Chương 27. Xung động
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
"Dân Tắc, phòng anh lớn thật."
"Hả? Lớn hơn phòng cậu sao?" Bành Dân Tắc đổi giày, nhìn Ngụy Tử Hư đang dựa vào cửa, lại ngẩng đầu quét mắt quanh gian phòng mình. Bàn tủ quần áo giường đôi, hết thảy đồ vật gộp lại cũng chưa chiếm hết một phần tư gian phòng, không gian còn lại để một đống máy chạy bộ, máy ép ngực, máy tập cơ chân, tạ tay xếp trên giá theo thứ tự từ năm ki-lô-gam đến ba mươi ki-lô-gam, hoóc-môn nam tính tràn ngập trong không khí.
"Chắc phải gấp ba lần." Ngụy Tử Hư nhìn một vòng, hâm mộ nói. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn tỉ mỉ tham quan phòng người khác. Tuy lúc trước vì kiểm tra thi thể, hắn có vào phòng Chu Du và Mạc Vãn Hướng, nhưng lúc đó hỗn loạn, mọi người cũng loạn cào cào lên, chỉ mơ hồ có ấn tượng "Phòng nào cũng như nhau". Từ những ngày đầu chuyển đến, trong phòng trống trơn, cho đến bây giờ đã sắp đầy vật dụng cá nhân, biệt thự có vẻ càng lúc càng thêm sinh khí. Chỉ là không biết đối với trò chơi này, sự thay đổi đó là tốt hay xấu.
Ngụy Tử Hư ý thức được bản thân lại đi để ý mấy chuyện con cỏn như vậy, cứ như quản lý đi kiểm tra ký túc xá học sinh, vừa ấu trĩ vừa buồn cười.
"Có thể do phòng ở chỗ rẽ nên rộng hơn?" Bành Dân Tắc chỉ vào trong. "Cậu vào ngồi chút không?"
Ngụy Tử Hư xua tay: "Thôi, anh nghỉ ngơi đi."
Bành Dân Tắc gật đầu: "Vậy cậu ngủ sớm một chút." Câu này đã tính là lời chào, nói xong Bành Dân Tắc cũng tự nhiên xoay người, cởi áo, vắt khăn mặt lên vai chuẩn bị đi rửa mặt.
Quần áo anh chọn đều là kiểu đơn giản, vòng eo vừa vặn vòng ngực no căng, những đường vân cơ bắp hằn rõ trên vải, lúc hai cánh tay vắt chéo lột áo ra, da thịt và vải áo như cọ sát như mơn trớn. Ngụy Tử Hư nhìn cơ lưng anh theo động tác ưu mỹ mà gồ lên, cơ răng trước[1] song song hai mặt, chính là mỹ cảnh tuyệt diệu lúc thường ít chú ý tới.
[1] Cơ răng trước
Cái quần ngược lại thực hiện trọn vẹn bổn phận, rộng thùng thình che đi bờ mông căng mẩy và hình dáng vật dưới khố, chỉ lộ ra đường V-cut kéo dài xuống dưới khiến người ta mơ màng. Bành Dân Tắc tuy là kiểu người luôn chú ý chăm chút vóc dáng, nhưng sâu trong nội tâm vẫn rất có trách nhiệm, không mặc mấy loại quần bó sát như người mẫu trên bìa tạp chí thể hình, làm cho tầm mắt Ngụy Tử Hư chỉ biết bồi hồi ở nửa thân trên của anh.
Một khối thân thể hoàn mỹ ngay trước mắt, các mạch máu kiềm chế dưới da mặt hắn đã sôi sục đến mức căng phồng.
Bình thường anh mặc quần áo, màu trắng cấm dục còn có thể che đi chút kích thích, Ngụy Tử Hư tự thôi miên tất cả là do chỗ áo kia in họa tiết cơ bắp, nghiến răng nghiến lợi mà kiềm chế thú tính lại. Nhưng lúc này quần áo đã lột xuống, hiện ra da dẻ màu mật ong nhẵn nhụi no đủ, hương vị da thịt cốt tủy xông lên, tựa như nhân gian mỹ vị từ đâu rơi xuống, quả nhiên là trời sinh một cặp với khẩu vị của hắn mà.
Tương phản với vẻ ngoài thư sinh phấn nộn, Ngụy Tử Hư trăm phần trăm thuộc phái ăn thịt, phụ nữ đẫy đà, đàn ông cường tráng, bảo vật trình lên, mỹ thực gia quả thực khó bình tĩnh. Mà trong đại đa số tình huống, đối phương cũng không hy vọng hắn bình tĩnh.
Hắn không giống như Lưu Tỉnh ăn uống hỗn tạp, nhưng cũng không phải người theo chủ nghĩa cấm dục. Khoảng thời gian này tham gia Death Show, qua lại với Bành Dân Tắc đã là kiềm chế đến mức cực hạn, tiết tấu chậm rì, mưa dầm thấm lâu, quen đeo mặt nạ quân tử, suýt chút nữa đã quên chính mình cũng là một thằng đàn ông tinh lực dồi dào!
Của ta.
Trong đầu Ngụy Tử Hư hiện lên mấy chữ này.
Hắn có thể tạm thời không giết anh, nhưng cũng không thể ngăn con Sói khác không động thủ. Mà thân thể một khi không còn ấm áp, độ mỹ lệ cũng giảm đi rất nhiều.
"Hả, cậu chưa về à?" Bành Dân Tắc quay người, thấy Ngụy Tử Hư vẫn đang cúi đầu đứng bên ngoài. Hắn đột nhiên đẩy cửa, hùng hổ tiến về phía anh.
Bành Dân Tắc còn đang sửng sốt không biết hắn hung hăng như vậy là có ý gì, cả người đã bị Ngụy Tử Hư đẩy vào tường, cổ tay bị hắn vững vàng nắm lấy. Ngụy Tử Hư cúi đầu, sống mũi thẳng tắp vùi thẳng vào trong lồng ngực anh, hít một hơi thật sâu. Hơi thở ấm nóng tràn ra giữa khe ngực, cảm giác tê dại xông lên đại não.
Đây, đây chính là chôn ngực trong truyền thuyết sao!? Bành Dân Tắc từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ lần đầu tiên bị một người đàn ông khác vùi mặt vào ngực, kích thích so với trong tưởng tượng còn mãnh liệt hơn gấp vạn lần!
Mà Ngụy Tử Hư cũng không định lập tức thu tay, ngửa cổ hướng mắt lên, bờ môi nhẹ nhàng đảo qua cơ ngực và xương quai xanh, thanh âm khàn khàn truyền vào tai Bành Dân Tắc: "Dân Tắc, anh lộ liễu như vậy, có biết tôi phải nhẫn nhịn khổ sở đến mức nào không?"
Bành Dân Tắc vốn còn đang bị xúc cảm da thịt kề cận làm cho choáng váng không phân biệt được đông tây nam bắc, chợt nghe thấy ngữ khí xa lạ của Ngụy Tử Hư, như có phản xạ mà giật nảy mình, trong lòng rung lên một hồi chuông cảnh báo mãnh liệt, vừa giận vừa sợ, dòng máu thẳng nam cháy hừng hực, cố nén giận âm trầm nói: "Ra ngoài."
Bị từ chối rõ ràng, Ngụy Tử Hư cũng không thể không đọc hiểu bầu không khí, lập tức buông cổ tay anh, lui về sau một bước, cúi đầu nói "Xin lỗi." Sau đó lưu loát đóng cửa rời đi, không tiếp tục làm khó dễ Bành Dân Tắc.
"Ha... Ha... Trò quỷ gì thế!?" Bành Dân Tắc nhìn chằm chằm cửa, xác định người kia thật sự đã đi, xoa xoa cổ tay. Hành động khác người chỉ phát sinh trong nháy mắt, đến lúc anh ý thức được nó mang đầy tính ám chỉ, may mà chưa xảy ra ảnh hưởng gì đến tâm sinh lý, lòng tự trọng của thẳng nam vẫn chưa bị hao tổn, chỉ để lại một ít dư vị kiều diễm phong lưu, khiến Bành Dân Tắc cứ cảm thấy quái quái sao đó.
Nhưng rất nhanh anh đã phát hiện ra cảm giác kỳ quái đó đến từ đâu. Đi được vài bước, quần soóc cứ bị kéo lên liên tục, anh vừa cúi xuống đã thấy lều bạt dựng đứng từ bao giờ. "Ừm..." Phản ứng sinh lý, bình thường bình thường.
Cái cậu kia... từ khi nào thì bắt đầu muốn như vầy như vầy với anh? Đáng thương cho anh còn vì vài suy nghĩ vớ vẩn mà tự thẹn với Ngụy Tử Hư, muốn trông nom bù đắp cho hắn. Kết quả bao nhiêu khổ tâm trôi theo dòng nước, chưa nói đến phải lo cho hắn ra sao, có khi bản thân anh còn giữ không nổi.
Đổ nước đầy bồn, Bành Dân Tắc quyết định tắm nước nóng bình tĩnh lại. Giơ cổ tay lên, anh nghi hoặc mà nhìn dầu vết hồng hồng trên đó.
Người này, lực tay cũng thật không nhỏ.
Ngày thứ tư, kết thúc.
–
Hừng đông, Ngụy Tử Hư chuẩn bị xong xuôi, ra ngoài, lúc xuống cầu thang lại va phải Bành Dân Tắc cũng đang đi xuống. Đối phương không tỏ vẻ đa tình gì, chỉ làm như không thấy hắn, tiếp tục bước nhanh xuống dưới.
Da mặt Ngụy Tử Hư đủ dày, cũng không thấy lúng túng. Tối qua hắn nhất thời kích động, không thèm kiềm chế, bởi trong lòng còn mang chút tâm lý may mắn, tự an ủi đây chính là loại chuyện thành bại trong một suy nghĩ, mặc dù giờ nhìn lại, có vẻ là bại rồi. Nhưng tỏ rõ được thái độ cũng tốt, đối mặt với Bành Dân Tắc, muốn một tên lưu manh như hắn giả trang thành loại chính nhân quân tử gì đó, giống như đổ một đám cá mòi vào bồn tắm vậy —— rốt cuộc, chỉ có thể hóa thân thành một em nai vàng ngơ ngác thôi.
Hắn vịn lan can nhìn theo bóng lưng Bành Dân Tắc, hình thể tam giác ngược trông kiểu gì cũng thấy ưng cái bụng. "Lạ thật..." Hắn sờ má, vốn cho là với tính cách của Bành Dân Tắc, vừa gặp mặt sẽ lập tức xông qua cho hắn một đấm. Hắn thừa nhận tối qua bản thân giữa nhục dục và lễ nghi đã dứt khoát chọn cái trước, lúc đó Bành Dân Tắc bị dọa cho hết hồn, nếu phản ứng kịp có khi hắn đã ăn đủ rồi. Nhưng thái độ của anh lúc này lại nhẹ nhàng ngoài dự kiến, Ngụy Tử Hư không thể không hứng thú mà thưởng thức tâm tư của anh.
Dù sao, không bị ăn đấm đã là kết quả rất tốt rồi. Nghĩ như vậy, Ngụy Tử Hư khe khẽ hát, vui vẻ vào nhà bếp kiếm ăn.
Đến giờ thẩm phán, Ngụy Tử Hư rời khỏi nhà bếp chuẩn bị lên lầu, lại thấy một người lảo đảo đi tới, Ngụy Tử Hư nhìn cô, mỉm cười: "Chào buổi sáng."
"Hả... Chào... chào buổi sáng."
Hàn Hiểu Na khô cằn đáp lại. Tinh thần cô suy sụp nghiêm trọng, ngay cả trang điểm cũng không buồn làm, khóe mắt có nếp nhăn nhỏ hằn lên, sau khi đáp lại Ngụy Tử Hư, liền cúi đầu vội vội vàng vàng chạy lên lầu.
Ngụy Tử Hư vịn cầu thang, ngoài mặt không tỏ ra hứng thú gì với trạng thái tiều tụy của Hàn Hiểu Na, nội tâm lại hoàn toàn tương phản.
Phù Thuỷ? Đây là giải thích hợp lý nhất. Ngụy Tử Hư rất tự tin với khả năng ngắm bắn của mình, động mạch cảnh đã đứt, không chữa trị kịp cô ta không thể sống nổi. Nói đến trị liệu, Ngụy Tử Hư trước giờ vẫn luôn nghi hoặc. Vũ khí của Tiêu Hàn Khinh chính là loại gây thương tổn do máy móc không thể đảo ngược, không phải một cái "Lọ thuốc giải" trong trò chơi là có thể chữa khỏi. Cứ coi như có bác sĩ khoa ngoại lập tức tiến hành may vá, tình trạng mất máu cũng không thể coi thường. Mà Hàn Hiểu Na tuy rằng sắc mặt tái nhợt, bước chân lại khá ổn định, không giống dáng vẻ giãy giụa như sắp bước qua Quỷ Môn Quan hôm qua.
Ngụy Tử Hư đảo mắt qua cần cổ cô ta. Nơi hôm qua bị hắn bắn thủng lúc này chỉ lưu lại một chấm nhỏ hồng hồng, nhỏ bé đến mức không khiến người ta chú ý.
Thiết bị tự hồi phục hiệu năng cao. Ngụy Tử Hư nghĩ đến công nghệ hàng đầu của ngành Kỹ thuật mô[2], chính là cải tạo từ cấp phân tử tăng nhanh khả năng cầm máu, tái tạo tế bào. Nhưng loại công nghệ đó vẫn chưa hoàn thiện đến độ có thể dùng trên giường bệnh chứ? Liên hệ với trình độ vũ khí của Sói, "Lọ thuốc giải" của Phù thủy có dùng loại công nghệ cao kỹ thuật mới nào đó cũng không quá lạ. Nhưng bất kể là cao đến đâu mới thế nào, máy móc kiểu đó thể tích không thể nhỏ, di chuyển giữa các phòng rất khó để không bị phát hiện. Một suy đoán dần thành hình trong đầu Ngụy Tử Hư.
[2] Kỹ thuật mô (Tissue engineering) là ngành kỹ thuật mà trong đó có sự kết hợp chặt chẽ của công nghệ tế bào, kỹ thuật vật liệu với các nhân tố sinh hóa, hóa lý phù hợp nhằm phục hồi hoặc thay thế các chức năng trong cơ thể người.
Dĩ nhiên, ngoài khả năng Hàn Hiểu Na chính là Phù Thuỷ, còn một khả năng cực thấp khác là cô ta được Phù Thủy cứu. Chỉ là Ngụy Tử Hư rất khó tin, vào thời điểm này sẽ có người thật sự coi trọng tính mạng của cô ta hơn bản thân sao?
【 Thẩm phán bắt đầu! 】
Vào chỗ, mọi người nhìn quanh một vòng, vui mừng phát hiện hôm nay nhân số đông đủ, không có thương vong.
"Tốt quá rồi!" Mạc Vãn Hướng phấn khởi nói. "Là Đêm bình an[3], Sói không giết người, vậy chúng ta hôm nay cũng không cần bỏ phiếu!"
[3] Đêm bình an là thuật ngữ Ma Sói bên Trung, chỉ những buổi đêm Sói không giết người hoặc không có ai chết.
"Không được!" Lạc Hợp lạnh mặt cắt ngang.
"Trước mắt đã biết có ba con Sói, coi như Lý Chấn là 'Sói Độc', Lâm Sơn Chi là 'Sói thứ ba', vậy vẫn còn một con 'Sói Laser' tập kích Ngụy Tử Hư đang ngồi ở đây. Chỉ cần vẫn còn một con sống sót, bất cứ ai cũng không được an toàn. Dù vì lý do gì mà có Đêm bình an này, hắn đã muốn hại người, tức là có ý giết người, nhất định phải bị đưa ra hành quyết."
Lúc Lạc Hợp nhắc tới 'Sói Laser', Ngụy Tử Hư như vô tình mà đảo mắt qua Hàn Hiểu Na, quả nhiên thấy cô ta cứng đờ, cúi gằm mặt xuống. Nhưng đến cuối vẫn không tỏ thái độ gì, kiên quyết giữ im lặng.
Có tin tức quan trọng như vậy mà không định nói sao? Bây giờ che giấu cũng đâu có lợi gì. Ngụy Tử Hư suy tính này đó, trên mặt lại vẫn duy trì dáng vẻ thoải mái, tràn đầy vui mừng khi nguyện vọng "Nếu có thể luôn bình yên thế này thật tốt" hôm qua được ứng nghiệm. Ánh mắt hắn không ngừng, tiếp tục chuyển đến chỗ Bành Dân Tắc.
Bành Dân Tắc không yên lòng nghe Lạc Hợp nói.
Anh cảm giác đầu óc mình càng lúc càng trì độn. Nhớ lại những ngày đầu tiên anh còn tích cực kiểm tra thi thể, tham gia thảo luận, gần đây lại bắt đầu mất hết nhiệt tình, lúc thẩm phán cũng chẳng buồn lên tiếng, thái độ với chuyện bỏ phiếu là có cũng được mà không có cũng chẳng sao, hoàn toàn là thái độ được chăng hay chớ. Anh không thích loại tư tưởng nước chảy bèo trôi này, nhưng không hiểu sao đại não lại không nghe sai bảo, luôn muốn nghỉ ngơi.
Chẳng lẽ do gần đây hấp thu quá ít chất béo? Bành Dân Tắc tính toán chờ thẩm phán xong xuôi, đi xem trong pad có dầu gan cá tuyết các kiểu không để bồi bổ lại. Anh ngẩng đầu, cùng ánh mắt Ngụy Tử Hư không hẹn mà gặp. Người kia khẽ mỉm cười, hơi nháy mắt, Bành Dân Tắc lập tức cảm giác như có một dòng điện cực mạnh chạy qua toàn thân.
Anh đột nhiên hiểu ra tại sao bản thân lại trở nên trì độn.
"Hôm qua mọi người có phát hiện chuyện gì khả nghi không? To nhỏ thế nào cũng cứ nói hết ra." Lạc Hợp hỏi. Hỏi xong đợi chừng hai phút, không có ai trả lời. Lạc Hợp nhìn chằm chằm Tiêu Hàn Khinh, mở miệng chuẩn bị lên tiếng: "Vậy thì..."
"Tôi."
Mở miệng chính là Triệu Luân ngồi kế bên. Tuy hắn lên tiếng, nhưng ngữ khí lại hết sức do dự. "Tối qua tôi bị Sói tập kích, cơ bản là cùng một chỗ như hôm Ngụy Tử Hư bị đuổi giết."
"Cái gì?" "Sao!" Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, mọi người vốn đã thả lỏng lúc này lại khẩn trương hẳn lên, ánh mắt đồng loạt bắn về phía Triệu Luân.
"Ồ?" Lạc Hợp cũng không ngờ tới, cau mày. "Nói tường tận một chút đi."