Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 76: Thuận tiện thôi



Vì quá nóng lòng muốn vạch trần sự thật, Đinh Tiểu Nhiên vội vã đi tìm Tạ Thiên Ngưng nhờ cô giúp một tay, khi cô chạy tới đã là ba giờ sáng, lúc này Tạ Thiên Ngưng vẫn còn đang ngủ, cô dùng một tay ra sức nhấn chuông cửa một tay lắc mạnh cửa sắt.

"Thiên Ngưng, mở cửa ra, Thiên Ngưng."

Hành động này khiến còi báo động vang lên, nhưng cô không để ý tới tiếp tục gọi, "Thiên Ngưng, mau mở cửa ra đi mình có việc gấp cần tìm cậu, Thiên Ngưng."

Nửa đêm canh ba, bất kể là ai nghe thấy tiếng còi báo động cũng không thể không dậy.

Phong Khải Trạch nghe thấy tiếng còi báo động, nhanh chóng rời giường mặc quần áo vào, định ra ngoài xem tình huống thế nào.

Tạ Thiên Ngưng cũng đã tỉnh, bởi vì chưa từng nghe còi báo động trong nhà vang lên nên có chút hốt hoảng, vội vàng mặc quần áo kinh ngạc hỏi: "Khỉ con, có phải có ăn trộm không?"

"Không biết, em ở lại trong phòng cùng con anh đi ra ngoài xem thử." Phong Khải Trạch mặc xong quần áo mắt nhìn sang đứa trẻ trong nôi, vừa nói xong câu liền bước nhanh ra khỏi phòng.

"Ah, vậy anh phải cẩn thận một chút." Tạ Thiên Ngưng ngồi yên bên nôi cùng con, lo lắng có chuyện gì đó xảy đến với Phong Khải Trạch, cho nên thỉnh thoảng hay hướng mắt nhìn ra ngoài cửa.

Kết quả hết nửa ngày, người tới lại là Đinh Tiểu Nhiên làm bọn họ chỉ biết im lặng.

Khi biết người tới là Đinh Tiểu Nhiên, mặt Phong Khải Trạch cũng đã xanh méc, nếu không phải nghĩ tình Tạ Thiên Ngưng, chắc chắn anh đã lớn tiếng chửi người rồi.

"Tiểu Nhiên, nửa đêm canh ba cậu vội vàng chạy đến nhà mình bộ có chuyện gì gấp lắm sao?" Tạ Thiên Ngưng đã xác định không phải nhân vật nguy hiểm mới dám bước xuống lầu, kinh ngạc khi thấy Đinh Tiểu Nhiên xuất hiện.

"Thiên Ngưng, mình đã biết được một bí mật rất quan trọng, vốn muốn nói cho Chung Mẫn Liên biết ai ngờ bị bà ta đuổi đi, bà ấy không chịu nghe mình nó, còn ném bể điện thoại di động của mình. E là chỉ có mình cậu mới giúp được mình, với thân phận của cậu chắc chắn có thể nói rõ chuyện này ở trước mặt Chung Mẫn Liên, cậu giúp mình được không mình không muốn Tử Cường bị người ta lừa gạt." Đinh Tiểu Nhiên rất là lo lắng, nói một hơi thật dài nhưng vẫn chưa vào trọng điểm.

"Tiểu Nhiên, trước mắt bình tĩnh từ từ nói rõ cho mình biết, rốt cuộc cậu đã biết được bí mật gì rồi?"

"Hà Tuyết Phi và Hoắc Thanh Cúc đều là những tên lường gạt, bọn họ không phải là quý bà hay tiểu thư của gia đình danh giá giàu có gì, mà là hai tên lường gạt đang thiếu nợ, bọn họ dựa vào thủ đoạn lừa gạt nhằm lấy tiền của Tử Cường để đi trả nợ. Thiên Ngưng, cậu làm ơn giúp mình được không, mình xin cậu đó."

"Cậu không cần quá lo lắng mình nhất định sẽ giúp cho cậu, yên tâm đi. Bất quá chuyện gì cũng phải dựa vào chứng cớ, cậu có chứng cớ gì không?"

"Có, cậu đưa điện thoại của cậu cho mình đi." Đinh Tiểu Nhiên yêu cầu Tạ Thiên Ngưng đưa điện thoại di động cho cô, sau đó lấy ra thẻ nhớ trong điện thoại di động mình bỏ vào, bật đoạn video đã được copy lại cho mọi người xem.

Xem xong đoạn video đòi nợ, Tạ Thiên Ngưng trợn tròn mắt kinh ngạc, "Trời ạ, không ngờ sự thật lại là như vậy, hai người kia quả thật là thật quá giỏi, có thể lừa gạt qua mặt cả Chung Mẫn Liên."

Sau khi Tạ Thiên Ngưng nói lời thán phục xong, thấy biểu hiện Phong Khải Trạch rất điềm tĩnh giống như đã sớm biết sự thật, nghi ngờ hỏi: "Khỉ con, anh xem xong đoạn video này mà không kinh ngạc sao?"

Phong Khải Trạch khinh thường cười lạnh, trông bộ dạng như đã nằm trong dự kiến, thẳng thắng nói: "Anh đã sớm đoán ra bảy tám phần rồi, tại sao còn phải kinh ngạc?"

"Sao anh đã sớm đoán ra được bảy tám phần mà không nói cho em biết?"

"Cậu Phong, cậu đã sớm nghĩ ra sao lại không chịu nói ra cho chúng ta biết chứ, chẳng lẽ cậu cũng muốn để Dư Tử Cường cưới Hà Tuyết Phi sao?" Đinh Tiểu Nhiên rất là giận, không vui nhìn chằm chằm Phong Khải Trạch, rất khó chịu với cách làm của anh.

"Đúng đó, cả em cũng tức đây." Tạ Thiên Ngưng cũng giận dữ nói, cũng giống như Đinh Tiểu Nhiên nhìn chằm chằm Dư Tử Cường.

Phong Khải Trạch cầm lấy điện thoại, bấm xem lại đoạn video lần nữa, vừa xem vừa từ từ giải thích, "Một tiểu thư quyền quý vừa có thân phận địa vị cao, làm sao cam tâm chịu gả cho một người đàn ông không thương còn vũ nhục mình chứ? Cho dù cô ta có dục vọng chiếm giữ cực mạnh thì thái độ và thủ đoạn cũng phải hung ác hơn mới đúng, nhưng cô ta lại chỉ biết khúm núm chịu đựng ủy khuất, bản tính nhát gan như con chuột con cừu nhỏ mà đem ra so với thân phận cao quý lại hoàn toàn không phù hợp. Vả lại anh đã tra ra được một cô tiểu thư Hà Tuyết Phi khác, nhưng dáng dấp lại không giống cô này cho nên liền đoán ra Hà Tuyết Phi hiện tại là tên lường gạt, cô ta lợi dụng thân phận của Hà Tuyết Phi kia để đi gạt người."

"Một Hà Tuyết Phi khác, chẳng lẽ có đến hai Hà Tuyết Phi sao?" Đinh Tiểu Nhiên càng nghe càng hồ đồ đau cả đầu.

"Chẳng qua chỉ trùng họ trùng tên mà thôi, bất quá Hà Tuyết Phi kia thật sự là một tiểu thư thiên kim giàu có, lúc trước mình còn không dám chắc chắn về Hà Tuyết Phi này, nhưng bây giờ xem xong đoạn video cậu đưa ra, mình có thể chắc chắn nói cô ta là một tên lường gạt." Tạ Thiên Ngưng chỉ giải thích vài câu, vì muốn Dư Tử Cường và Đinh Tiểu Nhiên được bên nhau không đợi Đinh Tiểu Nhiên mở miệng cô đã chủ động thỉnh cầu Phong Khải Trạch, "Khỉ con, chúng ta nhất định phải giúp hai người họ có được không? Hơn nữa bà Hoắc Thanh Cúc kia còn dám mắng em bằng những câu rất khó nghe, thiếu chút nữa còn ra tay đánh em, nếu không phải Tử Cường ngăn lại chắc em đã bị ăn mấy bàn tay của bà ta rồi."

Vốn dĩ Phong Khải Trạch không quan tâm chuyện Hoắc Thanh Cúc và Hà Tuyết Phi, chỉ xem đây là chuyện nhỏ nhặt cần gì giải quyết, song khi nghe được Tạ Thiên Ngưng nói Hoắc Thanh Cúc mắng cô còn muốn đánh cô, cơn giận liền bùng nổ, nghiêm túc hỏi rõ, "Thiên Ngưng, em nói Hoắc Thanh Cúc mắng em còn đánh em, thế chuyện này xảy ra vào lúc nào?"

"Chính là ngày hôm qua em đi tìm Tiểu Nhiên đó, kết quả ở dưới lầu nhà Tiểu Nhiên gặp được Tử Cường, không ngờ Hoắc Thanh Cúc và Hà Tuyết Phi cùng nhau xuất hiện. Hoắc Thanh Cúc đại khái không biết em là ai cho nên nói chuyện rất khó nghe, em vì tức giận bất bình cho Tiểu Nhiên cũng châm chọc lại bà ấy mấy câu làm bà ấy giận đến mặt đỏ tai hồng muốn ra tay đánh người."

"Bà già chết tiệc kia dám đánh bà xã anh sao, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà ấy."

"Bà ta chưa đánh được em, bất quá em cũng sẽ không để yên cho bà ta đánh đâu, anh đừng quá nóng giận."

"Bà ta mà dám đánh em anh sẽ cho người lột da bà ta ngay bây giờ, anh sẽ không bỏ qua chuyện bà xã mình bị người ta khi dễ đâu. Tiểu Nhiên, đoạn video này cô cứ để ở đây, tôi sẽ biết cách vận dụng nó cô cứ trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi, vài ngày nữa sẽ có một tuồng kịch hay đặc sắc cần chờ cô đến xem đó."

"A ——" Đinh Tiểu Nhiên vẫn không hiểu gì cả. Mặc dù không hiểu rõ nhưng cô rất tin tưởng năng lực của Phong Khải Trạch.

"Chung Mẫn Liên cũng đã phát thiệp mời cho cô, thời gian hôn lễ vẫn y như cũ cho nên cô cần phải ăn mặc cho thật đẹp vào ngày hôm đó."

"A ——" tên Phong Khải Trạch này rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì đây?

"Tiểu Nhiên, ý của khỉ con là muốn làm bẽ mặt Hoắc Thanh Cúc và Hà Tuyết Phi trong ngày tổ chức hôn lễ, ngày hôm đó chúng ta nhất định phải đến tham dự hôn lễ để xem trò hay. Ah, hay là ngày mai mình dẫn cậu đi mua quần áo để cậu xuất hiện trong ngày hôn lễ thật xinh đẹp lộng lẫy." Tạ Thiên Ngưng đã hoàn toàn hiểu ý của Phong Khải Trạch, hưng phấn lôi kéo tay Đinh Tiểu Nhiên.

"Mình đâu phải cô dâu, đi dự hôn lễ tại sao cần phải ăn mặc cho thật đẹp chứ?." Nếu như cô dâu là cô thì thật là tốt biết bao, chỉ tiếc không phải.

"Thì cũng giống mình lúc trước để giành lấy thắng lợi đó."

"Nhưng mình lại không muốn vì những lời nói bên ngoài mà làm khổ chính mình." Lúc Đinh Tiểu Nhiên nói ra những lời này bộ dạng có hơi nhăn nhó, rõ ràng đang nói trái lòng mình.

"Thế nào, chẳng lẽ cậu không muốn sao? Nếu cậu đã nói không muốn vậy cứ để Dư Tử Cường và Hà Tuyết Phi thuận lợi tổ hành hôn lễ, về phần cậu thì đến Phong Thị đế quốc làm tổng giám đốc điều hành đi." Tạ Thiên Ngưng cố ý nhằm đả kích cô.

"Thiên Ngưng, mình đang rất là bực bội, rất là khó chịu, cậu đừng đâm chọc mình nữa có được không? Bất quá nói đi nói lại, ngày tổ chức hôn lễ cũng là ngày mình nhậm chức, bây giờ cậu kêu mình đi tham dự hôn lễ, mình làm sao mà phân thân ra thêm một người chứ haizzz."

"Thì hoãn ngày nhậm chức lại hai ngày, bất luận thế nào cậu cũng phải đi tham dự hôn lễ, nếu để bỏ lỡ một tiết mục đặc sắc thế thì rất là đáng tiếc."

"Thiên Ngưng, cám ơn cậu, cám ơn gia đình cậu đã giúp mình nhiều như vậy, mình không biết phải làm sao để báo đáp ơn này cho mọi người." Đinh Tiểu Nhiên rất xúc động, hiện tại ngoại trừ nói cám ơn ra, căn bản không biết làm phải làm sao nữa, đột nhiên cảm thấy bản thân mình rất là vô dụng.

Xảy ra chuyện lớn thế, cô lại nhu nhược yếu đuối, đúng là quá vô dụng.

"Là chị em với nhau không cần khách sáo với mình thế."

"Cậu Phong, cám ơn cậu." Đinh Tiểu Nhiên biết không cần phải quá khách sáo với Tạ Thiên Ngưng, nhưng mà cô vẫn muốn đặc biệt cảm ơn Phong Khải Trạch một chút.

Sắc mặt Phong Khải Trạch vẫn còn đang giận, lạnh lùng đáp: "Không cần cám ơn tôi, tôi chỉ là thuận tiện thôi."

"Mặc dù là thuận tiện, nhưng tôi vẫn phải nói lời cám ơn này với anh."

"Cậu tính cảm ơn cả đêm luôn sao? Giờ này cũng đã khuya lắm rồi, cậu cứ ở lại đây ngủ một đêm đi, ngày mai cùng mình ra ngoài dạo phố mua quần áo." Tạ Thiên Ngưng tức giận hỏi, sau đó quay sang nói với thím Chu: "Thím Chu, nhờ thím dọn dẹp giúp cháu một căn phòng nha."

"Vâng, bà chủ." Thím Chu hiểu, lập tức đi vào sửa sang lại.

"Thiên Ngưng ——".

"Không được từ chối, cậu mà còn khách sáo nữa là mình trở mặt đó."

"Được, mình sẽ không khách sáo với mọi người nữa đâu. Ôi chao, đây là lần đầu tiên mình được ở trong căn nhà sang trọng thế, mình phải nếm thử cảm giác của người nhà giàu xem thoải mái đến thế nào đây." Đinh Tiểu Nhiên không hề khách sáo, vào giờ phút này không chỉ khôi phục lại bộ dạng hài hước, còn có tâm tình nói giỡn nữa.

"Chỉ cần vui vẻ thoải mái, bất kể là giàu hay nghèo cũng chẳng sao cả."

"Nói rất hay. Cả ngày hôm nay mình cứ chạy đầu này rồi chạy qua đầu kia hoài, cho nên thật sự rất mệt, mình phải đi nghỉ trước hai người cứ từ từ nói chuyện đi nha!"

"Tốc độ thích ứng của cậu quả thật không phải nhanh bình thường nha!" Tạ Thiên Ngưng thấy Đinh Tiểu Nhiên bước đi lên lầu, còn cười rất vui nữa, sau đó nhìn sang Phong Khải Trạch, thấy sắc mặt của anh quả là rất khó coi, không thể làm gì khác hơn đành dỗ dàng anh, "Được rồi được rồi, anh đừng giẫn nữa được không, em cũng đâu mất cọng tóc nào đâu anh giận làm gì chứ?"

"Anh giận là vì em xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho anh biết." Phong Khải Trạch tức giận nhìn chằm chằm cô.

"Em sợ nói ra sẽ làm anh giận ..., cho nên mới không nói, huống chi đây chỉ là một việc nhỏ, rất nhỏ mà nên anh đừng để ở trong lòng mà, đừng làm mình tức giận nha."

"Thiếu chút nữa bị người ta đánh, còn nói chuyện nhỏ sao?"

"Hoắc Thanh Cúc cũng đâu tốt lành gì hơn em, bà ấy bị em chọc tức thiếu chút nữa đánh nhau rồi, ha hả!"

"Em còn có tâm tình để cười à."

"Em không cười, chẳng lẽ anh muốn em khóc sao? Được rồi được rồi, dù sao vài ngày nữa Hoắc Thanh Cúc cũng sẽ bị xơi tái, anh cần gì tức giận vào lúc này chứ! Đi, chúng ta về ngủ đi em mệt lắm rồi, đi thôi đi thôi." Tạ Thiên Ngưng không ngừng liên tục lôi kéo Phong Khải Trạch đi, tựa hồ đã quen với cái tính bướng bỉnh này của anh rồi.

Không quen cũng không được, ai bảo anh là chồng của cô.

Phong Khải Trạch được dỗ dành khiến cho tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều, bất quá trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ làm sao giải quyết chuyện của Hoắc Thanh Cúc. Người nào dám bắt nạt bà xã anh thì đừng mơ được sống yên.

Hơn nửa đêm Hoắc Thanh Cúc nghe được tiếng mở cửa, cho rằng đám người đòi nợ đến, tức tốc rời giường mở đèn, sau khi nhìn rõ là Tuyết Phi thì mới yên tâm, nhưng vẫn không vui mắng người, "Nửa đêm canh ba con trở lại làm gì, sao không ở trong bệnh viện với Dư Tử Cường?"

Hà Tuyết Phi rất là mệt mỏi, liền ngồi lên ghế sofa, thở dài nói: "Mẹ, chúng ta làm như vậy có khi nào sẽ khiến cho mọi chuyện càng thêm tồi tệ hơn không?"

"Con lại suy nghĩ lung tung gì nữa đó? Mẹ cảnh cáo con, chỉ còn vài ngày nữa thì hôn lễ sẽ được cử hành, không, hiện tại đã qua mười hai giờ chính xác mà nói chỉ còn ngày mai nữa thôi, vào ngày cử hành hôn lễ con phải biểu hiện cho thật tốt vào, không được phép để xảy ra chút không may nào bằng không mẹ sẽ hỏi tội con đó?"

"Mẹ, anh Tử Cường căn bản không muốn kết hôn với con, lỡ như sau khi kết hôn anh ấy phát hiện chúng ta là những tên lường gạt nhất định sẽ đòi ly hôn con, vả lại chúng ta lừa người ta cưới mình đó cũng là phạm pháp."

"Cái gì phạm pháp, phạm vào luật nào chứ, con thật sự tên là Hà Tuyết Phi, trên hộ khẩu viết rất rõ ràng, mà chúng ta lừa cưới chỗ nào hả?" Hoắc Thanh Cúc vẫn không chịu hồi đầu, kiên trì làm theo ý mình, "Mẹ mặc kệ, nếu như lễ cưới ngày mốt không thể tiến hành thuận lợi, mẹ sẽ bán con đi để trả nợ."

Lòng Hà Tuyết Phi càng thêm lạnh giá, khóc không ra nước mắt, đau lòng hỏi: "Mẹ, rốt cuộc con có phải là con gái của con không?"

"Con không phải con mẹ, vậy thì là con của ai?"

"Nếu như con là con gái của mẹ, tại sao lòng dạ mẹ lại độc ác thế? Mặc dù Chung Mẫn Liên là người hám lợi, nhưng tình yêu thương của bà ta giành cho Dư Tử Cường không phải là giả, cha mẹ Đinh Tiểu Nhiên cũng rất thương yêu cô ta, còn mẹ, cho tới bây giờ mẹ và cha đều không hề yêu thương con, con thật sự rất nghi ngờ mình có đúng là con ruột của hai người không, bằng không sao hai người lại nhẫn tâm đến vậy chứ?"

"Con ngốc này, con hôm nay uống nhầm thuốc sao, sao lại nói ra những lời điên khùng thế hả? Mau trở về phòng chờ làm cô dâu đi, không được phép suy nghĩ lung tung nữa."

"Mẹ, chúng ta thừa dịp trời tối rời khỏi nơi này, tìm một nơi bí ẩn khác lẫn trốn có được không?" Hà Tuyết Phi khẩn cầu nói, không muốn tiếp tục đi trên con đường lừa gạt.

Nhưng Hoắc Thanh Cúc không chịu, hung hăng tát cô một cái, "Hà Tuyết Phi, con bình tĩnh lại một chút đi, mẹ nói cho con biết, chuyện tới nước này chúng ta đã không thể quay đầu lại, hoặc là con gả cho Dư Tử Cường, hoặc là ngoan ngoãn để bị bán đi."

Hà Tuyết Phi che lại bên mặt bị đánh, đau lòng khóc thút thít, chỉ có thể bất lực khẽ nói, "Các người nhất định không phải cha mẹ của tôi, nhất định không phải, trên đời này làm gì có cha mẹ nào lại không thương con của mình, cho nên các người nhất định không phải cha mẹ của tôi."

"Tùy mày muốn nghĩ sao thì nghĩ."

"Mẹ ——"

"Đừng gọi tao, mày hãy ngoan ngoãn tỉnh táo lại cho tao, nếu muốn thay đổi vận mệnh của mình, vậy thì phải biết cố gắng giành giật lấy, có khóc cũng chẳng thay đổi được chuyện gì đâu." Hoắc Thanh Cúc ném lại một câu, tức giận đi vào trong phòng, để một mình Hà Tuyết Phi tiếp tục ngồi khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.