Gái Già Gả Bảy Lần

Quyển 1 - Chương 24



Vân Châu hôn triền miên, hôn dọc từ tai tôi xuống rồi quét một đường trên cổ.

Tôi không kịp phản ứng, cũng không kịp phản kháng. Mơ hồ nghe tiếng khàn khàn của anh vang bên tai: ‘A Ly, hãy tin ta, có ta ở đây, muội sẽ không bị đoản mệnh…cho dù mệnh không trọn vẹn, thiên lôi đánh xuống, ta cũng sẽ lấy muội.”

Tôi ngẩn ra, trong ngực đột nhiên đau nhói. Tôi đẩy Vân Châu ra, nghiêng ngả lảo đảo vừa chạy vừa bò, nước mắt tuôn xuống như mưa.

Vân Châu nghèn nghẹn gọi tên A Ly, rồi đưa tay kéo tôi lại, tôi đẩy tay anh ra, ngồi sụp xuống, nói: Huynh, huynh đừng tới đây, tôi, tôi ngồi một lát rồi sẽ khá lên.”

Thật sự là tốt hơn.

Lúc ánh trăng ló ra, tôi lau mặt, ngước mắt lên nhìn Vân Châu.

Anh đang đứng cách tôi vài bước, trong gió đêm, khuôn mặt mơ hồ nhìn không thật.

Vân Châu chậm rãi thong thả bước tới, hốc mắt đỏ lên, ôm lấy tôi: ‘A Ly, hãy quên huynh ấy đi, chúng ta một lần nữa bắt đầu, được không?”

Tôi nghĩ, Tôi và Vân Phi Bạch đã hết thật rồi.

Một mối duyên khi kết thúc bao giờ cũng có đoạn kết cuối cùng là chào cảm ơn, tựa như một câu chuyện xưa khi chấm dứt thường có một dấu chấm tròn. Ngày thứ ba tôi lại gặp Vân Phi Bạch. Trong ba ngày này, tôi mơ vài giấc mộng, trong một giấc mộng là Vân Phi Bạch cười rất tươi, một giấc mộng khác là tôi nằm ngửa trên mặt nước nhìn thấy có người đi ngang qua thì bộ dạng ngây ngốc, một giấc mộng khác là hình ảnh Vân Châu mơ mơ hồ hồ, nhìn không rõ mặt. Giấc mơ cứ lặp đi lặp lại.

Tôi gặp Vân Phi Bạch ở Túy hoa âm.

Tôi đụng vào người anh, anh giữ lấy thắt lưng tôi đỡ lên, vẻ mặt giật mình.

Vân Phi Bạch nói: “Là cô?”

Tôi đứng thẳng lên, hướng về anh cười xin lỗi, rồi nghiêng người đi qua anh.

Ngay lúc đi sát qua, anh bỗng gọi: ‘Cô nương.”

Tôi quay đầu lại, anh nhìn tôi chăm chú: “Ngày đó chúng ta có gặp qua ở trên đường.”

Chỉ là gặp qua. Chỉ là…Chỉ là…

Tôi cười gượng, không đáp, quay người đi.

Lúc đi xa rồi mới quay đầu lại , nhìn anh cũng đã đi xa rồi.

Nhưng trong thời gian ba ngày này, anh gầy đi thật nhiều.

Lại ba ngày tiếp qua đi, trong ba ngày này, trong triều đình đồng ý giảm bớt gánh nặng áp lực hôn nhân thừa nam thừa nữ, tổ chức một đại hội gặp gỡ tập thể, quan viên phụ trách đại hội này yêu cầu từ các cô gái chưa chồng đến các thiếu phụ đến các bà lão cùng ký tên, đặc biệt còn phát thiếp đến Vân phủ.

Nghe nói tiểu quận chúa Trữ vương phủ Hoa Chi Nhi cũng có tên, Liễu Yên nữ nhi của Liễu Thừa tướng cũng tham gia.

Tôi ở trong sân nhìn mặt trời mọc cùng mặt trời lặn ba ngày liền.

Lúc mặt trời mọc, mặt trời rất tròn, rất viên mãn.

Lúc mặt trời lặn, mặt trời cũng thật tròn, thật viên mãn. Gã gia đinh báo lại, Vân nhị công tử đến, tôi nhất quyết đóng cửa.

Tối ngày thứ ba, lúc đang ngồi dưới ánh nến, Tiểu Đào bỗng nhiên đi vào, ấp a ấp úng gọi tôi một tiếng.

Tôi nghi hoặc nhìn tiểu Đào, nghĩ nghĩ hỏi: ‘Không mua được móng heo sao?”

Hốc mắt tiểu Đào đỏ lên, nửa ngày mới nói: ‘Vân…Vân đại công tử cùng…cùng Liễu đại tiểu thư của Liễu thừa tướng được hoàng thượng ban thưởng, tứ hôn.”

Nhụy hoa trên chiếc đài cắm nến nổ vang ba tiếng.

Tôi sửng sốt một chút, rồi phục hồi lại tinh thần, cười nói: ‘Thật sao?

Buổi tối lại nằm mộng.

Trong mộng mặt tôi sáng rực, vén váy, đứng trước mặt Vân Phi Bạch, dò xét anh, đỏ mặt lắp bắp nói: ‘Muội…muội rất mừng cho huynh, huynh…huynh có mừng cho muội không?”

Vân Phi Bạch cười nhẹ, đưa tay nắm chặt ra trước mặt tôi: ‘Muội mở ra xem nào.”

Tôi mở ra.

Vân Phi Bạch nói: ‘Muội xem đi.”

Tôi mở to mắt nhìn, trong lòng bàn tay là một chiếc trâm ngọc.

Anh cầm chiếc trâm ngọc, cười nhẹ nhàng, cắm lên búi tóc của tôi, nói: ‘Ta cũng vui mừng cho muội.”

Dường như tôi nở nụ cười, nụ cười tươi tắn như nước hồ thu, mơ mơ hồ hồ không thực.

Ngày hôm sau, tôi mua một chậu hoa lan, lặng lẽ đến Vân phủ. Lúc trèo lên tường, tịch dương vừa lên. Vân Phi Bạch đang ngồi trong viện, anh đang vùi đầu viết gì đó, bên cạnh anh là một cô nương, đứng bên nghiền mực, khuôn mặt dài nhỏ, mang theo nụ cười tươi.

Đúng là Liễu Yên.

Tôi ngồi ở trên tường ngây người chốc lát, rồi đặt chậu hoa lan ở đó, leo xuống tường.

Hôm sau, Dao Ngọc bỗng nhiên đến thăm tôi, ánh nắng bên ngoài rực rỡ ánh vàng, con cá vui mừng, con ngựa tư xuân, mèo hoang thẹn thùng.

Cô ấy cầm tay tôi, hưng phấn nói, cô ấy sẽ cùng Trữ Thái Thần bỏ trốn.

Trữ Thái Thần, tính ôn hòa, vóc người cao, dung mạo khá, trước đó đã đỗ thám hoa.

Đây toàn là Dao Ngọc nói lại, Dao Ngọc gọi Trữ Thái Thần là Trữ lang, còn nói với tôi dung mạo của huynh ấy hoa sắc như ngọc.

Bỏ trốn là một môn nghệ thuật vĩ đại, vì thế tôi mua cho Dao Ngọc hai vò rượu, để tiễn cô ấy đi.

Kết quả cũng là chỉ có tôi uống rượu.

Hôm sau, tôi lại gặp được cô ấy ở trên đường mà đáng lẽ cô ấy đã phải bỏ trốn rồi. Sắc mặt cô ấy tái nhợt, nhìn tôi bỗng nhiên nói: ‘Trữ Thái Thần chết rồi.”

Tôi thấy trên mặt cô ấy không có chút nào bi thương, vẫn chỉ mỉm cười như cũ, lại còn mời trà tôi, nụ cười trên mặt như ẩn như hiện, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Lúc đi, cô ấy cầm tay của tôi, đưa cho tôi vé xem diễn kịch, nói: “A Ly, ta sắp đi khỏi đây rồi, ngày mai là ngày hát vở hí kịch cuối cùng là “cầu hỉ thước tiên”, nhớ đến xem nhé.”

Tôi ngồi dưới sân khấu nhìn cô ấy trang điểm xinh đẹp, trong lòng lại có chút bất an. Hí khúc “cầu hỉ thước tiên” đặc biệt khiến người xem thương cảm, mọi người ai cũng lấy khăn ra lau lau nước mắt nước mũi, khóc như núi đổ, tôi cũng không nén được cũng rơi xuống hai giọt nước mắt.

Tôi vẫn nghĩ cô ấy bảo đi là đi khỏi kinh thành, chứ không thể ngờ cô ấy là ra đi vĩnh viễn.

Ngày hôm sau cô ấy lên tháp Cửu Long, mặc bộ xiêm y màu đỏ, đứng ở trên tháp, tóc dài bay phần phật, sau đó giang hai hay ra, giống như một con chim lửa màu đỏ lao người xuống, rồi không bao giờ mở mắt ra được nữa.

Tôi bước đến, hai tay run run ôm lấy cơ thể của cô ấy, Dao Ngọc khẽ mở mắt ra, cười: “A Ly, ngươi biết không, thật ra ta và ngươi giống nhau…mệnh không trọn vẹn…Vận mệnh của chúng ta không trọn vẹn…Ta đành phải rời khỏi nơi đây, vĩnh viễn rời khỏi…Ngươi còn nhớ chúng ta từng ghé sát đầu vào nhau ở bên cầu chờ đợi người trong lòng không? Ta…Ta chờ huynh ấy, dùng vận mệnh không trọn vẹn này để đổi lấy phàm trần nhất thế, ta đã thấy thỏa rồi, ta tìm được huynh ấy rồi, yêu huynh ấy, cũng làm cho huynh ấy yêu ta…ta thấy đủ rồi.

Cô ấy từ từ nhắm mắt lại, trên khóe mắt lặng lẽ rơi xuống một giọt lệ.

Tôi ôm cô ấy run rẩy, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh hồi đó, tôi tựa bên cầu, chống má, một cô gái đứng bên cạnh tôi, cười hì hì hỏi tôi: ‘Vì sao ngươi lại thích Ngọc Hành công tử kia?”

Tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy, nói: ‘Ta thích nhìn huynh ấy cười, còn ngươi, vì sao ngươi lại thích cái tên thám hoa kia?”

Cô gái vẫn cười hì hì, trên mặt tỏa sáng: “Tôi thích bộ dạng đỏ mặt của huynh ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.