Gần trưa Phạm Thiên được Lý Thanh La mời tới dùng bữa với nàng và Vương Ngữ Yên. Hắn không có lý do gì để từ chối nên liền tới một cái đình nhỏ ở giữa hồ cùng hai nàng dùng bữa trưa.
- Sư đệ, ngươi ăn ít vậy là do thức ăn không hợp khẩu vị sao?
Lý Thanh La thấy Phạm Thiên chỉ động đũa vài lần rồi chỉ uống trà thì liền hỏi. Phạm Thiên cười đáp:
- Ta cũng không phải là chê bai đồ ăn trong trang nhưng sư đệ ta đã quen ăn thức ăn do mình tự nấu. Cũng có thể là do khẩu vị của ta khác thường mà thôi.
Lý Thanh La liền hỏi:
- Sư đệ ngươi nếu không quen ăn đồ Giang Nam thì ta sẽ kêu bọn hạ nhân đổi món.
Phạm Thiên nói:
- Không cần phải làm như vậy, ta đây có mang theo một chút đồ điểm tâm, sư tỷ và Yên nhi không ngại thì hãy cùng ta thưởng thức.
Phạm Thiên đưa tay lấy ra mấy món ăn từ trong hành trang khiến cho Lý Thanh La và Vương Ngữ Yên kinh ngạc không biết hắn lấy từ đâu ra.
- Mời!
Phạm Thiên lấy ra ba món ăn mặn một bình linh trà để trên bàn.
Lý Thanh La thấy mấy món ăn này cách trang trí dù khá tinh xảo nhưng trông cũng không khác biệt lắm với những món ăn của mình. Nàng thử gắp lấy một miếng rau xào ăn thử thì hai mắt liền mở lớn.
Món ăn của Phạm Thiên vị đạo không chỉ ngon gấp mấy lần món ăn Lý Thanh La thường ăn mà sau khi nàng ăn vào liền cảm thấy một luồng khí ấm từ trong thực quản bắt đầu chạy dọc cơ thể.
Gần đây Lý Thanh La cảm thấy tinh thần có chút mệt mỏi nhưng lúc này nàng cảm thấy cực kỳ minh mẫn, thể lực dồi dào như khi còn trẻ vậy.
Lý Thanh La kinh ngạc không nói nên lời:
- Cái này…
Phạm Thiên cười nói:
- Sư tỷ không cần khách khí, hãy cứ dùng thoải mái.
Lý Thanh La liền thử thêm món ăn khác và cảm giác được đan điền của mình dần nóng lên như nội lực của nàng đã có tiến triển.
Lý Thanh La khó lòng mà cưỡng lại được cảm giác kỳ diệu này nên liên tiếp động đũa. Vương Ngữ Yên ở cạnh thấy mẹ mình thất thố như vậy thì hết sức kinh ngạc.
Phạm Thiên nói:
- Yên nhi, ngươi cũng hãy ăn đi.
Vương Ngữ Yên nhẹ gật đầu sau đó bắt đầu ăn thử. Và ngay sau miếng đầu tiên nàng đã hiểu được tại sao mẹ mình lại phản ứng như vậy.
Vương Ngữ Yên vốn không biết võ công nên hiệu quả của món ăn càng thêm rõ rệt. Nàng cảm nhận được một thứ mà nàng trước nay không hề có, nội tức!
Nội tức này có được không phải nhờ linh đan diệu dược gì mà là nhờ vào món ăn tưởng chừng như vô cùng bình thường của Phạm Thiên.
Sau khi tiêu diệt hết ba món ăn Phạm Thiên lấy ra thì hai nàng vẫn còn tiếc nuối không chỉ vì hiệu quả đặc biệt của nó mà còn bởi vị ngon giống như không thuộc về món ăn trần gian đó.
Tiếc rằng đây không phải là bộ manga về nấu ăn nào đó nếu không biểu cảm của hai mẫu nữ còn đặc sắc hơn nữa.
Lý Thanh La bắt đầu thưởng thức linh trà do Phạm Thiên dùng linh thảo để pha chế nói:
- Không ngờ sư đệ lại có được thứ tiên lương như thế này, uổng công ta tưởng rằng mình đã nếm hết sơn hào hải vị vậy mà chỉ giống như ăn cơm canh đạm bạc so với thứ này.
Phạm Thiên nói:
- Nếu sư tỷ thích ta vẫn còn có nhiều, đảm bảo mỗi bữa có thể cho sư tỷ và Yên nhi ăn no.
Lý Thanh La cảm thấy vị sư đệ này còn quá nhiều sự thần bí nên liền nói:
- Sư đệ không cần vội vã rời đi, hãy cứ ở lại Mạn Đà Sơn Trang để nghỉ ngơi vài ngày trước cũng được. Ta sẽ để Yên nhi bầu bạn cũng ngươi.
Phạm Thiên trong lòng cầu còn không được thì sao lại từ chối, hắn liền nói:
- Vậy thì làm phiền sư tỷ và Yên nhi rồi.
Lý Thanh La khẽ cười duyên đáp lại sau đó nhìn về phía Vương Ngữ Yên ra hiệu.
- Thiên ca ca, để Yên nhi đưa ngươi đi thăm thú xung quanh Mạn Đà Sơn Trang…
Lý Thanh La thấy Vương Ngữ Yên gọi Phạm Thiên như vậy thì có chút bất ngờ nhưng cũng không nói gì. Nàng thậm chí còn muốn Vương Ngữ Yên và Phạm Thiên trở nên thân thiết hơn nữa kìa.
……
- Thiên ca ca, buổi sáng ta vẫn nghĩ đường côn pháp của ngươi tại sao lại không đánh thấp xuống ba tấc đúng vào huyệt thận du có phải là có thể một chiêu chế địch hay không?
Phạm Thiên cùng Vương Ngữ Yên bắt đầu đi dạo trong Mạn Đà Sơn Trang thì nàng bắt đầu trở nên đỡ câu nệ hơn mà nói chuyện thoải mái với hắn.
Phạm Thiên đáp:
- Đánh vào huyệt đạo đương nhiên sẽ dễ dàng chế địch nhưng cũng sẽ dễ bị đối phương ngăn cản. Nếu nội kình đủ mạnh thì khắp cơ thể đối thủ đâu đâu cũng là tử huyệt, đánh vào đâu cũng không quan trọng.
Nội kình của Thiên Thế đại lục chủ sát thương, nếu đánh trúng đối phương thì cho dù không phải tử huyệt cũng có thể gây tổn thương nặng nề nên võ giả tại đại lục không quan trọng việc đả huyệt.
Vương Ngữ Yên bắt đầu hỏi Phạm Thiên về những chiêu thức võ học và hắn cũng vui lòng trả lời.
Phạm Thiên luyện võ đâu chỉ trong vài năm, khác với những võ giả tại đại lục chỉ chăm chăm vào gia tăng cảnh giới thì Phạm Thiên đã phải kìm hãm tu vi của mình trong một thời gian rất dài và trong lúc như vậy hắn chỉ có thể nghiên cứu võ đạo mà thôi.
Có thể nói tại thế giới này Phạm Thiên chính là một võ học tông sư cũng không ngoa.
Nhưng Phạm Thiên đương nhiên là biết Vương Ngữ Yên hỏi những thứ này là cho ai, nàng vốn không thích võ công nên hỏi những thứ này là để chỉ lại cho Mộ Dung Phục mà thôi.
Phạm Thiên cố tình giải đáp mọi câu hỏi của Vương Ngữ Yên nhưng tất cả đều hướng về một giải pháp duy nhất, tăng cao cảnh giới. Thứ mà hắn biết chắc Mộ Dung Phục sẽ không thể đạt được trong thời gian ngắn khiến cho những giải pháp này hoàn toàn trở nên vô dụng.
Cuối cùng Vương Ngữ Yên cũng nhận ra điều này và tỏ ra chán nản không hỏi nữa.
Phạm Thiên thấy vậy thì nói:
- Yên nhi, ta thấy ngươi đã đọc rất nhiều thư tịch võ công, kiến thức cao siêu tại sao không đi luyện võ?
Vương Ngữ Yên liền nói:
- Ta không thích học võ, nếu không phải vì biểu ca thì ta cũng sẽ không đọc thư tịch võ học làm gì. Một nữ nhân như ta thì múa đao lộng thương tranh đấu chém giết thì còn ra thể thống gì?
Phạm Thiên liền nói:
- Luyện võ đâu chỉ vì tranh đấu? Yên nhi, ngươi đã từng gặp ngoại công cùng ngoại tổ mẫu của mình chưa?
- Nếu như ta nói rằng ngươi trông giống hệt như ngoại tổ mẫu của mình thì sao? Không phải là lúc trước, mà hiện giờ cũng rất giống.
Vương Ngữ Yên kinh ngạc nói:
- Sao có thể? Mẫu thân giờ đã gần tứ tuần thì ngoại tổ mẫu cũng phải lục tuần, sao có thể giống ta được?
Phạm Thiên cười đáp:
- Không phải là ngoài sáu mươi mà sư mẫu đã gần ngoài chín mươi tuổi rồi. Nhưng ta khẳng định với ngươi là dung mạo của nàng vẫn giống hệt ngươi hiện giờ, họa chăng chỉ già hơn ngươi không quá mười tuổi mà thôi.
Thấy Vương Ngữ Yên có vẻ không tin nên Phạm Thiên liền nói:
- Võ công Tiêu Dao Phái có khả năng trú nhan cực tốt. Sư mẫu luyện một môn võ công gọi là Tiểu Vô Tương Công. Nhờ nó mà dù tuổi đã chín mươi nhưng dung nhan vẫn như thiếu nữ đôi mươi. Sư phụ trước khi truyền toàn bộ công lực cho ta trông cũng không già hơn ba mươi tuổi là bao trong khi lão nhân gia ngài tuổi cũng gần bằng sư mẫu.
Phạm Thiên thấy chưa đủ kích thích liền nói thêm:
- Không chỉ có vậy, sư phụ còn có một vị sư tỷ có danh hiệu là Thiên Sơn Đồng Mỗ, năm nay đã 96 tuổi nhưng vẻ ngoài lại trông như thiếu nữ mười mấy tuổi. Võ công phái Tiêu Dao không chỉ cao thâm mà còn có thể khiến cho dung nhan vĩnh trú nữa.
Bốn chữ dung nhan vĩnh trú lực sát thương lớn như thế nào thì đã được lịch sử chứng minh rõ ràng. Biết bao nhiêu nữ nhân thậm chí là nam nhân đã phải trở nên điên cuồng và đổ biết bao tiền của chỉ để níu giữ lại một phút thanh xuân.
Thứ này là dụ hoặc quá mức lớn lao ngay cả một thiếu nữ không hiểu sự đời như Vương Ngữ Yên cũng không thể chống lại được.
Phạm Thiên liền nói:
- Yên nhi, ngươi là ngoại tôn nữ của sư phụ, cũng có thể coi là một nửa người của Tiêu Dao Phái. Nếu như ngươi muốn học võ công của bổn phái cũng không phải không được.
Vương Ngữ Yên thấy Phạm Thiên muốn dạy võ công cho mình thì liền mừng rỡ, nhưng sau đó hắn liền nói:
- Có điều thứ mà ta dạy cho ngươi là tuyệt học của bổn phái, tuyệt đối không được phép truyền lại cho người khác mà không được sự đồng ý của ta.
Vương Ngữ Yên nghe đến đây thì hơi thất vọng nhưng sau đó nàng lại nghĩ cho dù không thể truyền lại cho biểu ca nhưng chỉ cần giữ được vẻ thanh xuân là được rồi.