Vừa mới thay bộ đồ bơi xong, cầm chiếc khăn vào hồ bơi, cô cảm nhận được đang có người ở đây. Tử Đằng
không quan tâm, qua một bên khởi động. Cô vừa mới quay lưng lại, anh cũng vừa mới ngoi từ mặt nước lên, tháo chiếc kính bơi ra. Hai người chạm mặt nhau.
"Phong tổng/ Thư kí Kim."
Vâng, người đó không ai khác chính là Phong tổng nhà cô, Phong Lãnh Hàn. Đây là câu đầu tiên mà hai người đã chạm mặt. Hai người nhìn nhau, im lặng cả phút trời. Không khí ngộp ngạt khiến người khác cảm thấy khó sử. Tử Đằng gượng cười chào anh.
"Phong tổng, thật trùng hợp,..."
Lãnh Hàn có chút ngạc nhiên nhìn cô, chẳng phải nơi này anh đã dặn dò không được cho ai vào rồi sao. Tạisao cô lại có mặt ở đây. Anh khẽ gật đầu hỏi cô.
"Trùng hợp thật, cô cũng là hội viên ở đây sao…". Truyện Thám Hiểm
"Vâng, nhưng ít khi tôi tới đây...."
Tử Đằng chậm rãi ngồi cạnh bể bơi thư giãn. Lãnh Hàn hất ngược mái tóc của mình ra đằng sau, nhìn rất soái.
Anh quay ra quan sát cô. Tử Đằng mặt cho mình bồ đồ bơi hai mảnh, khá kín kẽ, ba vòng hoàn hảo. Tuy đã kín hết mức nhưng cũng may ở đây chỉ có anh và cô. Nếu không thì bây giờ có bao nhiêu nam nhân đã phải quỳ gối trước cô rồi. Không khí trở nên yên tĩnh, hai người cũng không biết nên nói cái gì.
"Cô…tới đây một mình… "
Đột nhiên anh lên tiếng hỏi làm cô có chút áy náy.
"Không, tôi đi với bạn nhưng cô ấy đi trước rồi."
Nghe cô nói là “cô ấy” thì biết người đó là nữ, cũng tạm chấp nhận.
"Còn anh…anh đến đây với ai à…"
"Không…tôi đi một mình."
Lãnh Hàn trả lời ngắn gọn. Anh vậy mà lại đi một mình, không phải anh còn có cậu bạn Vũ Khải đó hay sao. Nhìn
lại thì anh cũng không đáng sợ như lời đồn. Cô trước giờ cũng không bao giờ sợ ai nhưng khi tiếp xúc với Lãnh Hàn, cô cảm nhận được tâm tình mỗi lúc càng thoải mái hơn.
"Anh dường như cũng không lạnh lùng nhiều như người khác nói…"
Lãnh Hàn nghe vậy có chút nhíu máy, nhìn Tử Đằng. Cô nói vậy là có ý gì…
"Anh đừng nghĩ nhiều, mọi người nói vậy anh đừng để tâm. Nói thật thì tôi thấy anh là một người tốt nhưng không ai lại thấy điều này. "
"Sao cô lại nghĩ tôi là người tốt…" - Không nhanh không chậm anh liền đáp lại.
Biết nói sao đây, thật khiến cô muốn cứng họng. Nói ra chẳng lẽ cô chỉ đang ảo tưởng. Cũng đúng, một người hoàn hảo như anh muốn ai mà chẳng có. Nhìn gương mặt cảu cô có chút khó xử không lẽ cô đang bận tâm chuyện anh đang quan tâm cô. Anh quan tâm cô cũng là điều đặc biệt mà lần đầu anh làm. Không phải thương xót vì hoàn cảnh mà vì cô lại khiến anh có những ấn tượng khác biệt với người con gái khác.
Anh đang định nói gì đó nhưng cô đã đứng lên, quay lưng đi nói với anh
"Phong tổng, xin lỗi, tôi lại nhiều lời nữa rồi, anh hãy quên đi những lời nói vừa rồi của tôi được không."
Cô không hiểu bản thân dạo này có chuyện gì không mà lại nói ra những lời này. Tính cách cô vốn đã ít nói rồi mà
giờ còn nói những chuyện này trước mặt Lãnh Hàn, anh chắc lại nghĩ cô nhiều chuyện.
Tử Đằng bước ra đầu bể bơi nhảy xuống. Cô lại dùng nước lạnh để chấn tĩnh lại bản thân. Vừa định ngoi lên nhưng chân lại có cảm giác cứng ngắc, không lẽ lại bị chuột rút. Thôi xong, xui xẻo lại chuột rút thế này, rõ ràng đã khởi động kĩ lắm rồi mà. Tử Đằng không hề tỏ ra hoảng hốt gì, để cho bản thân tự nổi lên. Nhưng thế này sẽ rất lâu, cô bắt đầu thiếu không khí, sắp lên được rồi lại hết hơi.
Mắt Tử Đằng dần khép lại, thì có bóng người lao xuống cứu lấy cô. Phong Lãnh Hàn đã chạy tới cứu lấy cô. Tử Đằng có chút ngơ ngác nhìn người đang bơi tới quên luôn cả nín thở. Bên trong cô bắt đầu hoảng loạn. Lãnh Hàn nắm lấy tay kéo cô vào người mình rồi “truyền hơi” sang bằng cách áp môi của mình vào môi của cô. Tử Đằng sững người, nhưng rồi cũng phối hợp. Dù ở trong nước lạnh, nhưng cả hai lại cảm nhận được hơi thở của nhau rất ấm. Lãnh Hàn truyền đủ khí, anh bơi lên kéo cô khỏi mặt nước.
" Kim Tử Đằng,…cô không sao chứ…"
Lãnh Hàn lo lắng hỏi. Tử Đằng sặc nước ho vài cái, rồi mơ màng quay ra nhìn anh.
"Tôi không sao, cảm ơn…Á"
Cô chưa kịp nói hết câu, anh đã nhanh chóng đưa cô lên bờ. Sao hết chuyện này đến chuyện khác đều khiến cô
không kịp phản ứng gì.
"Phong tổng, anh làm gì vậy…"
Lãnh Hàn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống ghế. Tiện tay lấy cái khăn quấn quanh người Tử đằng để cô khỏi bị cảm. Nhận được sự quan tâm đặc biệt của anh, cô lại có chút cảm giác không quen. Từng hành động ân cần của Lãnh Hàn đã đủ làm cô thấy ái ngại, lâu rồi chưa có ai ân cần với cô đến vậy. Hết lần này đến lần khác anh lại quan tâm cô như vậy làm sao cô có thể tránh được.