- Huân Nhi tiểu mỹ nhân, lần này ta không giết ngươi nhưng nếu ngươi còn không biết khôn tiếp tục muốn gây phiền phức cho ta thì ta cũng không ngại lấy mạng ngươi đâu. Trên đại lục này Cổ tộc cũng không phải là nhất gia độc đại, nếu lúc đó ta mang theo thi thể cùng linh hồn của ngươi tới Hồn tộc thì ta nghĩ hẳn là bọn họ sẽ vui lòng ra tay bảo vệ ta.
Phạm Thiên thực tế cũng không tin Hồn tộc có thể bảo vệ mình hay không nhưng việc này cũng không quan trọng, chỉ cần có thể khiến Huân Nhi nghĩ rằng không có cách nào dồn hắn vào đường cùng là được. Như vậy nàng sẽ không đem tính mạng của mình ra để đùa giỡn mà tính kế hắn.
Quả nhiên Huân Nhi thái độ ngay lập tức trở nên mềm hơn một chút, Hồn tộc cùng Cổ tộc có thể nói là hai thế lực mạnh nhất trong Viễn Cổ Bát Tộc.
Từ xưa tới hay cả hai tộc không ngừng tranh đấu nhưng vẫn không phân thắng bại. Hơn nữa nhiều năm phân tranh như vậy hai tộc cũng kết xuống không ít thù hận nên nếu Phạm Thiên thật sự muốn gia nhập thế lực của Hồn tộc thì Cổ tộc cũng tạm thời không có cách nào bắt lại hắn cả. Đến lúc đó kẻ chịu thiệt chỉ có Huân Nhi mà thôi.
Phạm Thiên những gì cần nói thì cũng đều đã nói rồi. Hắn cũng không có ý định nấn ná ở lại lâu thêm nữa.
- Nhưng trước khi đi ta cũng nên thu một chút lợi tức chứ nhỉ?
!!!
Chỉ thấy Phạm Thiên một tay kéo lấy cằm của Huân Nhi nâng lên sau đó liền cúi xuống ngậm lấy đôi môi nhỏ nhắn của nàng.
Huân Nhi hai mắt mở lớn vì kinh hãi hai tay không ngừng đánh lên người Phạm Thiên chỉ tiếc là một kẻ chỉ có bát đoạn đấu khí như nàng sao có thể làm hắn bị thương, ngược lại trông rất giống như tình nhân khẽ nũng nịu vậy.
Phạm Thiên hai ngón tay khẽ nhu quai hàm của Huân Nhi khiến miệng của nàng không không chế được mà mở ra. Hắn liền nhân cơ hội mà vọt vào bắt lấy cái lưỡi đinh hương mà không ngừng nhấm nháp.
- Không… nụ hôn đầu tiên của ta…
Huân Nhi trong đầu ông ông lên, nàng cố gắng phản kháng mà không thể sau đó liền ngừng giãy dụa mà hai hàng thanh lệ liền không nhịn nổi mà tuôn ra.
- Ừm…
Phạm Thiên khẽ nhả đôi môi đã sưng đỏ của Huân Nhi, đầu lưỡi của cả hai còn lưu lại một đạo ngân tuyến hết sức dâm mỹ.
Huân Nhi lúc này tay chống lên mặt đất miệng còn khẽ mở mà thở dốc hai mắt vô thần như không dám tin vào sự thật vậy.
Phạm Thiên khóe miệng khẽ cong lên rồi hắn liền biến mất trước khi Huân Nhi kịp tỉnh táo trở lại.
Không biết qua bao lâu Huân Nhi mới giật mình hồi thần, nàng không ngừng lấy ra thanh thủy rót vào miệng mình rồi phun ra. Do động tác quá nhanh khiến cho Huân Nhi thiếu chút nữa sặc nước mà ho khan không ngừng làm khuôn mặt nhỏ thoáng cái liền đỏ bừng.
- Đáng chết… đáng chết… đáng chết… ta sẽ giết ngươi… ta sẽ giết người…!!!
Huân Nhi trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng không ngừng dùng tay lau miệng như muốn đem toàn bộ dịch thủy bên trong móc ra vậy.
…
Nhưng không qua bao lâu động tác của Huân Nhi liền dừng lại, nàng dùng hai tay ôm mặt hai hàng thanh lệ không ngừng rơi.
- Tiêu Viêm ca ca… Huân Nhi có lỗi với ngươi…
Huân Nhi từ chỗ không ngừng chửi rủa Phạm Thiên sau đó thì chuyển sang đau khổ khóc lớn nhớ tới ý trung nhân của mình. Nụ hôn đầu của nàng đã đánh mất vào tay kẻ mà nàng căm hận mà không thể trao cho Tiêu Viêm ca ca của nàng thì đối với một vị mười bốn tuổi thiếu nữ quả thực không khác gì đánh mất trinh tiết vậy.
Cuối cùng không biết qua bao lâu thì Huân Nhi liền trở nên chết lặng ngồi đó hai mắt đỏ bừng nhìn lên bầu trời, nguyệt quang phía trên đầu giống như không hề quan tâm tới những gì đang diễn ra bên dưới mà chỉ dùng ánh sáng nhu hòa của mình chiếu sáng ban đêm lạnh lẽo.
Huân Nhi cuối cùng lẳng lặng không nói đứng dậy mà hướng phía Tiêu gia mà đi về.
Phạm Thiên ở trong bóng tối thấy vậy thì ý cười trên mặt càng nhiều.
Lúc này Phạm Thiên cùng Huân Nhi đã hoàn toàn vạch mặt thì hắn cần gì phải khách khí với nàng cơ chứ. Hắn chỉ là lo lắng Huân Nhi nghĩ không thông mà tự sát như vậy mọi kế hoạch mà hắn bày ra sẽ trở nên vô ích mà thôi.
Khi đó không chỉ không thu hoạch được gì mà Phạm Thiên sẽ còn phải đối mặt với sự truy sát của Cổ tộc khi bọn họ điều tra ra chân tướng nữa.
Phạm Thiên còn không có dự định thực sự đi tìm Hồn tộc bởi vì một kẻ sở hữu linh hồn mạnh mẽ như hắn rất dễ trở thành con mồi trong mắt những kẻ này. Phạm Thiên cũng không muốn phải từ bỏ mà rời khỏi phó bản này sớm như vậy.
……
Huân Nhi chân trước bước vào bên trong Tiêu gia thì Lăng Ảnh liền chậm một bước trở về. Nàng vội vàng điều chỉnh tâm thái trước khi đối mặt với Lăng Ảnh.
Huân Nhi tuyệt đối không muốn kẻ thứ ba biết được chuyện xảy ra với mình trong đêm nay.
- Tiểu thư, ngươi không sao chứ? Tên Phạm Thiên đó có làm hại ngươi không?
Huân Nhi quay lại nhìn Lăng Ảnh đang lo lắng thì đáp:
- Ta không sao.
Lăng Ảnh hai mắt liền lập lòe hỏi:
- Tiểu thư… hắn có đối với ngươi… hạ xuống Sinh Tử Ấn?
Huân Nhi nghe ba chữ Sinh Tử Ấn thì ánh mắt lập lòe hỏi:
- Thứ Sinh Tử Ấn này, rốt cuộc là sao?
Lăng Ảnh nghe Huân Nhi hỏi thì mới bắt đầu nhớ lại, trong mắt còn thỉnh thoảng hiện lên vẻ sợ hãi.
Phạm Thiên trước khi đi đã cho Lăng Ảnh nếm thử uy lực của Sinh Tử Ấn. Là thứ phát triển từ Sinh Tử Phù thì đương nhiên Sinh Tử Ấn không chỉ có thể khống chế sinh mạng mà còn kế thừa khả năng đem đối phương hành hạ đến mức sống không bằng chết thậm chí còn đem nó phát triển thêm một bậc.
Phạm Thiên có chút không nỡ ra tay hành hạ tiểu mỹ nhân Huân Nhi nhưng còn Lăng Ảnh thì không chút nào thiếu sót được hưởng thụ Sinh Tử Ấn hành hạ.
Lăng Ảnh đem cảm thụ của mình khi Sinh Tử Ấn được kích hoạt:
- Lúc đó ta cảm giác giống như linh hồn của mình bị vạn trùng cắn xé không thể nào dứt bỏ. Thứ cảm giác đó khó mà diễn ta được bằng lời nói, khi đó ta thực sự chỉ muốn đem linh hồn của mình tự bạo để giải thoát khỏi nỗi thống khổ này. Sau khi cơn đau kết thúc tên Phạm Thiên đó có nói nếu như hắn không đem Sinh Tử Ấn đóng lại thì cơn đau sẽ kéo dài chín chín tám mươi mốt ngày, và đau đớn sẽ ngày một tăng lên. Đến ngày thứ 81 thì linh hồn của ta không sai biệt lắm đã bị Sinh Tử Ấn ăn mòn mà trở thành một cái xác không hồn, sống không bằng chết…
Huân Nhi trong lòng cũng thoáng hiện lên vẻ sợ hãi, loại phương thức hành hạ độc địa như vậy nàng cũng là lần đầu biết tới, chỉ mới nghe thôi mà đã cảm thấy tê dại cả da đầu.
Lăng Ảnh nhận ra thái độ của Huân Nhi thì hai mắt trừng lớn nói:
- Tiểu thư… chẳng lẽ ngươi… đáng chết! Lão nô hộ giá bất lực, để tiểu thư phải rơi vào nguy hiểm!!!
Huân Nhi thấy Lăng Ảnh bắt đầu tự trách thì liền ra hiệu cho hắn dừng lại. Nàng hít sâu một hơi nói:
- Được rồi, dừng lại đi! Nếu như tên Phạm Thiên đó không lập tức kích hoạt thứ Sinh Tử Ấn này thì có nghĩa là hắn còn chưa có ý định hoàn toàn trở mặt với chúng ta.
Lăng Ảnh lo lắng hỏi:
- Nhưng tiểu thư, với địa vị của ngươi lại mang trong mình một loại ấn ký nguy hiểm như vậy thì chẳng khác nào đem bản thân mình rơi vào sự khống chế của kẻ khác?
Huân Nhi trầm ngâm đáp:
- Đương nhiên không thể để việc này tiếp diễn được. Lăng lão, ngươi hãy lập tức trở về trong tộc nghiên cứu các loại cổ tịch xem có cách nào phá giải Sinh Tử Ấn hay không. Nhớ đừng để kẻ nào phát hiện ra, cho dù là cha ta cũng tạm thời đừng cho hắn biết. Nếu như chúng ta kinh động tới hắn thì không biết hắn sẽ làm ra hành động gì đâu.
Phạm Thiên tự tin như vậy thả nàng đi thì có nghĩa là hắn tự tin rằng ngay cả Cổ Nguyên cũng không thể phá giải Sinh Tử Ấn. Chừng nào Sinh Tử Ấn còn trên người Huân Nhi thì Phạm Thiên không hề lo lắng tới việc bị Cổ tộc truy sát, ngược lại lúc này sinh mạng của nàng lại đang nằm trên tay Phạm Thiên.
Huân Nhi lúc này không thể hành động theo cảm tính, nàng phải tìm mọi cách để thoát khỏi sự khống chế của Sinh Tử Phù nếu không thì bất kể kế hoạch tiếp theo tỉ mỉ kỹ lưỡng thế nào thì Phạm Thiên vẫn có thể dễ dàng lấy mạng nàng.
- Lão hủ tuân mệnh!
Lăng Ảnh cung kính hô một tiếng rồi biến mất chỉ để lại một mình thân ảnh đơn bạc bước chân có chút phù phiếm nặng nề lê bước trở về gian phòng của mình.