Chỉ thấy bốn đạo thân ảnh liền từ bên trong một gian nhà lao ra, trong đó một người vừa lên tiếng chính là Tiểu Y Tiên, ba người còn lại chính là Tiêu Mị, Tiêu Ngọc cùng Thanh Lân.
- Tử Nghiên mau qua đây!
Tiểu Y Tiên vừa nói thì Tử Nghiên liền hóa thành một đạo tàn ảnh xuất hiện bên cạnh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
- Tiên tỷ tỷ, kẻ này rất lợi hại, các ngươi phải cẩn thận!
Tiểu Y Tiên cười khổ xoa đầu Tử Nghiên nói:
- Tử Nghiên ngươi nhầm rồi, đây không phải là kẻ địch.
Tử Nghiên nghe vậy thì hơi ngạc nhiên nhìn về phía Phạm Thiên.
Lúc này Tiêu Mị bất ngờ chạy tới ôm lấy Phạm Thiên, nàng như muốn đem toàn thân mình dung nhập vào với hắn vậy. Tiêu Mị tham lam hít lấy một hơi cảm nhận được mùi hương quen thuộc trên thân Phạm Thiên thì mới nói:
- Sư phụ, Mị nhi nhớ ngươi lắm!
Tiêu Mị tu luyện Mị Thiên Công trong thức hải có trồng lấy tình loại của Phạm Thiên nên khi phải xa cách không chỉ tu vi tiến cảnh bị chậm lại rất nhiều mà còn khiến nàng cảm thấy như bản thân bị thiếu sót mất điều gì đó.
Sự ỷ lại của người tu luyện Mị Thiên Công đối với người mà nàng song tu là rất lớn, tu luyện càng tới cảnh giới cao thâm thì nó lại càng lớn.
Hàn Nguyệt ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy có chút quái dị. Nàng đã nghe được Tiêu Mị gọi Phạm Thiên là sư phụ nhưng không hiểu sao khi nhìn vào thái độ của hai người thì lại giống như là tình lữ hơn là sư đồ.
Hàn Nguyệt không phải là dạng nữ nhân có tình tò mò mạnh và cũng chưa ít khi nghĩ tới chuyện trai gái nhưng hành động mập mờ của cả hai lại khiến nàng không nhịn được mà có suy nghĩ này trong đầu.
Đám nữ nhân trong Nguyệt Linh biết Phạm Thiên là người một nhà thì liền bỏ xuống lòng cảnh giác. Nhưng Hàn Nguyệt vẫn không nhịn được mà hỏi:
- Vị tiền bối này, không biết ngươi vì sao lại có thể tiến vào nội viện của Già Nam học viện được?
Mặc dù Phạm Thiên bề ngoài rất trẻ nhưng có thể dạy ra được những đồ đệ như mấy người Tiêu Mị thì hiển nhiên là cảnh giới của hắn cũng sẽ không thấp. Vì thế Hàn Nguyệt không thể dùng vẻ ngoài để xác định tuổi tác của hắn mà liền dùng tới hai chữ tiền bối.
Phạm Thiên quan sát vị thiếu nữ tên Hàn Nguyệt này một chút. Trước khi mấy người Tiêu Mị và Huân Nhi tiến vào nội viện thì Hàn Nguyệt chính là đệ nhất mỹ nhân của nội viện này.
Bằng vào vẻ đẹp của nàng thì hiện tại vẫn được xếp ngang hàng với ngũ đại viện hoa hiện tại nhưng do nàng lại không được lọt vào thập cường của Cường Bảng do sự xuất hiện của ba người Tiêu Mị, Tiểu Y Tiên và Thanh Lân đã đẩy nàng ra khỏi bảng.
Mà đặc điểm chung của ngũ đại viện hoa chính là nằm trong thập cường nên Hàn Nguyệt không được xếp chung với các nàng.
Nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng tới việc Phạm Thiên thưởng thức vẻ đẹp của nàng. Không chỉ có thế, Hàn Nguyệt còn có một cái muội muội tên là Hàn Tuyết cũng xinh đẹp không kém gid nàng. Đến lúc đó nếu có thể đem tỷ muội cùng thu thì đương nhiên là tốt nhất.
Còn về việc làm sao thu thì Phạm Thiên đã sớm có ý định rồi, tại Trung Châu Thiên Bắc Thành có thế lực của Hồng gia áp đảo Hàn gia của Hàn Nguyệt một đầu tạo áp lực rất lớn cho các nàng.
Hồng gia không chút che giấu dã tâm muốn chiếm đoạt Hàn gia, nhưng do Hồng gia có dây mơ rễ má với Phong Lôi Các nên Hàn gia muốn phản kháng lại cũng không được.
Đến khi đó Hàn gia đại nạn lâm đâu Phạm Thiên chỉ cần xuất hiện kịp thời thì không cần hắn ra điều kiện Hàn Nguyệt và Hàn Tuyết hai tỷ muội cũng sẽ vì gia tộc mà dâng lên bản thân mình cho Phạm Thiên để cầu hắn giải nguy cho gia tộc.
Để tạo ra cho Hàn Nguyệt ý thức rằng mình là người có thể giúp nàng bảo vệ Hàn gia thì Phạm Thiên nói cho nàng biết thân phận của mình.
Phạm Thiên nói ra mình là một cái Đấu Tông cường giả đồng thời còn là bát phẩm Luyện Dược Sư thì toàn bộ thành viên của Nguyệt Linh bao gồm cả Hàn Nguyệt cũng vô cùng kinh hãi.
Phải biết rằng cho dù là ở Trung Châu thì Đấu Tông cường giả vẫn là cường giả bậc nhất. Kẻ mạnh nhất Hàn gia là cha của Hàn Nguyệt cũng chỉ mới là nửa bước Đấu Tông mà thôi.
Chưa kể đến bát phẩm Luyện Dược Sư cái thân phận này đừng nói là Đấu Tông mà là Đấu Tôn thậm chí là Đấu Thánh cường giả cũng phải vô cùng khách khí với hắn không dám thất lễ.
Phạm Thiên thấy thân phận của mình tạo thành một ấn tượng sâu sắc đối với Hàn Nguyệt thì vô cùng vui vẻ vì đã đạt được mục đích.
- Ngươi là Hàn Nguyệt phải không? Nghe nói một năm này ngươi đã giúp đỡ cho mấy người Mị nhi không ít, ta liền ở đây cảm tạ ngươi. Ở đây ta có một viên ngọc bội ẩn chứa không gian chi lực mà ta tình cờ thu được, nếu như gặp phải chuyện gì nguy cấp có thể đem đấu khí truyền vào bên trong ta sẽ lập tức nhận được tin mà tới trợ giúp.
Viên ngọc bội này đương nhiên không phải là Phạm Thiên thu được ở đâu mà là do hắn tự mình luyện chế ra. Bên trong có một cái tiểu hình Truyền Tống Trận sau khi đột phá Võ Tông mới có thể thi triển ra thất phẩm trận pháp mà tạo ra thứ này.
Có điều hiện giờ Phạm Thiên mặc dù đã nắm được đại bộ phận của thất giai trận pháp Truyền Tống Trận nhưng tu vi gia tăng quá nhanh mà tạo nghệ trận đạo của hắn vẫn còn kém một bước nữa mới có thể trở thành thất giai Trận Tông.
Vì vậy nên tiểu hình Truyền Tống Trận này là chưa hoàn chỉnh, đương nhiên không phải tính năng của nó không hoàn chỉnh mà là nó không thể duy trì lâu dài được. Sau ba lần sử dụng thì tiểu hình Truyền Tống Trận này sẽ vỡ nát và không thể sử dụng được nữa.
Nhưng ba lần sử dụng thôi cũng là đủ rồi.
Hàn Nguyệt thụ sủng nhược kinh đáp:
- Ta nào có công lao gì để Phạm Thiên đại sư phải ban thưởng trọng như vậy!? Ta chỉ là làm những việc nên làm mà thôi!
Phạm Thiên cười nhạt đáp:
- Đối với ngươi thì đó là việc nên làm nhưng đối với mấy người Mị nhi thì đó là sự giúp đỡ không thể thiếu, ngươi cứ nhận lấy không được từ chối nữa.
Phạm Thiên nói vậy thì Hàn Nguyệt tỏ vẻ áy náy cất miếng ngọc bội vào trong nạp giới một cách cẩn thận, trong lòng nàng lúc này đang vô cùng phấn khích khiến cho vẻ ngoài lạnh lùng của nàng cũng bị hòa tan đi không ít.
Không nên coi thường một lời hứa này một lần xuất thủ của Đấu Tông cường giả đều là đáng giá nghìn vàng, nhiều gia tộc cho dù dâng hết của cải ra cũng không thể mời được Đấu Tông cường giả vì mình mà ra tay một lần.
Có nó trong tay không khác nào Hàn gia của nàng liền có thêm một vị thần bảo hộ.
Phạm Thiên gật đầu hài lòng nói:
- Tô Thiên đại trưởng lão có việc muốn nhờ ta nên mời ta tới nội viện này. Cho nên ta sẽ ở lại đây một vài ngày.
Tiêu Mị lúc này mới vui vẻ nói:
- Không bằng sư phụ hãy ở lại đây đi. Thành viên của Nguyệt Linh chúng ta đều là nữ hài tử nên nơi ở vô cùng sạch sẽ mà lại thanh tịnh, Hàn Nguyệt học tỷ có thể chuẩn bị cho ngươi một gian phòng để nghỉ ngơi.
Hàn Nguyệt lập tức gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta sẽ ngay lập tức cho người đi an bài.
Vừa mới tiếp nhận một ân huệ quá lớn nên Hàn Nguyệt cung muốn làm ra một chút gì để báo đáp. Mặc dù Nguyệt Linh của nàng đều là nữ hài tử không cho phép nam nhân ở lại nhưng thân phận của Phạm Thiên đủ để vượt trên các quy định.
……
Phạm Thiên sau đó liền ở lại đại bản doanh của Nguyệt Linh. Đêm hôm đó hắn liền bị cùng Tiêu Mị tiểu biệt thắng tân hôn không ngừng tu luyện Mị Thiên Công.
Tiếp nhận công lực tinh hoa của Phạm Thiên thì Tiêu Mị toàn thân liền như được thoát thai hoán cốt một lần nữa khiến tu vi nhanh chóng gia tăng.
Đêm hôm đó Phạm Thiên ngoại trừ cùng Tiêu Mị tu luyện thì còn nhận được một chút niềm vui bất ngờ nữa.
Phạm Thiên không nghĩ tới rằng Tiêu Mị trong học viện không chỉ là thần tượng của nam sinh mà mị lực của nàng còn hấp dẫn được cả nữ sinh.
Hổ Gia là tôn nữ của Hổ Kiền trong nguyên tác vốn là thích Huân Nhi nhưng không ngờ đóa hoa bách hợp này bây giờ lại thầm yêu Tiêu Mị.
Bình thường thiếu vắng Phạm Thiên mà Tiêu Mị lại vô cùng bài xích ý nghĩ đi tìm nam nhân khác nên liền cùng Hổ Gia chơi trò hư long giả phượng để an ủi bản thân.
Hổ Gia đêm nay liền muốn tới tìm Tiêu Mị nhưng khi nhìn thấy nàng cùng Phạm Thiên cùng nhau thì vô cùng hoang mang.
Sau đó Tiêu Mị liền phát huy mị lực của bản thân đem Hổ Gia mê đến thần hồn điên đảo sau đó ngơ ngác đem lần đầu tiên của mình dâng lên cho Phạm Thiên. Lần đầu tiên súng thật đạn thật ra trận mà không phải chỉ thăm dò bên ngoài thì Hổ Gia liền nhanh chóng mê luyến cái khoái cảm lạ thường này mà thuần phục với Phạm Thiên.