Gamer Xưng Bá Dị Giới

Chương 151: Mẫu nữ nhận mặt



Đoàn Diên Khánh xuất thân đại lý thì học được võ công thượng thừa, bản thân cũng là tuyệt đỉnh cao thủ nhưng đã bao giờ từng thấy chưởng lực ngưng hình như vừa rồi?

Cho dù là Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn gia là một trong những môn công pháp hiếm có có thể đem nội kình biến thành kiếm khia phóng ra từ ngón tay nhưng cũng chỉ tới vậy mà thôi.

Muốn Lục Mạch Thần Kiếm bắn ra một thanh kiếm từ trong ngón tay đả thương địch nhân? Đó là pháp thuật của thần tiên chứ không còn là võ công nữa rồi!!

Thiếu niên trước mắt mình vậy mà lại phóng ra tử sắc chưởng lực lớn như vậy, là chướng nhãn pháp hay là pháp thuật?

Dù thế nào thì Đoàn Diên Khánh cũng gắn cho Phạm Thiên một cái đặc điểm là cực kỳ nguy hiểm.

Đoàn Diên Khánh âm thầm dùng phúc ngữ thuật truyền âm cho Diệp Nhị Nương.

- Nhị Nương, sau đây ta sẽ dùng Nhất Dương Chỉ mở đường máu, ngươi hãy trợ công cho ta. Lão Tam đã không xong rồi, không cần để ý tới hắn.

Diệp Nhị Nương âm thầm gật đầu, tứ đại ác nhân bọn họ vốn mang chữ ác nhân không phải là nói chơi. Đạo nghĩa giang hồ là thứ gì? Đáng cho bọn họ bỏ mạng sao?

Đoàn Diên Khánh giơ lên thiết trượng thông qua đó thi triển Nhất Dương Chỉ bắn về phía Phạm Thiên. Nhân cơ hội này Diệp Nhị Nương liền chạy về cánh rừng phía sau và Đoàn Diên Khánh cũng đuổi theo.

Phạm Thiên đưa tay đánh tan chỉ khí của Đoàn Diên Khánh cười nhạt:

- Nếu để cho các ngươi chạy thoát thì chẳng phải là ta sẽ mất mặt hay sao?

Phạm Thiên lập tức đáp trả Đoàn Diên Khánh bằng Nhất Dương Chỉ. Đoàn Diên Khánh hoàn toàn không ngờ hắn lại biết tuyệt học của Đoàn gia nên không kịp tránh né.

Đoàn Diên Khánh và Diệp Nhị Nương trúng phải Nhất Dương Chỉ thì lập tức ngã ra đất mà không thể cử động.

Phạm Thiên lúc này mới từ từ đi tới, A Tử thì cười hì hì theo sau.

Đoàn Diên Khánh cố ngửa mặt lên nhìn Phạm Thiên hỏi:

- Tại sao… ngươi lại biết Nhất Dương Chỉ!

Phạm Thiên không đáp mà đưa tay điểm vào tử huyệt trên người Đoàn Diên Khánh. Thấy Đoàn Diên Khánh toàn thân căng cứng rồi tuyệt khí thì Phạm Thiên lại nhìn về phía Diệp Nhị Nương.

Diệp Nhị Nương vốn là nhân tình của Huyền Từ thì cũng có chút tư sắc nhưng tuổi tác đã cao nên khuôn mặt đã dần lão hóa. Phạm Thiên không có nhiều hứng thú nên liền một chỉ đưa ra lấy mạng Diệp Nhị Nương.

A Tử thú vị chạy tới quan sát xác chết của Đoàn Diên Khánh và nói:

- Đây chính là tứ đại ác nhân đó sao? Vậy mà yếu như vậy?

Phạm Thiên cười đáp:

- Không phải là do chúng yếu mà là do ta quá mạnh thôi.

Đoàn Diên Khánh là cao thủ hiếm thấy, toàn bộ Đại Lý thì ngoại trừ các cao tăng của Thiên Long Tự chỉ có Bảo Định Đế Đoàn Chính Minh mới có thể ngang tay mà thôi.

Hướng mắt ra toàn trung nguyên nhưng người có thể coi là tuyệt đỉnh cao thủ tuyệt đối không nhiều, Tiêu Phong tính là một cái ngoài ra chỉ có Đinh Xuân Thu mà thôi.

Tiêu Dao tam lão đã sắp bước vào cảnh giới Tiên Thiên đương nhiên không thể xếp chung với những kẻ này. Huyền Từ, Tiêu Viễn Sơn hay Mộ Dung Bác đều đã ngang với Đại Võ Sư hậu kỳ rồi.

Đoàn Diên Khánh đẳng cấp chỉ tương đương tứ tinh Đại Võ Sư, đấu với Võ Linh như Phạm Thiên đã là bất lợi cực lớn rồi mà hắn còn không hề nương tay nên việc một chiêu bị bại cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc.

A Tử dù ngoài miệng nói tứ đại ác nhân yếu nhưng vừa rồi nàng tận mắt nhìn thấy Đoàn Diên Khánh một chưởng đánh chết Chung Vạn Cừu nên nội công cũng phải rất mạnh.

A Tử ngày càng chờ mong học được Bắc Minh Thần Công, theo nàng thấy Phạm Thiên còn trẻ mà võ công cao như vậy thì chắc chắn là nhờ vào môn công phu có thể hấp thu nội lực của người khác đó.

A Tử lập tức bày ra khuôn mặt ngoan ngoãn đáng yêu của mình và ôm lấy tay của Phạm Thiên lấy lòng hắn.

Phạm Thiên chỉ cười cười sau đó thì mới đi tới gần Nguyễn Tinh Trúc và đưa tay giải huyệt cho nàng.

Nguyễn Tinh Trúc được giải huyệt thì lập tức bật dậy nhưng sau khi chứng kiến cái xác không đầu của Đoàn Chính Thuần thì khuôn mặt nàng liền trắng bệch.

Lúc này Nguyễn Tinh Trúc không còn khóc lóc nữa nhưng Phạm Thiên có thể thấy được nội tâm của nàng đang cực kỳ đau khổ.

Phạm Thiên thấy Nguyên Tinh Trúc dường như tinh thần đã tan vỡ thì liền nhíu mày. Nếu như nàng lớn tiếng gào khóc thì không sao, nhưng có vẻ như đau khổ cùng cực đã khiến trái tim nàng chết lặng rồi.

Nếu như không tìm cách giúp Nguyễn Tinh Trúc có động lực sinh tồn trở lại thì khả năng cao là nàng sẽ tự phong bế mình mà ngây ngốc đến hết đời.

Phạm Thiên nghĩ tới đây liền đưa tay ra thò vào bên trong ngực áo của A Tử.

A Tử mặc dù biết Phạm Thiên lớn mật nhưng không ngờ trước mặt người ngoài hắn lại dám làm vậy thì liền đỏ bừng mặt mà nhắm mắt lại.

Nhưng những gì A Tử lo sợ lại không xảy ra, nàng mở mắt ra thì thấy Phạm Thiên đã cầm trên tay chiếc kim tỏa (vòng cổ bằng vàng, đồ trang sức của trẻ con nhà quyền quý thời xưa) của mình và đưa tới trước mặt Nguyễn Tinh Trúc.

Nguyễn Tinh Trúc vốn đang chết lặng bỗng nhìn thấy chiếc kim tỏa thì trái tim bỗng tăng tốc. Hai tay nàng lập tức đưa ra bắt lấy chiếc kim tỏa và nhìn nó với vẻ kinh ngạc.

- Từ đâu… từ đâu mà ngươi có được chiếc kim tỏa này!?

Phạm Thiên liền kéo A Tử tới vào nói:

- Ngươi thử kiểm tra vai nàng đi.

Nguyễn Tinh Trúc giống như người điên đưa tay kéo áo A Tử xuống khiến nàng giật mình. A Tử vốn định phản kháng nhưng nhìn khuôn mặt của Nguyễn Tinh Trúc thì lại không thể ra tay để mặc nàng kéo áo mình xuống.

Nguyễn Tinh Trúc nhìn thấy chữ Đoàn Trên vai của A Tử thì mừng rỡ kêu lên:

- Đúng rồi… đúng là con rồi… A Tử, ta là mẹ con đây!!

Nguyễn Tinh Trúc vui sướng nói nhưng sau đó lại bất ngờ ôm lấy A Tử bật khóc:

- A Tử! Phụ thân ngươi chết rồi!! Hắn đã chết rồi!!!

A Tử bị biến cố này làm cho giật mình. Nữ nhân này nói mình là mẹ của nàng? Hơn nữa cha nàng lại còn chết rồi?

A Tử lúc trước rình coi bên cạnh thấy nữ nhân này thân thiết với nam nhân mới chết kia. Chẳng lẽ hắn chính là cha của nàng?

Nguyễn Tinh Trúc nói cho A Tử biết thân phận của nàng thì A Tử mới biết rằng nam nhân không đầu kia thực sự là cha của mình.

A Tử mồ côi từ nhỏ thì thứ gọi là thân tình nàng cũng không quá tha thiết lắm.

Nhưng dù sao nữ nhân trước mặt cũng là mẹ của mình hơn nữa nàng còn mới phải trải qua nỗi đau mất phu nên A Tử cũng để mặc cho Nguyễn Tinh Trúc ôm mình phát tiết.

- A Tử! Ngươi vẫn còn có một người tỷ tỷ nữa. Ta nhất định sẽ tìm nàng về và mẹ con chúng ta sẽ chung sống với nhau!

Nguyễn Tinh Trúc sau khi mất đi Đoàn Chính Thuần thì A Chu và A Tử liền trở thành động lực sống duy nhất của nàng. Nàng bây giờ muốn tìm về nữ nhi của mình để dùng phần đời còn lại bù đắp cho hai nàng.

Nguyễn Tinh Trúc hai tay ôm lấy A Tử vốn đang bĩu môi khó chịu và xoa đầu nàng nữ tiểu hài tử thì trên mặt liền hiện lên vẻ mẫu tình hiền từ.

Nhân tình chết thì trong lòng Nguyễn Tinh Trúc chỉ còn có nữ nhi mà thôi, và đó cũng chính là thứ duy nhất có thể xoa dịu nỗi đau của nàng.

Nguyễn Tinh Trúc lúc này mới để ý tới Phạm Thiên và nói:

- Thiếu hiệp chính là phu quân của A Tử sao?

Nguyễn Tinh Trúc nhớ lúc trước A Tử bị Vân Trung Hạc truy đuổi thì lúc sau liền quay lại cùng thiếu niên này, nữ nhi mình lại hết sức thân mật gọi hắn là phu quân. Hơn nữa hắn còn giết chết tứ đại ác nhân thì cũng chính là giúp nàng báo thù cho Đoàn Chính Thuần nên trong lòng mang theo hảo cảm rất lớn đối với Phạm Thiên.

Phạm Thiên không hề phủ nhận đáp:

- Bá mẫu mạnh khỏe, ta cùng A Tử yêu thương lẫn nhau nên đã tự định chung thân mong ngươi đừng trách.

A Tử nằm trong lòng Nguyễn Tinh Trúc thì thầm bĩu môi, cái gì mà yêu thương lẫn nhau nên tự định chung thân? Nếu không phải vì Bắc Minh Thần Công nàng mới không thèm đi theo Phạm Thiên đâu này.

Nhưng hiển nhiên tiểu nha đầu không bị hai người bỏ vào trong mắt. Nguyễn Tinh Trúc hài lòng nói:

- Ngươi thiếu niên xuất anh hùng lại hết lòng yêu thương A Tử. Một nữ tế ưu tú như vậy thì ta cũng không có gì để phản đối. Tiếc là cha A Tử mới qua đời, xác còn chưa lạnh cần phải chịu tang nên không thể lập tức thành thân với ngươi được.

Phạm Thiên đáp:

- Giữ vững hiếu đạo là chuyện phải làm, ta và A Tử còn trẻ cũng không cần vội vã.

Nguyễn Tinh Trúc gật đầu, nàng nhìn Phạm Thiên càng lúc càng hài lòng.

Phạm Thiên cảm thấy mình vẫn có thể gia tăng hảo cảm của Nguyễn Tinh Trúc thêm một chút nữa nên liền nói:

- Bá mẫu, có phải tấm kim tỏa của A Tử là do ngươi đeo lên người nàng và tỷ tỷ của nàng không?

- ------☆☆☆☆-------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.