Gần Lắm Nhưng Được Không

Chương 103: Ngoại truyện: Phong Tử Thiên - Phong Lãnh Kiêu



Hôm nay là cuối tuần, Tử Đằng được nghỉ ngơi ở nhà, còn Lãnh Hàn thì đi ra ngoài một chút. Hai cậu nhóc tầm hai, ba tuổi, đi từ trong nhà ra sân sau tìm mẹ mình. Lam Bạch, Giang Nguyên được rảnh một hôm nên tới thăm cô bạn thế nào, thì hai cậu nhóc nhà họ Phong đâu ra xuất hiện, liền gọi lớn.

"Mẹ."

Tử Đằng nghe theo tiếng cậu con trai gọi, hóa ra là cậu quý tử Tử Thiên và Lãnh Kiêu. Bây giờ hai đứa cũng đã được hai tuổi, nhưng so với những bạn cùng trang lứa khác thì hai cậu có lẽ lanh lợi hơn. Tử Đằng nhìn hai cậu con trai bằng ánh mắt yêu thương, cô đứng dậy bế cậu nhóc Lãnh Kiêu ngồi xuống cùng mình. Tử Thiên cũng nhanh chóng trèo sang ghế bên cạnh ngồi cùng cô.

"Sao vậy, hai đứa không vào nhà chơi lại ra đây."

"Con không thích, con thích ra đây ngồi với mẹ hơn." - Lãnh Kiêu nhanh nhảu trả lời.

Lam Bạch, Giang Nguyên nhìn hai cậu nhóc này, đúng là người ta thường nói, con cái luôn thương mẹ hơn ba, nhất là con trai. Không ngờ hai cậu nhóc này bám Tử Đằng cũng giỏi thật. Lam Bạch nhìn cô mà nói.

"Tử Đằng, xem ra hai cậu quý tử của vợ chồng cậu, bám cậu cũng ghê thật đấy."

Tử Đằng chỉ nở một nụ cười nhẹ mà đáp lại.

"Nếu cậu ngưỡng mộ như vậy thì nhanh chóng tìm một người bầu bạn đi. Đến lúc ế dài cổ ra lại kêu.". ngôn tình hài

Lam Bạch nhìn cô bạn bằng gương mặt khó coi, ế thì ế nhưng chẳng có một người nào đủ tiêu chuẩn cho cô cả. Toàn là một lũ dựa dẫm vào phụ nữ, thà cô ế còn hơn là lấy mấy loại đó.

Kết thúc cuộc viếng thăm, hai người bạn đã ra về. Tử Đằng chuẩn bị đưa hai cậu con trai vào nhà thì Lãnh Hàn đã về. Nghe thấy tiếng xe, Lãnh Kiêu nhanh chóng chạy ra đón ba, Tử Thiên thì đi bên cạnh của Tử Đằng.

"Ba, ba về rồi."

Lãnh Kiêu nhanh chóng ôm lấy chân của Lãnh Hàn, anh vui vẻ cúi xuống ôm lấy Lãnh Kiêu. Cậu nhóc này đi đâu cũng bám dính được. Tử Đằng đang dắt tay Tử Thiên bước tới, trái ngược với cậu em trai, Tử Thiên luôn trầm tính và lạnh lùng nhưng cậu lại hay đi theo mẹ.

"Mừng anh về, Hàn."

Lãnh Hàn nhìn Lãnh Kiêu sau rồi nhìn Tử Đằng bằng ánh mắt trìu mến, giờ anh thấu hiểu cảm giác có gia đình là thế nào. Vừa hạnh phúc, vừa ấm áp, khi trở về đây, anh không còn là vị tổng tài lạnh lùng, mà trở thành một người chồng, một người cha trong mái ấm.

Buổi tối, trong phòng của hai vợ chồng. Sau một nụ hôn kéo dài, Lãnh Hàn vừa đẩy cô nằm xuống giường, ánh mắt tràn đầy dục vọng nhìn nhau. Đột nhiên, tiếng gõ cửa đã phá hỏng bầu không khí trong phòng. Tiếng gõ cửa không có dấu hiệu dừng lại. Lãnh Hàn tâm trạng bực bội bước xuống giường ra xem ai là kẻ phá hoại. Nhưng khi vừa mở cửa ra, nhìn trái nhìn phải không thấy người đâu. Nhìn xuống dưới thì thấy hai cậu con trai mặc bộ đồ ngủ đáng yêu, cầm trên tay hai chiếc gối đứng trước cửa phòng hai người. Lãnh Hàn ngạc nhiên nhìn hai cậu, chán đã nổi vạch đen hỏi.

“Sao hai đứa vẫn chưa đi ngủ, chạy sang đây làm gì.”

"Con hôm nay muốn ngủ với ba mẹ, ba mẹ cho con ngủ chung được không."

Lãnh Kiêu nói với giọng làm nũng cực kì đáng yêu. Khỏi nói trình diễn xuất của cậu thì không một ai có thể từ chối. Lãnh Hàn lại quay ra nhìn Tử Thiên, cậu bé im lặng một hồi rồi nói một cách thản nhiên.

"Trong phòng có ma, con không ngủ một mình đâu."

Nói xong, hai anh em cầm gối nhanh chóng trèo lên giường của hai vợ chồng không kịp để anh nói gì. Tử Đằng thì không phàn nàn gì liền cho hai cậu bé nằm ở giữa. Nhưng Lãnh Hàn thì khác, anh bị hai đứa con của anh bỏ sang một bên không thương tiếc. Rốt cuộc trong mắt hai đứa nhỏ còn có anh nữa không.

Thật ra thì đây chính là trò chơi ác của hai tiểu thiếu gia nhà họ Phong, không ít lần hai cậu nhóc này đã phải để anh đi tắm nước lạnh vì không được ăn mẹ chúng. Rốt cuộc anh đã tạo nghiệp gì mà hai đứa lại quay ra tạo phản anh vậy hả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.