Tiêu Viêm một đường đi về phía tây thì đã dần tới gần biên giới Gia Mã đế quốc. Vân Lam Tông cũng không giống nguyên tác đưa ra lệnh truy nã đối với Tiêu Viêm nên một đường này hắn không gặp phải trở ngại nào cả. Phạm Thiên biết cho dù có ra lệnh truy nã thì trừ khi mình tự ra tay nếu không muốn bắt lại kẻ mang nhân vật chính khí vận như Tiêu Viêm cũng sẽ tìm cách vượt qua được mà thôi.
Thay vì hạ lệnh truy nã làm đả thảo kinh xà thì Phạm Thiên liền để mặc Tiêu Viêm thoải mái rời đi nhằm làm hạ thấp lòng cảnh giác của hắn.
Tuy vậy Tiêu Viêm sau khi nghe Dược lão trước khi chìm vào ngủ say nói mình là mục tiêu của một thế lực mạnh mẽ trong bóng tối thì không dám rêu rao khắp nơi mà một lần nữa cẩn thận ngụy trang thân phận một đường đi thẳng.
Do phi hành đấu kỹ vô cùng hiếm có mà Tử Vân Dực trong Ma Thú sơn Mạch đã sớm bị Phạm Thiên lấy đi nên Tiêu Viêm phải mất hơn nửa tháng không ngừng chạy đi thì mới có thể tới được biên cảnh của Gia Mã đế quốc.
Không bị Vân Lam Tông truy nã nên Tiêu Viêm thuận lợi vượt qua Trấn Quỷ Quan là tòa thành lớn có trọng binh tọa trấn. Nhưng Tiêu Viêm lại không để ý tới việc có một đám hắc vụ lặng lẽ xuất hiện và bám theo phía sau hắn.
Rời khỏi Gia Mã đế quốc, Tiêu Viêm liền vượt qua vài trăm dặm nữa tới được một nơi gọi là Hắc Giác Vực.
Hắc Giác Vực này nằm tại trung tâm của tam đại đế quốc lại sở hữu địa hình đặc thù nên lập tức trở thành một khu vực hấp dẫn những kẻ đào vong từ ba đế quốc lựa chọn đi tới.
Nơi này đơn giản là một vùng đất vô pháp luật, ở đây chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn còn kẻ yếu sẽ bị đào thải. Tại Hắc Giác Vực chỉ cần ngươi đủ mạnh thì muốn làm gì cũng được nên đây có thể coi là khu vực hỗn loạn nhất ở giữa ba đế quốc.
Nhưng tại trung tâm vùng đất hỗn loạn này lại như vật cực tất phản mà tồn tại một khu vực hòa bình yên ổn. Đơn giản là vì nơi đó có Già Nam học viện, một thế lực áp đảo trên cả tam đại đế quốc tồn tại khiến cho bất cứ kẻ nào có ý định gây chuyện tại gần Già Nam học viện đều sẽ phải phơi xác trên Tử Linh Thụ.
……
Mênh mông vô tận bình nguyên, phóng nhãn nhìn lại chỉ thấy một màu đen đơn điệu. Trên bầu trời hôn ám, không khí trên bình nguyên như có một cỗ áp lực làm cho tâm tình người ta phát buồn bực. Tại cái địa phương quỷ dị này, khó trách phát sinh ra những quy tắc hỗn loạn.
Tiêu Viêm ngày hôm nay vừa nới đặt chân tới Hắc Giác Vực thì tâm tình không hiểu sao lại buồn bực vô cùng. Hắn đã đi hơn nửa ngày rồi mà vẫn chưa thấy được bất cứ một bóng người nào qua lại.
Dần về buối chiều muộn thì bầu trời hôn ám trên đầu Tiêu Viên lại càng thêm tối đen khiến cho người khác tâm thần hoảng hốt.
Tiêu Viêm thật sự không muốn nghỉ qua đêm tại một nơi như thế này nhưng hắn lại không biết đường đi tại Hắc Giác Vực này ra sao nên nếu cố tình di chuyển khi trời tối rất dễ bị lạc đường.
Tiêu Viêm bất đắc dĩ phải tìm một khu vực coi như là kín đáo trên đại bình nguyên này để nghỉ ngơi. Để đề phòng hắn liền lấy xuống Huyền Trọng Xích đặt ngay bên cạnh bất cứ lúc nào cũng có thể cầm lấy vào tư thế chiến đấu.
Buổi chiều dần qua đi, mặc dù trời vẫn chưa tối hẳn nhưng trên Hắc Vực đại bình nguyên lại xuất hiện không ít ngọn hắc phong thổi trên trời khiên xung quanh trở nên tối tăm khó mà phân biệt được phương hướng.
- Cái địa phương quái quỷ này thật là khó đi, ngày mai nhất định phải tìm được thành trấn nào đó để mua lấy bản đồ chi tiết mới được.
Đêm đã tới nhưng Tiêu Viêm không dám ngủ mà chỉ yên lặng ngồi xếp bằng nghỉ ngơi nhưng vẫn giữ lại một tia cảnh giác.
- Vù!
Trên trời từng đạo hắc phong lại nổi lên khiến không gian xung quanh càng thêm quỷ dị, Tiêu Viêm trong lòng xuất hiện cảm giác vô cùng bất an nên liền đưa tay nắm lấy Huyền Trọng Xích.
Đúng vào lúc này từng đạo tiếng cười quỷ dị bất ngờ xuất hiện bên tai Tiêu Viêm khiến cho lông tơ của hắn lập tức dựng đứng.
- Khặc khặc…
Một đạo hắc vụ xuất hiện trên bầu trời để lộ ra một đôi huyết hồng sắc đồng tử trông vô cùng quái dị nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm.
- Không khổ công ta tìm kiếm mấy ngày nay, cuối cùng thì cũng đã tìm được tên tiểu tử ngươi… khặc khặc…
Tiêu Viêm trong lòng trầm xuống, kẻ trong hắc vụ này hắn nhìn không ra cảnh giới mà dường như đối phương là nhắm vào hắn mà tới nên Tiêu Viêm toàn thân trở nên căng thẳng vô cùng.
Thanh âm trong hắc vụ lại một lần nữa truyền ra:
- Dược Trần, ngươi còn định lẩn trốn nữa sao? Lần trước ngươi may mắn thoát khỏi tay chúng ta nhưng lần này bản tôn lão đích thân xuất mã xem ngươi còn có thể thoát được không.
Tiêu Viêm nghe được kẻ trong hắc vụ nói vậy thì trong lòng cơ bản đã xác định được thân phận của kẻ này chính là từ thế lực khổng lồ mà Dược lão đã từng nhắc tới.
Thế lực này ngay cả bực cường giả như Dược lão còn phải e ngại thì tuyệt đối không phải là một tên nho nhỏ Đại Đấu Sư như Tiêu Viêm có thể chống lại.
Nghĩ tới đây Tiêu Viêm không chút nào do dự cầm Huyền Trong Xích vung lên tấn công.
- Diễm Phân Phệ Lãng Thước!
Tiêu Viêm vừa xuất thủ chính là chiêu thức mạnh nhất của hắn lúc này. Chỉ có điều hắc vụ thấy thế cũng chỉ truyền ra tiếng người nhạt.
- Vô tri tiểu nhi.
Hắc vụ thoáng truyền ra một đạo kình phong dễ dàng đánh bay Huyền Trọng Xích cùng Tiêu Viêm ra ngoài.
Tiêu Viêm lập tức lợi dụng phản lực mà bỏ chạy về phía ngược lại. Hắc vụ thấy thế liền phát ra tiếng cười quái dị:
- Khặc khặc… muốn chạy sao?
Ngay lập tức hắc vụ liền lao tới muốn bắt lại Tiêu Viêm.
Ngay vào lúc này Tiêu Viêm vốn đang đem lưng quay về phía hắc vụ bỗng nhiên xoay người lại. Chỉ thấy trên tay của hắn là một cái hoàng bạch nhị sắc tiểu sơn đang không ngừng phát ra từng đạo khí tức bất ổn.
- Phật Nộ Hỏa Sơn… Đi!!!
Tiêu Viêm không chút do dự ném ra chiêu số mạnh mẽ nhất, một chiêu dung hợp dị hỏa này thậm chí có thể khiến cho Đấu Hoàng cường giả trọng thương. Tiêu Viêm không biết Phật Nộ Hỏa Sơn có thể làm gì được kẻ bên trong hắc vụ hay không nhưng ít nhất cũng có thể câu thêm được chút thời gian cho hắn chạy trốn.
- Rầm!!!
Chỉ thấy trên bầu trời tối tăm của Hắc Vực đại bình nguyên bỗng xuất hiện một đạo cường quang cực mạnh chiếu sáng nguyên một vùng rộng lớn.
Phật Nộ Hỏa Sơn phát nổ ngay gần khiến cho Tiêu Viêm phải chịu đựng dư ba không nhỏ của nó nhưng hắn lại cứng rắn lợi dụng điểm này để tăng tốc bỏ chạy.
Tiêu Viêm một đường không ngừng chạy trốn không dám quay đầu lại. Tại bình nguyên rộng lớn này muốn tìm thấy một người là quá dễ, trước hết hắn phải tìm cách rời khỏi nơi này đã.
Nhưng khi Tiêu Viêm đang dốc hết sức chạy trốn thì cảm giác lạnh lẽo lúc trước lại xuất hiện trên đầu hắn khiến cho trái tim của Tiêu Viêm thắt chặt lại.
- A!
Tiêu Viêm bỗng nhiên nhìn thấy trước mặt một kẻ mặc hắc bào xuất hiện từ giữa không trung và ngay lập tức không gian xung quanh thân thể của hắn liền bị ngưng đọng lại khiến Tiêu Viêm không cách nào động đậy.
Thần bí hắc bào nhân lúc này mới đi tới trước mặt Tiêu Viêm và hắn liền thoáng nhìn thấy một khuôn mặt gia nua da dẻ nhăn nheo như gốc cây khô dùng đôi huyết hồng đồng tử nhìn mình.
- Tên tiểu gia hỏa ngươi được lắm, chiêu vừa rồi có lẽ là Đấu Tông cũng không dám chính diện tiếp, chỉ tiếc là trước mặt bản tôn thì đó chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Nhìn hắc bào lão nhân hoàn hảo không chút tổn hại chỉ là mất đi đám hắc vụ quanh người thì Tiêu Viêm biết rằng hắn không nói dối.
- Bản tôn… kẻ này chẳng lẽ là Đấu Tôn cường giả!?
Tiêu Viêm cách đây không lâu mới biết được Dược lão tên thật là Dược Trần là một cái Đấu Tôn cường giả. Hắc bào lão nhân này nếu dám một mình tới đối phó với Dược lão thì chắc hẳn cũng phải là Đấu Tôn.
Tiêu Viêm trong lòng trầm xuống, bây giờ cho dù là Đấu Tông cũng có thể dễ dàng bóp chết hắn chứ đừng nói gì tới Đấu Tôn cường giả.
Thấy Tiêu Viêm im lặng không nói một lời thì hắc bào lão nhân bỗng nhiên chuyển ảnh mắt tới chiếc hắc sắc giới chỉ trên tay hắn.
- Khặc khặc… Ôn hồn nạp linh sao? Quả nhiên là một trong nhưng cái hiếm hoi cửu phẩm Luyện Dược Sư trên đại lục, thủ đoạn quả nhiên không ít.
Thấy hắc bào lão nhân đưa tay bắt lấy chiếc hắc sắc giới chỉ mà Dược lão đang ẩn mình bên trong thì Tiêu Viêm giật mình quát:
- Không được!
Nhưng đáng tiếc là toàn thân Tiêu Viêm đang bị cầm cố thì hắn làm sao có thể phản kháng được nên hắc bào lão nhân liền dễ dàng tháo xuống chiếc hắc sắc giới chỉ trên tay hắn.