Gắn Kết Bên Em

Chương 47





Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông lây nhiễm ý cười, Mai Nhiễm hiểu bản thân đoán đúng rồi, trong nháy mắt muốn ngồi dậy để thoát khỏi phạm vi nguy hiểm nhưng dần dần mềm xuống.

Tại buổi sáng sớm ánh nắng tươi sáng, sau khi cô bị người nào đó dỗ rất nhiều “lời ngon tiếng ngọt”, cô rơi vào giấc ngủ say mới.

Khi tỉnh lại, thời gian đã nhảy tới mười giờ rưỡi, Mai Nhiễm dụi dụi con mắt, đang chuẩn bị rời giường, ai ngờ trong tầm mắt dần dần rõ ràng là gương mặt tuấn tú của người đàn ông đột nhiên phóng đại, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã thành thạo cuốn chăn lăn sang một bên giường kia.

Phó Thì Cẩn thấy cô phản ứng lớn như vậy, ngồi ở bên cạnh giường buồn cười nhìn cô. Lần hiếm hoi anh tự kiểm điểm mình, chẳng lẽ cường độ quá nhiều? Hay là…… thờì gian quá dài?

Nghĩ thế, trong nháy mắt ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, nơi khóe mắt thậm chí không che giấu được xuân sắc lộ ra.

Anh dứt khoát nằm xuống giường, bắt được cô đặt ở trong lòng, ngực anh dán sát sau lưng cô, Mai Nhiễm gần như có thể cảm thụ tiếng tim anh đập.

“Nhiễm Nhiễm, đêm qua anh suy nghĩ rất nhiều.”

“Anh suy nghĩ cái gì?”

“Em.”

Ngoại trừ chỗ trống ở quá khứ, hiện tại và tương lai của anh sẽ liên quan đến em.

Anh gần như muốn đi đến cuối cuộc đời, chỉ cần nghĩ đến mỗi giây mỗi phút trong cuộc đời này được ở bên cạnh cô, trong lòng anh đã nảy sinh niềm hạnh phúc vô bờ.

Giọng Mai Nhiễm khàn khàn, giống như ngọc đã được mài dũa, đưa đến cảm nhận riêng biệt, “Buổi tối hôm ấy, khi đèn sau của chiếc xe anh ngồi lấp lòe càng lúc càng mơ hồ, anh có biết lúc ấy em nghĩ gì không?”

Anh ôm lưng cô, dán sát bên tai cô thấp giọng hỏi, “Nghĩ gì?”

“Lúc ấy em nghĩ, người đàn ông này, anh ta sẽ thuộc về người phụ nữ như thế nào nhỉ?”

Không ngờ cái liếc mắt kinh hồng (1) lúc ấy, thậm chí không tính là diễm ngộ (2), c không biết như thế nào, từ đó trở đi nó đã hạ xuống gốc rễ trong lòng cô.


(1) Kinh hồng – 拼音 là cụm từ xuất phát từ câu “Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long” trích trong bài Lạc thần phú thời Tam quốc. Cụm từ này thường được dùng để miêu tả hình dáng uyển chuyển của bậc mỹ nhân.

(2) Diễm ngộ -艳遇, ý chỉ mối quan hệ giữa một người với người khác phái. Thông thường có thể chia làm năm cấp bậc: “Gặp gỡ cây cỏ”: Hai người thuần túy hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài hoặc nhu cầu tình dục nên tiến tới với nhau, sau đó đường ai nấy đi. “Gặp gỡ bọt sóng”: Hai người cô độc tình cờ gặp nhau vì cơ duyên nào đó, trong thời gian ngắn ngủi thấu hiểu nhau kích thích bọt sóng trong lòng, rất nhanh rơi vào lưới tình ảo giác. “Gặp gỡ kim ngọc”: Một bên xuất sắc bị người xuất sắc khác thu hút, sau khi bỏ công sức theo đuổi đối phương khiến đối phương cảm động, trải qua thời gian kết giao khá dài, hai bên dần dần nảy sinh cảm tình. “Gặp gỡ trân châu”: Hai người vô ý gặp nhau, không có bất kỳ chuẩn bị tư tưởng, đã bị diện mạo/tính tình/giọng nói của đối phương thu hút để lại ấn tượng sâu sắc trong trái tim hai người; hai bên để mọi thứ thuận theo tự nhiên, không cố gắng xúc tiến tình cảm, thỉnh thoảng vẫn nhớ lại cảnh tượng đó như một cảnh tượng đẹp. Cuối cùng là “Gặp gỡ kim cương”: Thường thường ở trong thoáng nhìn, hoặc một câu nói, hoặc một việc… Trong nháy mắt tựa như tia chớp bắn trúng nội tâm hai bên, hai người nhanh chóng để lại một không gian riêng biệt cho đối phương trong lòng mình. Hai bên chú trọng trao đổi về tâm hồn, thời gian diễm ngộ ở cấp bậc này dài nhất, thậm chí là cả đời, còn có thể là kết thúc viên mãn hay không chỉ là vấn đề thứ yếu.

Đó là một cảm giác rất kì diệu, nếu cuộc đời này không tái ngộ, chẳng sợ đến khi cô kết hôn sinh con, thành sở hữu của một người khác, chỉ sợ cô cũng không quên nổi người đàn ông đó, không quên nổi buổi đêm trăng lạnh gió mát ngập tràn mùi thơm của oải hương ấy.

Mai Nhiễm nở nụ cười nhẹ nhàng, mơ hồ mang theo vẻ đắc ý, “Không ngờ đó là \ của em.”

“Của em cái gì?” Anh hướng dẫn từng bước.

Cô cầm tay anh quơ quơ, quay đầu lại, “Người đàn ông của em.”

Bàn tay ấm áp lướt qua lưng, Mai Nhiễm co rụt người, anh đã đưa hơi thở gấp gáp của cô trở về trong miệng.

Người đàn ông thực tủy biết vị (3) quả nhiên trải qua không chịu nổi trêu chọc, cũng may anh săn sóc cô, chỉ lướt qua, vẫn chưa xâm nhập, nếu không Mai Nhiễm cảm thấy khả năng hôm nay mình không thể xuống giường nổi.

(3) Tương đương nghĩa với “ăn quen bén mùi”, thường dùng với nghĩa bóng ám chỉ trong chuyện chăn gối.

Cô không biết là, thật ra Phó Thì Cẩn có tính toán khác.

Sau khi dùng cơm trưa, Mai Nhiễm ngồi trên ghế salon nghịch di động, mấy ngày nay Dư Thanh giống như mai danh ẩn tích, gọi điện thoại không nghe, nhắn tin không trả lời, cô có chút lo lắng có phải đã xảy ra chuyện gì không.

Cô đã gọi điện cho quản gia nhà họ Dư hỏi thăm. Bác quản gia tỏ vẻ không hề biết chuyện này, cô lại hỏi tình hình gần đây của ông cụ, nghe nói mấy ngày nay ông đều đang bế quan, cô vô cùng ngạc nhiên, không phải ông Dư đã không làm gả y từ lâu rồi ư? là ai có lớn mặt mũi như vậy có thể mời ông một lần nữa cầm lấy kéo?

Cô lại tìm kiếm tin tức giải trí mấy ngày nay, ngoại trừ xx ngoại tình, xx hít thuốc phiện, căn bản không có tin tức một chút nào của Dư Thanh, cô không biết nên lo lắng hay là yên tâm đây.

Cậu ấy đã lớn như thế, chắc là không xảy ra chuyện gì.

“Nhiễm Nhiễm, lại đây giúp anh thắt cà vạt.”

Mai Nhiễm thả di động trong tay xuống, đi vào phòng để quần áo, người đàn ông thay đổi một bộ vest, thân hình cao lớn dựa vào cửa, trong tay cầm một cái cà vạt.

“Buổi chiều anh còn cuộc họp à?”

Cô cầm lấy cà vạt, trước tiên khoa tay múa chân, Phó Thì Cẩn phối hợp cúi người xuống, tạo thành độ cao vừa vặn với cô, “Coi như là buổi hội nghị.”

Tuy rằng động tác Mai Nhiễm có phần lạ lẫm, nhưng năng lực học tập của cô rất cao, sau mấy phút được anh chỉ dẫn, kết quả cuối cùng là thắt rất đẹp.

“Cũng coi như?”

Anh bâng quơ tung đáp án, “Họp phụ huynh.”

Mai Nhiễm giật mình. Ở trong ấn tượng của cô, ba chữ này có liên quan nhiều hơn với các bạn học sinh, vậy thì liên quan gì đến anh?

Phó Thì Cẩn đã thuận tay lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ váy đã chuẩn bị sẵn, “Họp gia tộc của nhà anh.”

Gặp, gặp gia tộc ư?

Nếu quyết định cùng về nhà với anh, Mai Nhiễm đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng thời điểm nghe mấy chữ này trong lòng cô vẫn có chút hồi hộp, “Vì sao anh không nói sớm với em?”

“Bận.”

Bận cái gì? Tối hôm qua anh ở cùng một chỗ với mình, một câu nói đâu mất đến một phút đồng hồ, anh làm gì bận đến mức đó?

Từ khi đột phá quan hệ tới nay, Mai Nhiễm cảm nhận sâu sắc lời người đàn ông này nói không thể giải thích bằng mặt chữ, quả nhiên trong chốc lát, cô lĩnh hội được ý nghĩa sâu sắc sau từ “Bận”.

Anh còn có thể bận việc gì?

Bận việc phong hoa tuyết nguyệt, hồ thiên đồ (4) mà thôi!


(4) Hồ thiên đồ –胡天胡, dùng cho nghĩa xấu, ý chỉ hành vi suồng sã, ngôn ngữ bừa bãi.

Kiểu dáng váy không phải phong cách trước kia của cô, nhìn bề ngoài hoa lệ và quý giá hơn, Mai Nhiễm đang định cầm lấy, ai ngờ anh lại giữ chặt không buông, cô nghi hoặc nhíu mày.

“Ban nãy em mới giúp anh thắt cà vạt?”

Mai Nhiễm bị anh dẫn dắt từng bước một nhảy vào trong hố, gật đầu.

Người đàn ông chậm rãi cong môi nở nụ cười, “Cho nên, anh cảm thấy chính mình tất yếu có qua có lại mới toại lòng nhau.”

Đợi hai người đồng loạt thay xong quần áo gần như là chuyện nửa tiếng sau, để xứng với y phục trên người, Mai Nhiễm đặc biệt trang điểm nhẹ, mái tóc dài được búi lên bởi cây trâm. Cô chỉ cần im lặng đứng ở đó đã làm cho người ta cảm thấy là một phong cảnh đẹp đẽ.

Khi cô cầm tay Phó Thì Cẩn bước ra ngoài, những người hầu ở bên ngoài đồng loạt ngước lên nhìn, cho dù không nhìn kỹ, cô cũng có thể cảm giác được trong những ánh mắt giao nhau đó sự kinh diễm khó có thể che giấu.

“Không cần lo lắng.”

“Vâng.” Mai Nhiễm lên tiếng.

“Mọi người đều thích em. Hơn nữa,” Anh hơi hơi nghiêng đầu nói thầm vào tai cô một câu.

Mai Nhiễm: “Ba em cũng đến?!”[Gắn kết] Chương 47

Thật ra Mai Hồng Viễn vừa đến không lâu, sau khi việc trong nhà có chút biến chuyển, ông cần xử lý sạch sẽ cái đuôi mới tới được.

Thời khắc nhìn thấy cha, tia thấp thỏm cuối cùng trong lòng Mai Nhiễm tan thành mây khói, người đàn ông này vĩnh viễn là hậu thuẫn và chỗ dựa lớn mạnh nhất của cô.

Con gái duyên dáng yêu kiều đứng ở trước mặt, trong nháy mắt Mai Hồng Viễn dường như trông thấy bóng dáng người vợ đã khuất trên người con bé, trong lòng ông vô cùng vui vẻ.

Dung Dung, em có thấy không? Cuối cùng anh đã không khiến em thất vọng, anh đã nuôi dưỡng con gái chúng ta tốt như vậy, tốt như vậy.

Sau này anh sẽ dẫn con bé đi trên thảm đỏ, giao con bé vào tay một người đàn ông khác, anh sẽ nhìn cô dựng dục sinh mệnh mới, truyền thừa huyết mạch của chúng ta…… Tất cả cảnh tượng đó anh sẽ dùng ánh mắt của anh nhìn thay em, dùng trái tim của anh nhớ kỹ giùm em.

“Ba ba.”

“Ừ!” Mai Hồng Viễn đáp lời, tiến lên cầm tay cô.

Giây phút đi vào đại sảnh, đến cùng Mai Nhiễm cảm nhận được vì sao lúc trước anh nói cụm từ “gặp gia đình” thành “Họp phụ huynh”.

Bên trong ngồi kín người, có cả nam và nữ, trên người mỗi người đều mặc trang phục vô cùng nghiêm túc, nhìn thấy Mai Nhiễm xuất hiện, mấy chục ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cô.

Suy nghĩ đầu tiên của Mai Nhiễm: Đây là đội hình gia tộc xa hoa nhất từ lúc chào đời tới nay cô gặp được, ước chừng có hơn năm người?

May mắn bình thường cô cũng thường gặp những sự kiện lớn nên không đến mức luống cuống.

Hóa ra gia tộc này phân thành các nhánh khổng lồ, hơn nữa đúng vào thời điểm họp mặt gia tộc mỗi năm một lần, mọi người đều đặc biệt quay về, còn nghe nói Phó Thì Cẩn “đột nhiên” có vị hôn thê……

Dùng từ ‘đột nhiên’ này là có lý do. Người trong gia tộc đều biết này ánh mắt người thừa kế trẻ tuổi mới được lựa chọn này cao cỡ nào, lúc trước rất nhiều danh viện cũng không lọt vào mắt anh. Có người từng đoán lúc anh ta kết hôn ít nhất là sau 35 tuổi, thậm chí một đoạn thời gian còn có lời đồn: Khả năng cả đời này anh ta không kết hôn. Cho nên đối với người phụ nữ sắp chấm dứt cuộc sống độc thân của Phó Thì Cẩn, sự tò mò của bọn họ hừng hực như củi lửa châm dầu, suýt nữa không thể ngăn cản nổi.

Có điều nghe nói vị hôn thê của anh là người Trung Quốc, trước khi gặp mặt, không ít người đều bổ túc phong tục kết hôn của Trung Quốc, miễn cho mạo phạm vị giai nhân này.

Mặc dù thẩm mỹ của phương Đông và phương Tây tồn tại sự khác biệt nhất định, nhưng có nhận thức ban đầu – cô gái này là do Phó Thì Cẩn có ánh mắt cực cao chọn lựa, cho nên khi họ thấy con người thật của Mai Nhiễm, ấn tượng đầu tiên chỉ có bốn chữ: Dệt hoa trên gấm.

Bởi vì Phó Thì Cẩn đã lên tiếng trước, cho nên lần “Họp phụ huynh” này tiến hành vô cùng vui vẻ, điều Mai Nhiễm duy nhất lo lắng là: Các trưởng bối quá nhiệt tình, cô nhận được rất nhiều quà.

Cô đi theo sau Phó Lan Tâm, nhìn cô thong dong bình tĩnh nói chuyện với người khác. Mặc dù nở nụ cười nhẹ nhưng cả người bà toát ra khí chất đầy thu hút mà lại vô cùng uy nghiêm, từ thái độ mọi người có thể thấy họ rất kính trọng bà, trong lòng cô bội phục thêm vài phần. Một người phụ nữ Trung Quốc muốn đứng vững gót chân ở nơi đất khách quên người, sự chua xót này cô khó lòng tưởng tượng nổi.

Cuối cùng, những món quà gặp mặt Mai Nhiễm thu được gom góp lại cả một thúc. Đến khi tiễn bước họ hàng, cô đã mỏi chân đến mức gập cả người, đành dựa vào người đàn ông bên cạnh.

Hai vị trưởng bối rốt cuộc có thời gian ngồi xuống, Phó Lan Tâm rót hai tách trà, “Đã lâu không trà.”


Mai Hồng Viễn cười nói, “Hơn hai mươi năm, đúng là đã lâu.”

Ông ngước mắt lên, vừa vặn thấy con gái hắt xì một cái, hơi cười, “Tưởng Tưởng nhanh mệt vậy à? Tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt à?”

Lời người nói vô tâm người nghe cố ý, Phó Lan Tâm liếc nhìn con trai đầy ẩn ý, dịu dàng nói, “Nhiễm Nhiễm, mệt mỏi thì con về nghỉ trước đi, bác và cha con cần tâm sự.”

Mai Nhiễm quả thật mệt mỏi nên không từ chối.

Bạn cũ gặp lại, hiển nhiên có rất nhiều chuyện cũ để hồi tưởng, huống chi hai người còn sắp kết thành thông gia vì con cái, bởi vậy đề tài trò chuyện càng rộng hơn.

Sau một hồi ôn chuyện, Phó Lan Tâm đi thẳng vào chủ đề, “Khả năng cần tổ chức hôn lễ ở hai nước, trình tự có vẻ phức tạp, chi bằng chúng ta chọn ra ngày đính hôn trước.”

Mai Hồng Viễn cười nhạt: “Cũng tốt.”

Trong lúc hai phụ huynh trao đổi chuyện nhân sinh đại sự rất hòa hợp, Mai Nhiễm đã về tới phòng, thay quần áo, tẩy trang, tắm rửa xong, cô trực tiếp đổ ập xuống giường đi ngủ.

Lúc mơ mơ màng màng cảm giác có người nằm xuống bên cạnh, theo bản năng cô xoay người tiến sát trong ngực anh, ngửi hơi thở mát lạnh quen thuộc rồi đi vào giấc ngủ.

Phó Thì Cẩn hôn lên trán cô, “Ngủ đi.”

Nghe hô hấp của cô gái trong lòng đều đều, anh lấy từ trong túi ra một sợi tơ hồng, quấn quanh ngón áp út ở tay trái cô, nhẹ nhàng thắt một cái nút làm dấu hiệu, sau đó bỏ sợi tơ hồng vào ngăn tủ nhỏ ở đầu giường.

Làm xong tất cả, Phó Thì Cẩn âm thầm thở dài nhẹ nhõm, vừa nhắm mắt lại thì đột nhiên nhớ tới cái gì, anh xốc lên một góc chăn, tầm mắt chuẩn xác rơi xuống nơi ngực của cô, nhìn xong, ngón tay anh thon dài vén áo ngủ của cô lên, trực tiếp thò tay vào trong.

Nơi này…… hình như lớn lúc trước?

Anh lại đo thêm một lần!

Một lát sau anh nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Thời gian im lặng trôi qua, khi Mai Nhiễm tỉnh ngủ, người đàn ông trên giường đã biến mất, có điều mơ hồ nghe thấy giọng của anh, hình như anh đang nói chuyện điện thoại?

Cô từ từ đi theo hướng âm thanh.

“Đúng vậy, chỗ ngực cần sửa lại một lúc.” Phó Thì Cẩn cầm di động, vừa quay đầu thì thấy cô đứng ở cửa, nhướng mày cười, tiếp tục nói với người bên kia, “Cám ơn ngài.”

Đầu óc Mai Nhiễm còn có chút mơ hồ, chỉ nghe thấy chút nội dung vụn vặt, hỏi, “Cái gì cần một lần nữa sửa lại?”

Người đàn ông đi tới xoa xoa tóc của cô, “Ba mẹ vừa mới thương lượng ngày đính hôn.”

“Khi nào?” Quả nhiên sự chú ý của cô thành công bị chuyển hướng.

“Mùng mười tháng sau.” Anh nói, “Chúng ta về nước, đến lúc đó hôn lễ chính thức sẽ có hai ngày, bước đầu dự định một ngày kiểu Trung một ngày kiểu Tây.”







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.