưới Hà Tuyết Phi và em quay trở về bên anh, anh sẽ tin thế giới này có kỳ tích xuất hiện."

Đinh Tiểu Nhiên cố ý nói sang chuyện khác, ai ngờ bị Dư Tử Cường quay lại đề tài cũ, làm cho tâm trạng cô càng thêm nặng nề, lẳng lặng thở dài, trong lúc lơ đãng nhìn thấy hai gã kia vẫn còn đứng ở ngoài cửa, hơn nữa cầm lấy điện thoại di động chụp hình bọn họ, có chút sốt ruột nhắc nhở: "Tử Cường, bên ngoài có hai tên chụp trộm chúng ta, hơn nữa bọn họ còn theo dõi em, cho nên em mới trốn vào trong nhà hàng này không dám ra ngoài."

"Ừm ——" Dư Tử Cường không vui nhíu mày, quay đầu lại liếc nhìn hai gã thanh niên đứng ngoài cửa, tức giận nói: "Mẹ anh thật quá đáng, cư nhiên sai người âm thầm theo dõi anh."

"Hai người này là theo dõi em, em vừa ra khỏi nhà bọn họ liền cứ bám theo, đến bây giờ cũng không chịu đi."

"Vì lý do an toàn, anh sẽ chở em về nhà."

"Thôi, nếu để mẹ anh biết anh và em gặp nhau, lại gây thêm phiền phức cho anh. Chuyện đánh lạc hướng hai tên này rất dễ dàng anh cứ về trước đi, còn có cái này em trả lại cho anh." Đinh Tiểu Nhiên từ trong túi xách lấy ra một chiếc chìa khóa, đặt lên trên bàn sau đó đẩy tới trước mặt anh, tựa hồ có chút không đành lòng.

Lúc trước anh đưa chìa khóa này cho cô là muốn cô trở thành nữ chủ nhân của ngôi nhà đó, không ngờ kết quả lại thành như vậy.

Nhìn chìa khóa trên bàn, Dư Tử Cường lại nhớ đến khoảng thời gian hai người quấn quít bên nhau, lúc này mới nhớ ra đã rất lâu rồi mình không có chạm vào cô gái khác, lạnh lùng cười đẩy chìa khóa lại trước mặt Đinh Tiểu Nhiên, "Căn nhà đó anh giao lại cho em."

"Em ——"

"Đừng từ chối, mặc dù thời gian hai chúng ta quen nhau không lâu, nhưng đó là những ngày tháng anh thấy vui nhất. Anh không có bất kỳ thứ gì để tặng cho em, xem như căn nhà đó là món quà anh dành tặng cho em đi."

"Nhưng mà ——"

"Anh đã nói đừng từ chối mà, hãy để cho lòng anh cảm thấy thoải mái một chút có được không?"

Nghe Dư Tử Cường thỉnh cầu như thế, dù Đinh Tiểu Nhiên không muốn nhận nhưng vẫn phải nhắm mắt nhận lấy, cầm lại chìa khóa lẳng lặng nói cám ơn, "Cám ơn".

"Sao em lại khách sáo nói lời cám ơn với anh chứ, nếu em đã không chịu để anh chở em về nhà, vậy hãy để anh giải quyết hai tên đó để em về nhà an toàn hơn." Dư Tử Cường vừa nói xong, liền đứng dậy đi ra khỏi cửa nhà hàng, căn bản không cho Đinh Tiểu Nhiên có cơ hội ngăn anh.

"Tử Cường, Tử Cường ——" Đinh Tiểu Nhiên gọi mấy tiếng, nhưng vẫn không gọi được Dư Tử Cường trở lại liền vội vàng thanh toán tiền, muốn nhanh vọt ra ngoài xem thử nhưng đột nhiên lại bị Tiêu Vũ Huyên gây rối xuất hiện chặn lại đường đi của cô.

Đúng lúc Tiêu Vũ Huyên và Lâm Trường Thịnh từ trong phòng ăn đặc biệt đi ra, nhưng không thấy Dư Tử Cường chỉ thấy có mình Đinh Tiểu Nhiên, cho nên tiến lại giễu cợt mấy câu, "Ố kìa, đây không phải Đinh Tiểu Nhiên Đinh đại tiểu thư đó sao, sao hôm nay chỉ có mình cô vậy còn Dư Tử Cường đâu, anh ta không đến cùng cô sao? À tôi đây thật là lú lẫn, thiếu chút nữa đã quên vài ngày nữa Dư Tử Cường sẽ kết hôn với cô gái khác rồi, làm sao rãnh rỗi đến cùng cô chứ?"

"Tiêu Vũ Huyên, hiện tại tâm trạng tôi không tốt, không muốn đôi co với cô, chớ cản đường, mau tránh ra." Đinh Tiểu Nhiên không có tâm tình tranh cãi với Tiêu Vũ Huyên, chỉ muốn xem thử tình trạng của Dư Tử Cường.

Nhưng Tiêu Vũ Huyên không cho còn cố ý lớn giọng cho toàn bộ mọi người nghe thấy lời cô, "Tâm trạng không vui, có phải vì bạch mã hoàng tử của mình bị người ta giành mất nên mới không vui không? Đinh Tiểu Nhiên à, tôi đã sớm nói với cô rồi, đừng mơ chim sẻ bay lên làm phượng hoàng, nhìn đi,chim sẻ vẫn mãi là chim sẻ đó thôi."

"Tôi đã nói hiện tại tâm trạng tôi không vui, không muốn cãi nhau với cô, nếu cô còn ở đây nói nhảm chớ trách tôi không khách sáo."

"Bản thân tôi cũng muốn biết cô không khách sáo thì làm gì được tôi?"

Lâm Trường Thịnh không muốn Tiêu Vũ Huyên gây thêm phiền toái, khuyên cô, "Bỏ đi Vũ Huyên, chuyện của cô ta không liên quan đến chúng ta, chúng ta đi thôi."

"Bỏ ư, tại sao có thể bỏ qua chứ, lúc đầu cũng chính cô ta làm bẽ mặt em khiến em làm trò cười cho thiên hạ, mỗi lần nhìn thấy cô ta là thấy ghét rồi làm sao có thể bỏ qua chứ." Tiêu Vũ Huyên không chịu bỏ qua cho Đinh Tiểu Nhiên, không hạ nhục được cô thì không cam tâm, tiếp tục nói, "Đinh Tiểu Nhiên, chỉ còn vài ngày nữa thì Dư Tử Cường đã kết hôn, mà tôi lại không còn cần Điền Vĩ, nếu như cô cầu xin tôi tôi sẽ để cô và Điền Vĩ ở bên nhau, cô thấy sao?"

"Đồ thần kinh." Đinh Tiểu Nhiên mắng một câu, sau đó tách khỏi Tiêu Vũ Huyên đi ra cửa.

Nhưng Tiêu Vũ Huyên không cho, chạy nhanh lại ngăn cản đường đi của cô, tức giận hỏi: "Cô mắng ai là thần kinh hả?"

"Đương nhiên là mắng cô rồi, chẳng lẽ tôi tự mắng mình sao?"

"Đinh Tiểu Nhiên, cô đừng có quá đáng nha."

"Quá đáng sao? Giờ là ai quá đáng với ai hả, tôi đã nói không muốn gây với cô nhưng cô lại cứ tìm cách kiếm chuyện với tôi không phải sao? Tiêu Vũ Huyên, hôm nay tâm trạng của tôi không tốt không muốn đôi co với cô, nếu cô còn gây chuyện với tôi thì đừng trách tôi vì sao không nể mặt."

"Không nể mặt ư? Tôi đây cũng muốn biết cô làm gì được tôi nào?" Tiêu Vũ Huyên không hề tôn trọng Đinh Tiểu Nhiên, cao ngạo nói.

"Vì cô ỷ nhà mình có tiền nên mới xem thường người khác như vậy, nhưng nếu tôi muốn chỉnh cô thì chẳng cần tốn một đồng nào cả."

"Nói miệng ai nói không làm được, còn làm được thì có mấy người đâu?"

"Nếu cô không tin thì giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Tạ Thiên Ngưng để cô ấy ra tay giúp trừng trị cô, còn nếu cô thật sự không e sợ lời Tạ Thiên Ngưng nói thì cứ tiếp tục chọc tôi thử đi, thật ra tôi cũng biết cách ỷ thế hiếp người lắm, chẳng qua là khinh thường dùng thôi, đừng tưởng rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn thì xem mình là giỏi, ở trong mắt tôi cô còn thua cả mấy bà dì quét dọn vệ sinh nữa kìa, hừm." Đinh Tiểu Nhiên tức giận, dùng toàn lực đẩy Tiêu Vũ Huyên ra sau đó không quay đầu lại trực tiếp bỏ đi.

Tiêu Vũ Huyên lần này không dám ngăn cô, nhưng vẫn không cam tâm đứng yên tại chỗ tức giận nói: "Thực ghê tởm, không phải nhờ có Tạ Thiên Ngưng là bạn thân, thì mình giỏi lắm chắc."

"Tiêu Vũ Huyên, nếu sau này em còn không chịu tu tâm dưỡng tánh, cứ la hét ầm ĩ vậy anh sẽ chia tay em luôn." Lâm Trường Thịnh không muốn chọc giận Tạ Thiên Ngưng, vì vậy nghiêm nghị cảnh cáo Tiêu Vũ Huyên, không vui xoay người rời đi.

"Trường Thịnh, sao anh lại nói ra những lời như thế với người ta chứ?" Tiêu Vũ Huyên nhanh chân đuổi theo, thở phì phò làm nũng.

Nhưng cô làm nũng mấy cũng vô dụng, hiện giờ Lâm Trường Thịnh rất là giận, lớn tiếng mắng cô: "Nói vậy với em đã là nhẹ rồi, chuyện của em và Đinh Tiểu Nhiên đã sớm trôi qua tám trăm năm, không những thế em cũng đã ép cô ta nghỉ việc ở công ty, thế nhưng mỗi lần em gặp người ta là thích gây sự, em mà càng làm vậy anh sẽ cho rằng em còn nhớ thương tên Điền Vĩ kia, chứ không thì vì sao em lại không chịu bỏ qua cho Đinh Tiểu Nhiên chứ?"

"Được rồi được rồi, sau này em sẽ không bao giờ ... gây phiền phức cho cô ta nữa được rồi chứ, anh đừng giận nữa mà."

"Hừm."

"Trường Thịnh ——" lần này Tiêu Vũ Huyên rất lo lắng, đuổi theo Lâm Trường Thịnh giải thích, cho nên dù còn giận chuyện Đinh Tiểu Nhiên, nhưng vẫn không có dự định tiếp tục xía vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.