Tử Đằng không thể nhớ lấy một chút gì từ đêm hôm đó. Không phải là cô không để tâm nhưng cô không muốn
làm lớn chuyện nên đã tự mình đi xem camera khách sạn nhưng không điều tra được gì. Cô biết chắc rằng người đêm đó không thể nào là ông già 50 tuổi kia.
"Khách sạn Thập Hán, cách đây 1 ngày, cô không nhớ gì sao…muốn phủi trách nhiệm."
Tử Đằng ngỡ ngàng rồi cũng nhớ ra. Khách sạn đó cô nhớ rồi, hôm đó cô đi bàn công việc với Cố Điền sau đó bị
trúng thuốc. Cô đã rời khỏi và vào phòng của một người đàn ông lạ và sau đó làm những điều kì cục. Đừng có nói là người hôm đó là anh đó nha. Thôi xong, đụng ai không đụng, đụng ngay người này thì cô chết chắc rồi.
Nói ra thì cô không sợ ai nhưng mà mới ngày đầu đi làm mà bị ghim thế này thìđây đụng là nỗi khổ lớn nhất cuộc
đời.
"Vậy…Phong tổng…anh định giải quyết chuyện này thế nào…đuổi việc tôi…"
Cô vẫn bình tĩnh mà đáp lại, chuyện cô bị bỏ thuốc thì không thể tránh khỏi, nhưng mới ngày đầu đi làm đã bị ghim
thù thì xong. Nhìn bộ dạng không chút sợ sệt nào của cô từ lúc biết sự thật, Phong Lãnh Hàn không khỏi thích thú, mà còn cảm thấy cô càng ngày thú vị. Trước giờ, không ai lại có thái độ nghiêm túc như cô mà còn có chút kiêu ngạo nói chuyện với anh, khẳng định cô là người đầu tiên.
"Đuổi việc cô…Sao tôi phải làm vậy…" - Anh lại nghiêm túc hỏi cô
"Đơn giản bởi vì tôi chiếm tiện nghi của anh. Lí do vậy không đủ."
Phong Lãnh Hàn hết sức bất ngờ trước câu trả lời của Tử Đằng. Cô như vậy mà có thể nói thẳng ra những việc mà mình đã làm, ít nhất cô có cái tự tôn của một người phụ nữ.
"Tôi sẽ không bị đuổi việc, ngược lại, cô vẫn được tiếp tục làm việc ở đây. Những việc cần thiết cô phải làm thì trợ lí Hạo sẽ nói cụ thể với cô. Giờ cô có thể ra ngoài làm việc rồi.
Nghe anh nói xong mà Tử Đằng cũng phải ngớ người lần hai. Anh vậy mà không đuổi việc cô, chuyện này là thế nào. Không suy nghĩ gì nhiều, cô đành tuân lệnh đi ra ngoài.
Sau khi cô rời khỏi phòng, Phong Lãnh Hàn lại không tự chủ được mà cười mỉm. Từ khi làm chủ tịch của Phong thị, anh không bao giờ tiếp xúc với phụ nữ, thậm chí ngay cả đi tiệc anh còn không dẫn theo partner. Một vài tiểu thư khuê các của các gia tộc lớn đều tìm đến cửa để mong có thể gặp anh,anh cũng không màng tới. Vậy mà chỉ mới một đêm, anh lại cho người điều tra Tử Đằng, còn tạo điều kiện để cô tới Phong Thị làm việc. Anh thật sự không hiểu mình đang có ý định gì.
Tử Đằng rời khỏi phòng thì bắt gặp gương mặt không ít căng thẳng của trợ lí Hạo. Nhìn anh toát mồ hôi hột mà cô
cảm thấy buồn cười, có vẻ như vẻ trợ lí này còn sợ sếp mình nói chi nhân viên. Còn vị trợ lí nào nó thấy cô sau khi gặp Phong Lãnh Hàn mà vẫn có thể bình thường, anh còn phải ngưỡng mộ. Làm việc ở đây cũng được 7,8 năm rồi nhưng anh vẫn không đỡ nổi được cái tính lạnh lùng của vị sếp khó tính kia. Còn cô mới gặp chưa tới 5 phút mà vẫn bình an thì không phải người bình thường. Hạo Duy liền hỏi cô.
"Kim tiểu thư, cô thấy Phong tổng là người thế nào."
Tử Đằng nhìn anh rồi bình thản trả lời.
"Thế nào là thế nào, tôi thấy Phong tổng bề ngoài thì lạnh vậy thôi chứ nhưng anh ấy rất bình thường mà."
Chữ “Bình thường” được thốt ra từ trong miệng của cô không khỏi khiến trợ lí Hạo sốc ngã ngửa. Bình thường cái
nỗi gì, phải gọi là ma vương luôn thì có. Cái tính lúc nóng lúc lạnh khiến người khác trở tay không kịp. Chắc cô là người duy nhất mới nói được như vậy. Thấy sắc mặt càng xanh ra như tàu lá chuối của trợ lí Hạo, cô nhìn là biết anh đang nghĩ gì.
"Không lẽ trợ lí Hạo sợ Phong tổng. "
Bắn trúng tim đen của anh, cô còn khiến anh xanh mặt hơn. Đúng là anh có sợ nhưng cũng không đến nỗi.
"Kim tiểu thư… thú thật nhiều khi tôi cũng sợ sếp nhưng nếu cô nói sếp là người bình thường thì cô là đầu
tiên đấy."
Nhìn anh rụt rẻ mà trả lời thế này, cô cảm thấy có chút buồn cười. Nói sợ thì sợ sao anh ta còn làm trợ lí cho Lãnh
Hàn hay được vậy
"Tôi á… có gì đâu phải sợ, cấp trên nghiêm khắc với cấp dưới là điều đương nhiên. Anh cũng biết rồi đấy, tôi
từng là giám đốc kế hoạch nên tình trạng này tôi cũng hiểu. Phong tổng trước giờ luôn vậy sao."
Trợ lí Hạo gật đầu lia lại rồi nói tiếp.
"Ừ, sếp là vậy. Từ khi tiếp nhận Phong thị mọi người luôn nói sếp là lạnh lùng khó gần. Tôi làm việc với anh ấy
được 7,8 năm rồi mà vẫn không thích ứng được. Tháng này đã không biết thay bao nhiêu thư kí rồi…
Tử Đằng gật đầu qua chuyện, không hỏi gì nữa, trực tiếp ngồi xuống bàn làm việc. Nhìn qua nhìn lại trông không
khí trong phòng có chút ngột ngạt, cô lại cửa sổ kéo rèm cho ánh sáng vào một chút cho dễ chịu. Lần cuối thư kí rời khỏi mới cách đây vài ngày nên vẫn có chút sạch sẽ. Tử Đằng chỉ việc sắp xếp lại đồ đạc một chút để thuận tiện làm việc, càng đơn giản hiệu quả càng cao. Một lúc sau, tài liệu cần phê duyệt, trợ lí Hạo đã bỏ lên bàn một đống, chất cao như núi. Đùa nhau đấy à, mới bắt đầu công việc mà giấy tờ cần phê duyệt mà đã chất cao thế này thì sau này sẽ nhiều thế nào nữa. Không suy nghĩ gì nhiều, Tử Đằng phân loại từng loại tài liệu sang một bên rồi xem xét.
Quả nhiên là cựu giám đốc phòng kế hoạch, hơn 1 tiếng trôi qua, cuối cùng cô cũng đã xem xét xong đống tài liệu.
Cô kêu trợ lý Hạo màng vào giúp mình vì nó khá nhiều. Trợ lí Hạo thấy vậy cũng phải sốc mà mồm chữ O, mắt chữ A. Tài liệu này một ngày còn chưa xem hết mà cô đã phân loại đâu ra đó, còn sửa lỗi sai nữa chứ, cô cũng không phải là người mà. Phong Lãnh Hàn thấy tài liệu đã được sắp xếp xong, đã vậy còn được sửa lỗi qua cũng không có ngạc nhiên gì mấy. Nhưng người có thể giải quyết xong hết toàn bộ công việc này trong khoảng thời gian ngắn ngủi mới vào làm thì chỉ có cô.