Ngày dự định khởi hành cuối cùng cũng đã tới, Phạm Thiên chuẩn bị trang bị đầy đủ thì liền rời khỏi Phạm gia.
Lần này phải tới Hoàng Liên Sơn Mạch quãng đường rất xa nên đương nhiên là bọn họ sẽ sử dụng phi chu để di chuyển.
Trong hoàng thành nghiêm cấm sử dụng phi chu nên tất cả mọi người đều cùng nhau kết thành từng đội đi tới khu vực ngoại thành để tập kết.
Linh Nhi sẽ đi cùng đại trưởng lão nên Phạm Thiên lần này sẽ cùng đi với Phạm Thanh Nhã. Đi tới ngoài cửa Phạm gia trang thì hắn đã nhìn thấy Phạm Thanh Nhã đứng ở phía ngoài.
- Nhã tỷ!
Phạm Thiên lên tiếng gọi một tiếng thì Phạm Thanh Nhã liền quay qua nhìn hắn cười nhẹ. Mặc dù chỉ là một nụ cười thoáng quá nhưng cũng khiến hắn ngây người ra một lát.
Phạm Thiên không phải là một tên thiếu niên mới lớn chưa từng trải đời và Phạm Thanh Nhã cũng chưa hẳn là đẹp hơn nữ nhân của hắn nhưng toàn thân nàng lại tỏa ra một luồng khí tức xuất trần cuốn hút lấy tâm thần của hắn.
Phạm Thanh Nhã thấy Phạm Thiên ngẩn mặt ra nhìn mình thì liền đưa tay che miệng cười khúc khích một tiếng sau đó lại gần nói:
- Tiểu Thiên biểu đệ ngươi đã tới rồi, chúng ta hãy cùng lên đường thôi nào.
Phạm Thiên vội vàng gật đầu đáp ứng. Không hiểu sao khi đứng trước mặt Phạm Thanh Nhã hắn lại không được tự nhiên như lúc bình thường.
Sau đó cả hai cùng đi ra khỏi Lạc Thiên Thành và tiến về nơi tập kết ở ngoại thành. Trên đường đi cảm thấy không khí có vẻ hơi trầm lắng thì Phạm Thiên liền nói:
- Nhã tỷ, viên đan dược lần trước ngươi tặng ta quả thật là thần kỳ.
Phạm Thiên nhớ tới viên đan dược mà Phạm Thanh Nhã tặng cho mình thì cảm thấy kỳ lạ khi nàng tặng một viên đan dược như vậy cho mình.
Viên đan dược đó cực kỳ ngoài ý muốn của Phạm Thiên lại là một viên đan dược gia tăng công lực, nếu sử dụng sẽ có thể gia tăng được 10 năm công lực.
Hiện giờ cảnh giới của Phạm Thiên đã là cửu tinh Đại Võ Sư nên phải dùng sức áp chế tu vi của mình khiến cho công hiệu của viên đan dược đó không thể phát huy được hoàn toàn nhưng cũng giúp hắn tăng thêm được 4 năm công lực.
Nên nhớ lúc trước Phạm Thiên đã phải cần tới 20 năm để gia tăng công lực lên thêm 15 năm nên chỉ bằng một viên đan dược mà công lực của hắn gia tăng thêm 4 năm đã là cực kỳ thần kỳ rồi.
Có điều Phạm Thiên không thể hiểu được vì lý do gì mà Phạm Thanh Nhã lại tặng hắn một viên đan dược như vậy. Chưa kể tới việc đan dược gia tăng công lực ở Thiên Thế đại lục là cực kỳ hiếm có nếu không muốn nói là gần như không tồn tại.
Phạm Thanh Nhã không chỉ kiếm được một viên đan dược như vậy mà công hiệu còn lớn hơn Bão Nguyên Đan của hắn không biết bao nhiêu lần.
Với đẳng cấp hiện giờ của Phạm Thanh Nhã thì nàng tuyệt đối không đủ khả năng luyện chế loại đan dược này. Chẳng lẽ lúc trước ra ngoài lịch lãm nàng đã tìm được một di tích cổ nào đó ư?
Phương pháp dùng công lực để gia tăng khả năng tiến hóa của võ hồn là hệ thống nói cho Phạm Thiên biết, lúc trước Phạm Thanh Nhã nói hắn nên dùng trước khi đột phá Đại Võ Sư tức là trước khi võ hồn tiến hóa lần cuối ở những võ giả bình thường.
Chẳng lẽ Thanh Nhã đã đạt được truyền thừa thần bí nào đó sao? Cũng không loại trừ khả năng như vậy.
Phạm Thiên chờ đợi câu trả lời của Thanh Nhã thì nàng liền đáp:
- Loại đan dược này rất có lợi cho ngươi khi đột phá Đại Võ Sư, tiểu Thiên cứ yên tâm Nhã tỷ không hại ngươi đâu.
Phạm Thiên thấy Thanh Nhã không muốn nói tới chuyện này thì cũng không tiếp tục hỏi nữa. Nhưng hắn có thể xác định được rằng nàng quả thật có biết tới việc công lực ảnh hưởng tới tiến hóa võ hồn.
Hai người còn chưa nói được bao nhiêu câu thì đã tới được nơi tập kết rồi. Ở khu vực trống trải ở trước mặt có rất đông người đang tập trung ở xung quanh bảy chiếc phi chu còn lớn hơn cả chiếc phi chu của Chiến lão.
Trên mỗi chiếc phi chu đều được gắn gia huy khác biệt, từ bên trái sang chính là phi chu của tứ đại gia tộc. Hai chiếc ở bên phải thì có một chiếc gắn huy hiệu của Lạc gia cũng chính là hoàng tộc. Chiếc còn lại mang theo huy hiệu hình chiến mã chính là huy hiệu thuộc về quân đội của Lạc Thiên hoàng triều.
Phạm Thiên cùng Thanh Nhã tiến lên trên phía chiếc phi chu của Phạm gia và đi tới một nơi vắng người nhưng vẫn có rất nhiều người chú ý tới sự xuất hiện của bọn họ.
- Thanh Nhã biểu muội tới sớm quá nhỉ?
Phạm Giai Giai dẫn theo một vài thiếu niên phía sau nàng đi tới trước mặt Thanh Nhã và buông lời trào phúng:
- Ta còn cho rằng Thanh Nhã biểu muội là nữ nhân thanh cao thuần khiết, không ngờ mới chỉ vài ngày mà đã thông đồng với tộc đệ rồi.
Phạm Thiên thấy Phạm Giai Giai nói như vậy thì hơi nhướng mày nhìn nàng.
Thanh Nhã bình tĩnh đáp:
- Chuyện riêng của ta không cần biểu tỷ quan tâm.
Phạm Giai Giai liền nói:
- Chuyện ngươi chiêu đãi tộc đệ thì ta không thể quản được nhưng nếu như thiếu tộc trưởng biết tới chuyện này thì sao nhỉ?
Sắc mặt của Thanh Nhã liền trở nên sắc lạnh nói:
- Phạm Giai Giai, ngươi tốt nhất là quản cho tốt cái miệng của ngươi đi.
Ai cũng biết Phạm Bạch Ngôn hiện đang là người theo đuổi Thanh Nhã, nếu Phạm Giai Giai nói ra những lời bịa đặt này với hắn thì không nói tới nàng nhưng Phạm Thiên chắc chắn sẽ bị nhắm vào.
Phạm Giai Giai phát ra tiếng cười lớn đáp:
- Nếu không thì ngươi định sẽ làm gì?
Thanh Nhã lần này không lên tiếng nữa mà ngón tay đã nhẹ đẩy lưỡi kiếm của mình ra khỏi vỏ.
Phạm Giai Giai khinh thường nói:
- Một tam tinh Đại Võ Sư như ngươi mà định ra tay với ta sao? Ta sợ quá đi mất.
Phạm Giai Giai thân là thất tinh Đại Võ Sư thì không coi một tam tinh Đại Võ Sư như Thanh Nhã ra gì. Vì xét cho cùng thì việc một kẻ chỉ mới là Thông Mạch Cảnh sơ kỳ muốn đấu với Thông Mạch Cảnh hậu kỳ là cực kỳ ngu ngốc.
Thanh Nhã bất ngờ rút kiếm ra định tấn công Phạm Giai Giai thì bỗng nhiên từ phía sau nàng một vật nhỏ hình tròn bỗng nhiên bay ngang qua và bắn trúng đầu gối của Phạm Giai Giai.
Đầu gối Phạm Giai Giai bị đánh trúng thì lập tức mất thăng bằng mà quỳ một gối xuống đất.
Lúc này Phạm Thiên mới bước tới và nói:
- Vị tỷ tỷ này sao bỗng nhiên lại quỳ xuống như vậy? Chẳng lẽ ngươi định cầu xin Nhã tỷ tha thứ sao?
Phạm Giai Giai cảm thấy đầu gối mình đau đớn vô cùng, nàng đầu đầy mồ hôi nhìn sang bên phải thì mới thất được một viên đá nhỏ cỡ ngón tay đang lăn trên đất.
Vừa rồi Phạm Thiên đã bắn ra một viên đá nhỏ vào đầu gối của Phạm Giai Giai khi nàng định ra tay. Dù dao làm con rể của Đông Tà Hoàng Dược Sư hơn 20 năm thì công phu Đạn Chỉ Thần Công đã sớm được hắn luyện tới lô hỏa thuần thanh.
- Ngươi!!
Phạm Giai Giai nhận ra là Phạm Thiên đánh lén mình thì cực kỳ giận dữ. Nhưng lúc này từ phía sau lại truyền tới một loạt âm thanh huyên náo. Nàng quay lại quan sát thì thấy các vị trưởng lão cũng đã tới rồi.
Phạm Giai Giai không muốn tiếp tục gây chuyện nữa, nếu bây giờ trước khi khởi hành mà để các gia tộc khác thấy nội bộ Phạm gia có mâu thuẫn thì các vị trưởng lão chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng.
Phạm Giai Giai được mấy tên biểu đệ đỡ dậy thì quay người định bỏ đi.
- Sao vậy, vị tỷ tỷ này ngươi không tiếp tục quỳ nữa sao?
Phạm Giai Giai bỗng quay lại trừng mắt:
- Hừ!
Phạm Giai Giai nhìn chằm chằm vào Phạm Thiên rồi hừ lạnh một tiếng sau đó bỏ đi.
Phạm Thiên thấy Phạm Giai Giai phải nén giận rời đi thì liền nhếch mép lên cười.
Phạm Giai Giai cũng có thể coi là mỹ nhân nhưng nếu so với Thanh Nhã thì còn thua kém nhiều, đặc biệt là khí chất xuất trần của Thanh Nhã khiến cho hai người giống như vịt với thiên nga vậy.
Hơn nữa Phạm Thiên vốn chẳng quen biết gì Phạm Giai Giai, giờ đây nàng tới gây chuyện với Thanh Nhã thì hắn đương nhiên là phải giúp đỡ người sau rồi.
- Không ngờ ngươi lại có kỹ xảo phóng ám khí lợi hại như vậy đấy.
- Chỉ là chút trò vặt thôi, cũng nhờ vào viên đan dược của Nhã tỷ khiến công lực của ta tăng cao nên mới có thể phát huy ra uy lực như vậy đấy.
Phạm Thiên đẩy toàn bộ công lao cho viên đan dược Thanh Nhã tặng mình để tranh thủ niềm vui của mỹ nhân. Quả nhiên nàng sau khi nghe hắn nói vậy thì khóe miệng liền hơi cong lên.
Phạm Thiên còn đang mải ngắm mỹ nhân thì các gia tộc đều đã đến đông đủ nên những chiếc phi chu cũng đã bắt đầu được khởi động.
Sáu chiếc phi chu bay lên trên bầu trời và tiến về Hoàng Liên Sơn Mạch.