"Để bản công chúa đi vào!" Dưới ánh nến nhàn nhạt, Kiêm Gia mặc y phục xanh đứng ở cửa Tử Nhiễm cung, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ tức giận.
"Công chúa bớt giận! Hoàng thượng có chỉ, bất luận kẻ nào không có chỉ ý thì không được quấy nhiễu Thất công chúa tĩnh dưỡng." Ba bốn nô tài quỳ gối cửa chặn Kiêm Gia lại.
"Ta là công chúa Kỳ quốc, chẳng lẽ ta muốn thăm Thất muội của mình còn phải có chỉ ý sao?" Kiêm Gia ở trên chiến trường vài năm giờ phút này hơi tức giận cũng có một loại khí thế khiếp người.
Nô tài quỳ đầy đất, trên mặt mọi người toát ra mồ hôi lạnh, lại vẫn không chịu di động chút nào, chỉ càng không ngừng cầu xin tha thứ: "Công chúa bớt giận! Công chúa bớt giận!"
Kiêm Gia đứng ở đó, ngơ ngác nhìn đèn dầu sáng rỡ trong Tử Nhiễm cung. Ba ngày rồi, kể từ đạo thánh chỉ kia hạ xuống, nàng đã tới nơi này ba lần rồi, nhưng vẫn không được vào. Nàng đi tìm phụ hoàng của nàng lại bị khiển trách một trận, cho tới bây giờ phụ hoàng đều hiểu rõ nàng nhất, nàng muốn cái gì từ trước đến giờ phụ hoàng đều làm cho nàng, cho dù nàng len lén chạy đi Nam Lĩnh, cũng chỉ nói công tội bù trừ liền sơ lược qua. Nhưng lần này, phụ hoàng nàng lại hung hăng khiển trách nàng, nói quân vô hí ngôn, còn nói nàng là một nữ nhân mà không biết thẹn. Đây là lần đầu tiên nàng phụ hoàng rống nàng. Nhưng nàng không cam lòng, đó là hạnh phúc nàng tin chắc từ trước đến giờ, vì sao trong một đêm liền thành công dã tràng rồi? Nàng đi tìm mẫu phi của nàng, mẫu phi lại luôn luôn trầm mặc, cũng không nói gì với nàng. Nàng tìm đến Tiểu Thất, nhưng Tiểu Thất lại tránh không gặp. Nàng đột nhiên cảm thấy mờ mịt, đây là thế nào? Tại sao? Tại sao? Khi nàng cho là sẽ được hạnh phúc, người thân cận nhất bên người nàng lại cho nàng một kích nặng nề. Khi nàng ở Nam Lĩnh vô cùng gấp gáp muốn chia sẻ hạnh phúc của mình với bọn họ, nàng muốn nói cho bọn họ biết nàng rốt cuộc tìm được phò mã của mình, tìm được kết cục của mình. Nhưng, một khắc kia bọn họ lại dùng phương thức tàn khốc nhất nói cho nàng biết, tất cả chỉ là chính nàng mơ mộng.
Hoàng hôn càng ngày càng đậm, trong bóng tối có một chiếc xe ngựa lặng lẽ chạy vào Tử Nhiễm cung.
"Không!" Kiêm Gia lắc đầu, dứt khoát kiên định nói, "Hôm nay bản công chủ nhất định phải đi vào." Nàng bước về trước một bước nữa.
"Công chúa!" Một thanh âm lanh lảnh vang lên.
Kiêm Gia bước ra bước cuối cùng vẫn dừng lại, đứng bất động tại nơi đó, qua một hồi lâu mới chậm rãi quay đầu lại: "Vạn công công." Khi thấy tới người tới, nàng đột nhiên cảm thấy uất ức, thanh âm đã hơi khàn khàn. Vạn Đức Trung là thái giám cận thân bên cạnh phụ hoàng nàng, từ nhỏ trông nàng tới lớn. Kiêm Gia tất nhiên có một phần thân thiết đặc biệt đối với hắn.
"Công chúa mau trở về cùng lão nô đi! Chớ chọc hoàng thượng tức giận nữa." Vạn Đức Trung đi tới, nhẹ nhàng nói.
"Không! Ta không muốn! Tại sao phải như vậy! Vạn công công ngươi nói cho ta biết, phụ hoàng hắn —— hắn tại sao ——" thanh âm của nàng có chút nghẹn ngào, đầu tựa trên vai Vạn Đức Trung, bả vai khẽ lay động. Nàng không hiểu khi đó nàng ngày nhớ đêm mong muốn về cung là vì cái gì, nếu như sớm biết là kết quả như vậy, nàng tình nguyện sống ở Nam Lĩnh cả đời.
"Tam công chúa của ta, hoàng thượng làm như vậy tự có lý do của ngài." Vạn Đức Trung thương tiếc vỗ lưng của nàng, nhẹ nhàng thở dài một cái, "Tam công chúa phải thông cảm phụ hoàng của người. Chớ khiến ngài loạn thêm."
"Ta ——"
"Tam tỷ!" Thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên.
Kiêm Gia đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Thất đứng ở cửa Tử Nhiễm cung, dưới ánh sáng ảm đạm, Tiểu Thất mặc y phục trắng, lụa mỏng bao phủ, mặc dù vóc người nhỏ nhắn nhưng tư thái quyến rũ hấp dẫn cũng đã mơ hồ hiển hiện ra, ở dưới ánh trăng mông lung có một loại sức quyến rũ đoạt hồn người.
Nàng thật racó rất nhiều lời muốn nói với Tiểu Thất.
Nàng muốn nói, Tiểu Thất, muội biết không? Ta yêu một người tên là Tiêu Dật.
Nàng muốn nói, Tiểu Thất, kiếp này ta chỉ muốn gả cho hắn.
Nàng muốn nói, cho nên, Tiểu Thất, muội đừng gả cho hắn.
Nhưng, lúc này, ánh mắt của nàng lại từ từ chuyển lạnh, nàng nghĩ đến ba ngày nay Tiểu Thất trốn tránh không gặp, phụ hoàng tức giận, mẫu phi trầm mặc, tất cả giống như đã nhất định, chỉ có mình vẫn còn hèn mọn, cố chấp cho là còn có thể thay đổi.
"Tại sao? Tiểu Thất, tại sao các ngươi có thể không để ý cảm thụ của ta như vậy!" Nàng chợt kêu lên một câu với Tiểu Thất, xoay người lảo đảo chạy xa.
"Tam tỷ! Khụ khụ ——" Tiểu Thất mau chóng đuổi mấy bước, hơi thở lập tức không điều chỉnh xong, tay che miệng cúi đầu ho khan.
"Công chúa!" Bích Ngô vội vàng cầm đèn lồng đuổi theo ra. Ánh nến đung đưa sáng ngời, soi sáng ra sắc mặt trắng bệch tràn đầy mỏi mệt của Tiểu Thất. Bích Ngô hốt hoảng khoác áo lông chồn bạc lên trên người của nàng, "Sao công chúa lại chạy ra, cẩn thận hàn độc ——"
"Bích Ngô, ta —— khụ —— ta không sao! Ngươi giúp ta —— đi xem Tam tỷ." một tay Tiểu Thất nắm chặt áo lông trên người, một tay vẫn che miệng, đứt quãng nói.
"Nhưng công chúa ——" Bích Ngô lo âu nhìn Tiểu Thất, chỉ vì giờ phút này nàng thật sự không muốn rời đi.
"Thất công chúa không cần phải lo lắng, an nguy của Tam công chúa hãy giao cho lão nô đi." Vạn Đức Trung kính cẩn nói với Tiểu Thất.
Tiểu Thất quay đầu, lúc này mới thấy rõ bên người nàng có một lão thái giám cao tuổi, ánh mắt của ông trầm ổn kín kẽ, hơi sáng loáng, nhìn ra được là người rất am hiểu đạo sống trong cung. Tiểu Thất liếc mắt nhìn Bích Ngô, Bích Ngô lập tức hiểu ý, nhẹ nhàng cúi người nói: "Vậy làm phiền Vạn công công."
Tiểu Thất mới biết thì ra ông chính là Vạn Đức Trung. Tiểu Thất ở trong cung thỉnh thoảng cũng nghe cung nữ thái giám đề cập tới ông, biết ông là tâm phúc bên cạnh phụ hoàng nàng, sống ở bên cạnh hoàng đế mấy chục năm, cho tới bây giờ đều không kiêu ngạo không nóng nảy, làm người cũng chu đáo, là người có tố chất già nhất trong cung, dù quan viên tam phẩm nhìn thấy ông cũng phải rất cung kính xưng ông một tiếng "Vạn công công".
"Vạn công công" Tiểu Thất lại gọi ông, "Chuyện tìm Tam tỷ hãy để cho Bích Ngô đi làm là đực. Hôm nay ta muốn gặp phụ hoàng ta."
"Công chúa!" Bích Ngô không để ý tới lễ phép, gấp giọng hô, "Sức khỏe của công chúa lúc này làm sao có thể gặp hoàng thượng?"
"Hôm nay công chúa hãy nghỉ ngơi thật tốt đi. Lão nô nhất định giúp công chúa chuyển lời. Ngày mai hoàng thượng sẽ triệu kiến công chúa, cũng không gấp ở nhất thời." Vạn Đức Trung bình tĩnh nói, trong giọng nói có sáng tỏ.
Tiểu Thất lại nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, ý thức được hôm nay xác thực không ổn, vì vậy liền nhẹ gật đầu nói: "Như thế làm phiền Vạn công công."
"Lão nô không dám nhận. Vậy lão nô đi tìm Tam công chúa ngay." Vạn Đức Trung khẽ khom người liền đi về hướng Kiêm Gia chạy đi.
Tiểu Thất vẫn đứng ở nơi đó, trong nháy mắt sững sờ. Khi nàng thấy tam tỷ xuất hiện ở Tử Nhiễm cung, nàng liền biết chỉ hôn là thật.
"Công chúa? Trời lạnh, trở về đi thôi." Bích Ngô nhẹ giọng nói.
"Tại sao lại như vậy chứ?" Tiểu Thất cơ hồ nỉ non, thanh âm tỏ ra vô lực.
"Công chúa." thanh âm Vạn Đức Trung vang lên trong thư phòng rộng rãi, "Công chúa, hoàng thượng đang nghị sự ở phòng nghị sự, xin công chúa chờ chốc lát."
Tiểu Thất khẽ gật đầu, dạo bước đi tới gần giá sách, dùng ngón tay chậm rãi lướt qua sách. Mùi thơm ngát từ những cuốn sách kia thấm vào trong mũi nàng, có tác dụng dẹp yên lòng người.
"Ken két", thanh âm cửa bị đẩy ra kinh động Tiểu Thất đang xem sách, ánh sáng mãnh liệt tuyến chiếu vào, khiến tiểu Thất hơi hốt hoảng.
"Tiểu Thất!" Bóng đen dưới ánh mặt trời hô nàng.
Ánh sáng mãnh liệt, Tiểu Thất không thấy rõ mặt của người tới, nhưng có thể cảm giác được bóng người kia đang nhìn nàng. Nhưng, nàng biết đó là thanh âm nàng quen thuộc.
Người tới rốt cuộc chậm rãi đi vào. "Rầm" một tiếng, cửa bị nặng nề đóng lại. Bên trong thư phòng lập tức tối xuống.
Tiểu Thất biết, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt. Nàng chỉ đứng ở nơi đó không di động chút nào, sắc mặt bình tĩnh nhìn người mặc áo vàng sáng ngời càng đi càng gần. Rốt cuộc hắn dừng ở ngoài ba thước: "Nha đầu, không biết ta?"
Hắn tự xưng là "Ta", mà không phải tiếng gọi cao cao tại thượng. Đáp án nàng đã sớm nghĩ kỹ bị cắm lại trong cổ họng, không cách nào khạc ra miệng. Nàng nên xưng hắn một tiếng phụ hoàng, nếu hắn nói "Trẫm". Nhưng hắn lại kêu nàng "Nha đầu", hắn tự xưng "Ta", Tiểu Thất chợt không biết nên gọi hắn là gì, lão đầu? Sư phụ? Phụ hoàng?
"Tiểu Thất! Ta sớm biết không thể gạt được con! Xem dáng vẻ trấn định của con, xem ra con đã sớm biết thân phận của ta?" Hắn chậm rãi mở miệng, thoáng hóa giải lúng túng giữa hai người.
"Ta —— lần đầu tiên còn có điều hoài nghi. Trong thâm cung người có thể ra vào như thế cũng không nhiều, huống chi ngài còn thản nhiên như thế."
"A! Nói như vậy —— mấy lời của con lúc đó, là cố ý nói cho ta nghe rồi!" Hắn như có điều suy nghĩ nói.
Tròng mắt Tiểu Thất khẽ lay động, rốt cuộc lên tiếng nói: "Phụ hoàng."
Khóe miệng của hắn cong lên, trong tươi cười lại có khổ sở: "Ta biết rõ tiếng phụ hoàng này của con cũng có mục đích."
"Phụ hoàng!" Tiểu Thất rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn, trong con ngươi trong suốt có vài phần nghi hoặc, "Con không hiểu rõ tại sao ——"
"Tiểu Thất, con thông tuệ như thế sao có thể không hiểu?" Hắn ngắt lời nàng, hai mắt cơ trí nhìn nàng, "Hôm nay cho dù không phải con, cũng sẽ không là Kiêm Gia. Cho dù bất luận kẻ nào cũng có thể gả cho Tiêu Dật, chỉ có Kiêm Gia không thể."
"Nhưng —— bất luận kẻ nào cũng có thể, tại sao là con?" trong mắt Tiểu Thất có sự đau đớn chợt lóe rồi mất, "Cái gọi là hoàng quyền thật sự quan trọng như thế sao?"
"Tiểu Thất —— khụ khụ ——" hắn đột nhiên che ngực mãnh liệt ho khan, có chất lỏng đỏ tươi từ khóe miệng của hắn chảy ra, nhìn thấy mà ghê.
"Phụ hoàng!" Nàng rốt cuộc hoảng hốt, đến gần bên cạnh hắn đỡ hắn, lo lắng nói, "Tại sao có thể như vậy? Thái y đâu? Con đi gọi thái y."
"Không cần!" Hắn kéo lại thân thể gấp muốn đi xa của nàng, "Thất nha đầu, con nên biết, mười năm trước ta đã sớm trúng độc, độc này kéo mấy năm, nếu không phải có nội lực, thân thể này đã sớm như đèn cạn dầu rồi. Khụ khụ —— Tiểu Thất, ta không còn bao nhiêu thời gian, nhưng, ta là Hoàng đế Kỳ quốc, trẫm —— không thể để cho Kỳ quốc hủy ở trong tay trẫm." Thanh âm của hắn bởi vì ho khan mà có vẻ dồn dập và vô lực. Nhưng cặp tay níu nàng lại, lại chặt đến khiến Tiểu Thất thấy hơi đau đau!
Nội lực? Tay Tiểu Thất đỡ hoàng đế dừng lại, không cự tuyệt được nữa: "Phụ hoàng —— con ——"
"Tiểu Thất" Kỳ hoàng điều chỉnh hơi thở rối loạn của mình, chậm rãi nói ra, "Khi đó, mỗi đêm ta trừ dạy võ công cho con, cũng thường phân tích thế cục thiên hạ này với con, xu thế hiện nay, nước lớn nước nhỏ ở riêng các nơi, quần hùng tranh bá thiên hạ, ngoại trừ nước ta ra, Hoàng Vũ, Bắc Liêu, còn có Tây Trữ, Đại Yến trong mấy năm qua cũng đều nhanh chóng lớn mạnh, xu thế tam quốc đã từ từ tan rã, hiện ra loạn thế. Nhưng Kỳ quốc bây giờ loạn trong giặc ngoài, thế lực ngoại thần ngày càng lớn mạnh, trong hoàng tộc cũng không có tướng tài, Kỳ quốc như vậy ——" Kỳ hoàng vô lực thở dài, "Trẫm không muốn nhìn thấy một Kỳ quốc dân chúng lầm than."
Tiểu Thất đột nhiên cảm thấy giống như có thứ gì đè ở ngực nàng, trong nháy mắt không thở nổi. Nàng nên trả lời như thế nào? Nàng nhìn phụ hoàng nàng, nàng biết người này ở hoàng cung này vẫn dùng phương thức của hắn bảo vệ nàng. Nàng đã từng có thể xem như việc không liên quan đến mình nói thiên hạ vốn là người tài thì được. Nhưng giờ phút này nàng thật có thể nhẹ nhàng nói Kỳ quốc loạn nữa cũng không liên quan với nàng sao?
Khi Tiểu Thất đi ra thư phòng đã là hoàng hôn rồi, mưa bụi trên bầu trời rơi xuống, bay ở trên mặt rùng cả mình.
"Công chúa" nàng nghe được thanh âm Bích Ngô, ngẩng đầu mới nhìn thấy Bích Ngô cầm một cây dù đứng ở cách đó không xa, trong tay còn cầm áo lông chồn bạc.
Bích Ngô đứng ở nơi đó đã rất lâu rồi, thấy Tiểu Thất đi tới từng bước từng bước, thủy chung chưa từng ngẩng đầu, chỉ là mờ mịt đi về phía trước. Nàng chưa từng thấy Tiểu Thất như vậy. Bích Ngô luôn cho rằng công chúa của nàng mặc dù còn bé, nhìn như cái gì cũng không biết, thật ra thì cái gì cũng hiểu, chỉ là công chúa cho tới bây giờ đều là dáng vẻ bình tĩnh, đối với bất cứ chuyện gì cũng không quá quan tâm để ý, chưa từng có dáng vẻ khổ sở như hôm nay.
Bích Ngô đi lên phía trước, tỉ mỉ phủ thêm áo lông cho nàng, nhẹ nhàng kêu nàng, "Công chúa."
"Bích Ngô" tiêu cự ánh mắt nàng rốt cuộc dừng ở trên người của Bích Ngô, "Ta nên làm cái gì."
Khi họ sắp đi tới Tử Nhiễm cung, Tiểu Thất lại dừng bước, xoay người nhìn một hàng cung điện đứng cách đó không xa, trầm mặc một hồi lâu mới rốt cuộc lạnh nhạt nói: "Bích Ngô ——, chúng ta đi thăm Dục phi nương nương thôi."
"Công chúa ——" Bích Ngô theo trực giác muốn ngăn cản, nhưng Tiểu Thất cũng đã đi về phía trước. Nàng chỉ có thể bước nhanh đuổi theo.
Lúc các nàng đi tới Dục Lê cung, thái giám cung nữ đứng đầy đất ngoài cửa, trên mặt mọi người đều là vẻ khẩn trương. Cho đến khi Tiểu Thất đến gần, mới có thái giám vội vàng quỳ xuống thỉnh an. Tiểu Thất khoát tay, tiếp tục đi về phía trước.
"Thất công chúa ——" Xuân Y muốn nói lại thôi nhìn nàng, "Hoàng thượng ở bên trong."
Tiểu Thất hơi ngừng lại, nhưng vẫn tiếp tục bước đi.
"Cạch ——" là thanh âm vật gì vỡ vụn, tiếp chính là tiếng giận dữ hơi xa lạ: "Dục phi, ngươi lớn mật!"
"Hoàng thượng, nô tì chỉ đang tranh thủ hạnh phúc nữ nhi mình muốn giùm nàng. Hoàng thượng cũng là phụ hoàng của nàng!" Là thanh âm hơi kích động pha một loại chất vấn không tiếng động của Dục phi.
"Dục phi, ngươi phải rõ ràng trẫm là Hoàng đế Kỳ quốc trước tiên, sau đó mới là phu và phụ!" Trong thanh âm giận dữ có sự bất đắc dĩ không dễ phát giác.
Sau đó tất cả thanh âm đều không nghe được, bốn phía lập tức an tĩnh lại. Mấy thái giám tỳ nữ đều không dám thở mạnh, sắc mặt trắng bệch bất an nhìn cửa chính đang đóng.
Bước chân bước ra của Tiểu Thất rốt cuộc thu trở lại, không tiếng động xoay người sang chỗ khác, lại thấy Kiêm Gia đứng ở cách đó không xa, đang lẳng lặng nhìn nàng.
Sắc mặt của Kiêm Gia cũng không phải dễ nhìn, chắc là cũng đã nghe được đối thoại vừa rồi. Mấy ngày trôi qua, cằm của nàng rõ ràng gầy đi. Một đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào nàng, dường như muốn nhìn thấu nàng. Thanh âm của nàng ở trường hợp tĩnh mật như vậy có vẻ đột ngột vang dội: "Ngươi đi tìm phụ hoàng rồi hả ?"
Tiểu Thất gật một cái, há mồm còn muốn giải thích cái gì, nhưng đôi môi hé mở thủy chung không cách nào nói ra một chữ. Qua thật lâu, nàng mới lên tiếng: "Tam tỷ." Nàng cuối cùng vẫn còn chuyển mắt, thanh âm gọi Kiêm Gia yếu ớt đến cơ hồ không người nào nghe.
Kiêm Gia lui về phía sau từng bước từng bước, giống như khó có thể tin nhìn nàng: "Tiểu Thất, thì ra việc chỉ hôn này thật sự là ngươi muốn! Ta thật sự ngu! Ta còn tưởng rằng ——" còn chưa nói hết lời bóng người đã đi xa trong không khí đè nén, tiêu tán không thấy.
"Tam tỷ!" Tiểu Thất nhìn bóng lưng Kiêm Gia đi xa, lẩm bẩm hô, bước chân muốn đuổi theo lại đành dừng lại. Nếu giữa các nàng chỉ còn dư lại trầm mặc, nàng cần gì phải đuổi theo. Nàng nên giải thích với nàng ấy như thế nào, căn bản không thể nào giải thích.
Họ đều thấy được bắt đầu sáng lạng, liền cho rằng lấy được cam kết cả đời, đợi đến phải vững vàng nắm lấy thì mới biết mầm móng vận mạng đã sớm lặng lẽ chôn xuống, nảy mầm mọc rễ ở chỗ họ không nhìn thấy, rắc rối khó gỡ, đã sớm không rõ sai lầm lúc đầu rốt cuộc là bắt đầu khi nào.