Vệ binh lời còn chưa nói hết, xe ngựa chạy nhanh đã không còn thấy bóng dáng.
Vệ binh run run rẩy rẩy đứng dậy, xoa xoa mồ hôi lạnh trên mặt, trong lòng âm thầm nói: nam nhân vừa rồi thật là đáng sợ, chỉ một ánh mắt lạnh lùng cũng đã khiến cho hắn toát ra mồ hôi lạnh rồi.
Trong quân trướng Nam Lĩnh.
Tiêu Dật đứng ở bên bàn sách, ngón tay gõ mặt bàn từng cái từng cái, nói với Công Tôn Cảnh Thăng đang ngồi: "Ba người bọn họ đã ra khỏi thành Nam Lĩnh?"
Công Tôn Cảnh Thăng trầm tư nói: "Theo báo cáo, giờ Hợi đã đi ra ngoài, hơn nữa —— trong tay nam tử kia có Bàn Long lệnh ngự tứ."
"Bàn Long lệnh?" Tiêu Dật nghe thế ba chữ này thì cũng hơi run sợ chốc lát, vẻ mặt khó lường nói, "Xem ra chúng ta thật đã xem thường bọn họ rồi.
Công Tôn Cảnh Thăng tiếp lời của hắn: "Chỉ là —— xem tình hình, bọn họ là bằng hữu không phải là kẻ địch."
"Trước mắt thì phải, nhưng mà ta lại có một việc không nghĩ ra —— nếu nam tử áo trắng kia vì cứu Kiêm Gia mà trúng độc, vì sao khi chúng ta xử lý chiến loạn, ba người bọn họ lại tự động rời đi?" Tiêu Dật chậm rãi đập mặt bàn, trầm giọng nói, "Hơn nữa —— Cảnh Thăng, công tử mà nữ tử đến tìm chúng ta đã nói, đều chỉ là một người, hôm nay lại đột nhiên toát ra hai, như vậy đến tột cùng người nào mới là công tử mà nữ tử kia nói?"
"Xác thực quái dị! Huống chi hiện tại, người có thể khiến cho Hoàng đế tin tưởng cũng không nhiều! Trong tay bọn họ giữ Bàn Long lệnh, đến tột cùng có ai sẽ có khả năng như vậy đây?"
"Theo ta phỏng đoán, người này phải là người hoàng gia, hôm nay hoàng quyền phân tán, tất cả quyền thần đều lo nắm quyền, đã là một tai họa ngầm lớn của hoàng thượng, ông ta không cho phép hoàng quyền lại bị phân tán nữa." Tiêu Dật phân tích thế cục bây giờ, "Con cháu của hoàng thượng không nhiều lắm, trừ Đại hoàng tử và Ngũ công chúa mất sớm ra, mấy người khác ——"
"Nhị hoàng tử tuy có dũng mãnh, lại thiếu một phần âm trầm và tâm cơ đế vương nên có, Tứ hoàng tử tuy là con trai trưởng, lại quá do dự, không có sự độc đoán của đế vương, Lục công chúa và Thất công chúa, một người mềm yếu đôn hậu, một người hàng năm đều nằm trên giường bệnh, Bát hoàng tử —— lại quá nhỏ." Công Tôn Cảnh Thăng phân tích từng người từng người, "Chỉ có Tam công chúa, có thể nói là có tài. Cho nên. . . ."
"Cảnh Thăng!" Tiêu Dật đột nhiên cắt đứt lời của hắn, "Kiêm Gia chỉ là một cô gái."
"Dật, ta và ngươi quen nhau nhiều năm, hôm nay ta cũng không ngại nói một câu. Ở Kỳ quốc này, trừ Đương Kim hoàng thượng ra, người duy nhất ta khâm phục chính là ngươi. Hôm nay hoàng thượng ——"
"Cảnh Thăng, cẩn thận tai vách mạch rừng."
"Tình hình của hoàng thượng hiện nay, lòng dạ của ta và ngươi biết rõ." Công Tôn Cảnh Thăng nhỏ giọng, "Kỳ quốc chúng ta cũng không phải chưa từng có nữ đế. Nhưng Tam công chúa dù sao cũng là nữ tử, tuy là thông tuệ, nhưng không đủ khí phách, không có sự hung ác của Đế Vương. Cho nên —— ta lại rất là nguyện ý ngươi cưới Tam công chúa, nếu có con cháu khi Hoàng đế còn tại thế thì ——" thanh âm của Công Tôn Cảnh Thăng càng nói càng nhỏ, dần dần chỉ còn lại mấy tiếng rỉ tai.
Tiêu Dật chắp tay đứng ở cửa sổ, nhìn bóng đêm thâm trầm nơi xa. Ánh trăng lành lạnh chiếu vào bóng dáng to lớn cương nghị như một Atula của hắn, giống như chim ưng dũng mãnh vỗ cánh muốn bay.
Trong xe ngựa, Bích Ngô một lần một lần lau mồ hôi trên mặt Tiểu Thất, sắc mặt nóng nảy hốt hoảng: "Công chúa trúng độc gì?"
Sắc mặt nam tử áo đen nặng nề: "Cây phi tiêu kia, ta đã tìm rất nhiều đại phu kiểm nghiệm, nói là độc dược đặc chế của Nam Man tộc —— Tuyết Phách Tinh."
"Vậy vì sao phải rời đi Nam Lĩnh, tình trạng hiện tại của công chúa sao còn có thể lên đường?" giọng Bích Ngô mang trách cứ.
"Tuyết Phách Tinh —— ở Nam Lĩnh không người nào có thể giải." Trầm mặc một lúc sau, nam tử áo đen rốt cuộc khó khăn nói.
Trong nháy mắt sắc mặt Bích Ngô trở nên trắng bệch: "Ngươi nói cái gì? Vậy —— chúng ta —— đang đi đâu?"
Nam tử áo đen trầm giọng nói: "Trong bảy ngày, chúng ta phải chạy tới Thương Sơn, tìm một người có ngoại hiệu là Thiên Cơ Tử"
"Bắc Thương Sơn! Đó không phải là biên giới của Bắc Liêu và Kỳ quốc rồi sao? Chúng ta —— kịp sao?" Bích Ngô nhìn Tiểu Thất hôn mê, trong lòng đột nhiên trở nên hốt hoảng vô cùng.
"Chúng ta phải chạy tới." Giọng điệu của hắn kiên định có lực, khiến tâm tình luống cuống của Bích Ngô dần dần ổn định lại.
Đêm tối trầm tĩnh, chỉ nghe được thanh âm xe ngựa nhanh chóng đè nát chướng ngại vật trên đường. Hai người trong xe cũng im ắng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng rên rỉ vỡ vụn từ miệng Tiểu Thất tràn ra.
Bích Ngô nắm tay Tiểu Thất, cảm thụ mạch đập hơi yếu của nàng. Tựa hồ chỉ có vậy, nàng mới có thể xác định nữ tử mặt mày tái nhợt này còn sống.
Trong mắt nam tử áo đen có một vẻ trầm thống nhanh chóng lóe lên rồi biến mất.
"Tiểu Thất, Tiểu Thất. . . ." Trong bóng tối, Tiểu Thất nghe được giọng của một nữ tử dịu dàng không ngừng hô tên của nàng. Nàng nỗ lực mở mắt, lại phát hiện bốn phía của mình đều là bóng tối, cái gì cũng không nhìn thấy. Nàng đưa tay ra, cố gắng muốn lục lọi một vài đồ vật, nhưng mà cái gì cũng không nắm được. Nàng lảo đảo ở trong bóng tối, dựa vào thanh âm, tìm nguồn sáng. Nàng liều mạng tự nói với mình, không nên hốt hoảng, nhất định có thể tìm được . Sau đó, nàng rốt cuộc thấy được một chút nguồn sáng ảm đạm.
Nàng bước nhanh tới, trước mắt đột nhiên sáng lên. Nàng phát hiện mình trở lại Tử Nhiễm cung. Nàng nhìn thấy một nữ tử mặc cung trang đang nhã nhặn lịch sự tựa tại trên giường đọc sách, nàng khẽ cúi đầu, lộ ra nơi da thịt nõn nà tốt đẹp ở cỗ, tóc vừa gội tùy ý xỏa ra, có ánh sáng mặt trời nhàn nhạt chiếu ở trên mặt của nàng, bên trong phòng tràn đầy không khí an bình. Nàng thỉnh thoảng ngẩng lên đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một bá gái 5, 6 tuổi ngoắc tay với nàng, tiếng cười như chuông bạc: "Mẫu phi, nơi này !" Trên mặt nữ tử tràn đầy nụ cười nhàn nhạt, nhạt như cúc, lại kỳ dị làm người ta an tâm.
"Tiểu Thất!" Nữ tử dịu dàng kêu, Tiểu Thất nghe được nữ tử trong bóng tối kêu nàng một tiếng, nàng muốn đi tới, lại hoảng sợ phát hiện mình căn bản không thể động, mà tiểu cô nương kia lại nhẹ nhàng nhào vào trong ngực nữ tử.
Nữ tử sửa sang lại sợi tóc hơi rối rắm của bé gái trong ngực: "Nóng à! Cứ như một con khỉ." Trong thanh âm êm ái có nhàn nhạt cưng chiều.
Bé gái cọ xát trong ngực của nàng, đưa tay lấy bút trên bàn ra: "Mẫu phi dạy con viết chữ chứ?"
Nữ tử cưng chiều vuốt vuốt đầu của nàng, đưa tay cầm tay nhỏ của bé gái, cúi đầu, viết từng nét, thanh âm nữ tử mềm mại, nhẹ nhàng thì thầm: "Nhớ — chăng — thất — tịch — đêm — gì? — Trường — Sinh — điện — vắng — thầm — thì — cầu — xin —[1]." Bé gái cao hứng ngẩng đầu lên, "Mẫu phi, những chữ này con đều biết ! Bên trong còn có chữ 'Thất' của Tiểu Thất."
Nữ tử vén sợi tóc rơi trên trán bé gái lên, cười yếu ớt như cúc: "Tiểu Thất thích câu thơ này sao?"
Bé gái lại dùng thanh âm mềm nhũn chậm rãi đọc một lần, sau đó nặng nề gật đầu một cái.
"Nhớ chăng thất tịch đêm gì? Trường Sinh điện vắng thầm thì cầu xin. . . . ." Nữ tử kia cúi đầu nhớ tới, trong thanh âm triền miên lộ ra một cỗ ưu thương nồng đậm.
Trước mắt Tiểu Thất chợt đổi thành gương mặt ưu thương của nữ tử, sau đó hình ảnh càng ngày càng trở nên mơ hồ, bên tai là thanh âm của một nữ tử khác: "Tiểu thư, tiểu thư. . . ." Lo lắng, lại hết sức quen thuộc.
Tiểu Thất rốt cuộc chậm rãi mở mắt ra, "Ta. . . ." Âm thanh khàn khàn quái dị, đã dùng hết hơi sức nhưng không cách nào khạc ra một chữ nữa.
"Tiểu thư tỉnh!" Là thanh âm trầm thấp của một nam tử.
"Nhanh đi gọi thần y! Tiểu thư, người cảm thấy như thế nào?" trong thanh âm hốt hoảng của Bích Ngô có vui sướng rõ ràng.
"Hiện tại tiểu thư nhà ngươi rất suy yếu, nói không ra lời!" Theo tiếng nói, một lão nhân hoa râm râu ria đi vào. Dáng người của ông ta không cao, hơi có chút béo phì, trán rộng mặt mũi hiền lành.
"Lão tiền bối, độc của tiểu thư khó giải không?" Bích Ngô vội vàng hỏi.
Thiên Cơ Tử lại lắc đầu một cái: "Độc của Nam Lĩnh rất sắc bén, độc không cách nào giải hết, nhưng đã giữ được mạng."
"Vậy còn có biện pháp gì giải hết độc tố?" Là thanh âm trầm thấp của nam tử.
Thiên Cơ Tử suy tư chốc lát, nói: "Nếu có thể tìm được quả Lam Điền Ngọc, có lẽ. . . . Chỉ là thứ này chỉ từ tin đờn, mặc dù độc của tiểu thư nhà ngươi chưa được giải hết, nhưng cũng sẽ không lập tức nguy cấp sinh mạng, nhưng thể chất sẽ sợ rét lạnh, lúc trời rất lạnh chú ý không để bị lạnh, nếu không ——" Thiên Cơ Tử dừng một chút, "Nếu không, hàn độc có thể sẽ tái phát."
"Tại sao có thể như vậy! Ngươi không phải là Thần Y sao? Cả ngươi cũng không biện pháp, này ——" Bích Ngô tức giận nói, chợt nàng cảm thấy tay của nàng bị kéo nhẹ, lời cuối liền nuốt vào trong bụng. Là Tiểu Thất khó khăn giữ nàng lại.
Tròng mắt trong trẻo của Tiểu Thất nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu một cái.
"Tiểu thư!" Bích Ngô chợt hơi nghẹn ngào, "Tiểu thư còn chưa có cập kê! Đã ——" nàng im lặng dời mắt, che giấu nước mắt trong mắt. Công chúa của nàng, còn bé như vậy, thân thể nho nhỏ đắp ở trong chăn, chỉ là một thứ rất nhỏ. Vào giờ khắc này, nàng chợt nhớ tới Lam Bình nương nương. Ánh mắt thật tương tự. Lúc đó, nàng còn nhỏ. Lam Bình nương nương bệnh nặng thì nàng cũng ở bên giường chăm sóc nương nương, chẳng qua cảm thấy Lam Bình nương nương là một người vô dục vô cầu, nhẹ như cúc. Nhưng sau đó, nàng mới hiểu được, cái gọi là lạnh nhạt, chỉ là nước đọng trong sóng lớn. Nhưng —— công chúa của nàng, chưa cập kê, tại sao có thể có ánh mắt thông suốt như vậy?
Tiểu Thất chỉ cảm thấy vô lực, mơ màng nhắm nghiền hai mắt, mơ hồ nghe được thanh âm quen thuộc của một nam tử: ". . . . Ta. . . . quả Lam Điền Ngọc. . . ." Trong đầu rõ ràng hiện ra một người nam tử mặc áo đen.
Khi đó, nàng trúng phi tiêu vô lực ngã xuống trong ngực của hắn. Bên tai là tiếng chém giết đinh tai nhức óc, nàng lại có thể cảm thụ được cánh tay ôm nàng trầm ổn có lực, lồng ngực ấm áp cản trở tất cả nguy hiểm.
Lúc đó, nguy cấp nặng nề. Hôm nay nghĩ đến, lại như tham lam ấm áp khi đó.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~`
[1]Đây là hai câu thơ gần cuối trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị. Được dịch bởi Đoàn Văn Liêm. Hai câu gốc là: