Trong Dục Lê cung, đèn cung đình chập chờn. Trong rừng cây bên ngoài hành lang phát ra tiếng soàn soạt, ánh nến chiếu rọi xuống, bóng đen khổng lồ bay đến mạnh mẽ như sóng, tạo ra khí thế mãnh liệt vô cùng.
Mặc dù bên trong Dục Lê cung sáng rỡ đèn dầu, tỳ nữ thái giám theo hầu trong cung lại lác đác lơ thơ. Dục thái phi còn chưa cởi cung trang trên người ra, chỉ hơi mệt mỏi, nằm nghiêng ở trên giường giống như đã ngủ.
Tiếng bước chân dồn dập còn chưa tới trước mắt, Dục thái phi đã nhanh chóng mở mắt ra, trong đôi mắt vừa có sự tính toán lại vừa mang theo lo lắng. Nàng chống thân thể lên, muốn đứng dậy, có lẽ là hơi gấp gáp, lúc đứng dậy, trước mắt chợt thoáng qua một bóng đen. Tay Dục thái phi run lên, thân thể thiếu chút nữa ngã ra phía sau. Cung nữ đứng ở bên cạnh giường phản ứng nhanh nhẹn đỡ Dục thái phi đang muốn đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Nương nương cẩn thận!" Dục thái phi cúi đầu, kinh ngạc nhìn nhìn một cái tay khác khoác lên trên tay nàng, da trắng nõn, làn da như mỡ đông, mà tay của nàng lại có vẻ hơi vàng vọt rồi, nơi mu bàn tay cũng có nếp nhăn nhỏ nhỏ. Nàng đột nhiên phiền não đẩy cung nữ kia ra, nổi giận nói: "Cút ngay! Bổn cung còn chưa đến nỗi cần người ta đỡ!"
Trên mặt cung nữ thoáng qua kinh ngạc, không biết vì sao chủ tử đột nhiên tức giận, lập tức kinh hoảng nói: "Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!"
Dục thái phi không nói một lời, đứng ở cửa sổ, ngọn đèn dầu trên hành lang chín khúc lúc sáng lúc tối, cung điện cao cao đứng vững nơi xa là Quang Hoa điện. Nàng nhắm mắt lại, tựa hồ còn có thể thấy, từ Quang Hoa điện xuyên qua một hành lang, đi qua Ngự Hoa Viên là đến Đế Uyển, phía sau Đế Uyển có nhiều cung điện khác nhau dành cho phi tử. Người kia, đã từng ở giữa hoàng cung này, cúi người bễ nghễ nhìn thiên hạ thuộc về hắn. Hậu cung của hắn, luôn có thật nhiều người chờ ơn mưa móc của hắn, mà nàng cũng chỉ là một trong số đó. Khi đó, nàng cũng không oán hận, chỉ vì nàng sớm đã hiểu phu quân của nàng là Hoàng đế, tam cung lục viện, 72 tần phi, mọi người đều là nữ nhân thuộc về hắn. Nàng cũng chỉ mong có thể lưu lại một góc nhỏ trong lòng của người ta. Nhưng, người mà! Đều có lòng tham, nếu như nàng chưa từng thấy vẻ dịu dàng đó, nếu như nàng chưa bao giờ từng thấy hắn là đế vương cũng có thể nhu tình mật ý, đắm đuối đưa tình nhìn chằm chằm vào một nữ nhân như thế, nếu như nàng chưa từng thấy người luôn lạnh nhạt như hắn cũng mừng rỡ như điên, cũng nóng nảy cuồng nộ. Nàng cũng sẽ luôn cung phụng vài giọt mưa không đáng kể mà hắn cho nàng, có thể ngây ngốc xem là hắn thật lòng. Nhưng nàng rốt cuộc vẫn tham, vì vậy đáy lòng bị tà ý ăn mòn, vì vậy nàng nhìn hắn bỏ qua nữ tử yêu thích thì liền cho rằng nàng có thể thay thế, vậy mà đổi lấy cũng là hai bên tổn hại!
Tay của nàng hung hăng níu bệ cửa sổ lại, đau đớn trong lòng chợt bộc phát vào thời khắc này, trái tim đang đập giống như bị người ta mạnh mẽ bóp chặt, lôi kéo, đau đớn không ngừng lan tràn ra, khắp mọi tế bào, ăn sâu thấu xương. Đã bao lâu rồi, nàng cho rằng sự đau đớn này sẽ cùng kết thúc sau khi người đó chết, thì ra chỉ là bị nàng chôn thật sâu vào đáy lòng. Nàng chợt nhục chí buông lỏng tay, kinh ngạc nhìn chằm chằm cổ tay đã có phần già nua của nàng, già rồi! Cả đời thanh xuân của nàng đã tiêu hao trong hoàng cung này rồi, đôi tay này sẽ không bao giờ bị ai nắm lên, tỉ mỉ vuốt ve nữa!
"Nương nương!" Xuân Y nhẹ nhàng kêu một tiếng nữa, nàng đã đến đây một nén nhang rồi, chỉ thấy chủ tử của nàng mãi lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, giống như hoàn toàn tiến vào trong một cái thế giới khác. Mặc dù Xuân Y biết có lẽ giờ phút này nàng không nên quấy rầy chủ tử, nhưng nghĩ đến tin tức vừa nghe được, nên vẫn lên tiếng.
"Nương nương!" Xuân Y tiến lên, ánh mắt xẹt qua gương mặt hơi có vẻ lười nhác của Dục thái phi, hơi dừng lại, còn chưa an tâm nói: "Tây Hoa môn thất thủ!"
"Cái gì!" Dục thái phi rốt cuộc hoàn toàn thanh tỉnh lại, theo sát hỏi, "Tại sao có thể như vậy?"
Xuân Y nói: "Sở đại nhân hắn. . . . Âm thầm nuôi hai vạn người, vì vậy Ngự Lâm quân trong cung không đủ!"
"Không đủ người?" Dục thái phi đi vài bước trong tẩm cung, chợt lắc đầu lẩm bẩm nói, "Không! Không! Xuân Y, lập tức đi đến Tử Nhiễm cung với ta."
Xuân Y lập tức trả lời: "Nương nương, Thất công chúa ở Ngự Thư Phòng!"
Bốn người sắc mặt nặng nề đi ra từ Ngự Thư Phòng, giờ phút này mặc dù Bàn Long lệnh và Phượng Vũ ấn đều ở trong tay, nhưng bây giờ muốn từ trong hoàng cung đi ra ngoài lại là một việc cực kỳ khó khăn.
"Công chúa!" Còn chưa đi ra mấy bước thì Bích Ngô đột nhiên lên tiếng kêu Tiểu Thất ở trước mặt, cánh môi hoạt động, như có ngàn lời muốn nói, nhưng ra đến cửa thì chỉ nói ngắn gọn bốn chữ: "Tất cả cẩn thận!"
Tiểu Thất quay đầu lại nhìn nàng, ở trong đêm tối lờ mờ, mặc dù không thấy rõ dung mạo của nhau, nàng vẫn chậm rãi cười cười, nói: "Ngươi cũng vậy!"
Đông Hoa môn rốt cuộc bị chậm rãi mở ra, binh khí của Ngự Lâm quân mặc áo giáp màu đen và binh sĩ mặc áo giáp màu đỏ giao tiếp, nơi đi qua máu tanh nổi lên bốn phía, đỏ và đen đấu nhau, một trận giết chóc đang diển ra.
Bích Ngô cùng Ám Linh phụ trách ở Đông Hoa môn chủ động xuất kích, dời đi Sở Trung Lâm tầm mắt. Ám Ảnh cùng Tiểu Thất thừa loạn từ Đông Hoa môn đi ra ngoài.
Hai con ngựa chạy ra từ Đông Hoa môn nhanh như sấm sét, Tiểu Thất và Ám Ảnh mặc quần áo đen cúi thấp người ở trên ngựa, tay cầm roi ngựa, huơ đánh tuấn mã phía dưới, xông qua chiến trường hỗn loạn. Ám Ảnh theo sát bên cạnh Tiểu Thất, tay nâng kiếm, đã chém không ít binh sĩ muốn đến gần ngựa.
Sở Trung Lâm ngồi ở trên ngựa, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm chiến trường, ánh mắt đảo qua, chợt thấy hai con ngựa nhanh chóng chạy ra Đông Hoa môn. Đôi mắt ông ta chợt co lại, ánh sáng khát máu lập tức vây quanh nữ tử, tay giơ lên cao cao, thanh âm mang theo mấy phần tàn khốc, ra lệnh: "Bắn tên!"
Một hàng cung tiễn thủ cùng nhau đứng bên ngoài Đông Hoa môn, theo thế tay kia, tên rời cung thẳng tắp hướng về phía người cưỡi ngựa như mưa phùn.
Ám Ảnh tung người lên khỏi ngựa, bội kiếm trong tay xẹt qua một hình cung, hàng tên thứ nhất đã bị hắn nhẹ nhàng ngăn lại. Hắn lật người lại rơi vào sau lưng Tiểu Thất. Thân thể Tiểu Thất hơi cứng lại, vốn định quay đầu lại xem tình huống, bên tai đã truyền đến hơi thở nong nóng, và thanh âm hơi rên rỉ của Ám Ảnh: "Đi mau! Ngựa của ta trúng tên rồi !"
Tiểu Thất vội vàng đưa mắt nhìn phía trước, nâng roi ngựa lên, quất mạnh mấy cái, con ngựa lại cố gắng chạy về trước. Nhưng con ngựa phải cõng hai người, chạy một đoạn ngắn đã từ từ chậm lại. Mà tốp tên thứ hai đã vụt bay đến chỗ họ lần nữa. Ám Ảnh đang muốn đứng dậy ngăn trở những tên kia lần nữa, hai bóng đen chợt lóe lên, giành che ở trước hắn, hai người phối hợp ăn ý, nhanh chóng thay bọn họ giải quyết loạt tên dày đặc như lưới.
"Thuộc hạ A Hình (A Hâm), đặc biệt phụng lệnh Mộ tướng bảo vệ công chúa!" Hai người không quay đầu lại, vừa chuyên tâm đối phó những mũi tên bay đến, vừa giải thích.
Ám Ảnh không do dự nữa, một tay vươn ra ôm chặt hông của Tiểu Thất, một tay rút đao ngắn ra, trầm giọng nói: "Khống chế dây cương!"
Tiểu Thất đã biết hắn muốn làm cái gì, thân thể hơi chấn động một cái, hít một hơi thật sâu, tay kéo chặt dây cương. Ám Ảnh đã nhận ra ý ở đáy lòng nàng, cúi thấp đầu, lại gần nàng, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ! Có ta đây!" Đao kia liền nhanh chóng đâm vào trên đùi ngựa. Ngựa đột nhiên bị đau, lập tức mất đi khống chế, nổi điên xông về phía trước đi. Tay Ám Ảnh đưa qua, cầm tay đang kéo dây cương của Tiểu Thất. Lòng bàn tay chạm nhau, ấm áp xa lạ lại làm cho Tiểu Thất co rụt lại, tay Ám Ảnh lại càng thêm nắm chặt mấy phần.
Sau khi ngựa chạy ra kinh đô, rốt cuộc bởi vì tiêu hao thể lựa mà ngã xuống ở nơi cách đích đến một hai dặm. Hai người đều dùng hết khinh công, chạy nhanh đến u cốc đó.
Ban đêm ở lối vào u cốc, rừng cây rậm rạp, che đậy ánh trăng lành lạnh, thêm mấy phần không khí âm trầm. Tiểu Thất và Ám Ảnh còn chưa đi tới mười bước, đột nhiên vô số tên bắn tới từ bốn phương tám hướng. Ám Ảnh vội vàng kéo Tiểu Thất nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, nói thật nhỏ: "Nơi này có cơ quan!"
Tiểu Thất thử thăm dò tiếp tục tiến về phía trước mấy bước, vuốt cằm nói: "Ừ! Quả thật có cơ quan! Hôm nay động cơ quan! Bọn họ chắc có phát giác rồi!" Tiểu Thất hơi ngừng một lát, hắng giọng hô vào chỗ sâu trong u cốc, "Ta là Thất công chúa Kỳ quốc!"
Rừng rậm u cốc truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt, sau đó một thanh âm uy nghiêm hô lên: "Có mật chỉ của hoàng thượng không? Nếu không có mật chỉ không cho phép qua!"
Mật chỉ? Tiểu Thất nhíu đôi mày thanh tú, trầm tư một lát, đáp: "Không có mật chỉ! Nhưng có Bàn Long lệnh và Phượng Vũ ấn!"
Chỗ rừng sâu rốt cuộc vang lên tiếng bước chân rõ ràng, một đám người cầm cây đuốc bao vây bọn họ, dẫn đầu là người nói chuyện với họ lúc nãy: "Long lệnh và Phượng ấn đâu?"
Tiểu Thất lấy hai miếng lệnh bài ra từ trong ngực, giơ lên cao cao, để cho bọn họ thấy rõ, người dẫn đầu đi về phía trước mấy bước, ngưng mắt tỉ mỉ nhìn một phen, kính cẩn quỳ xuống đất nói: "Thần Phạm Trung ra mắt công chúa." Người đi theo phía sau hắn cũng đều rối rít quỳ xuống nói: "Thuộc hạ ra mắt công chúa!"
Mắt phượng của Tiểu Thất quét qua mấy người đang quỳ, lập tức ra lệnh: "Phạm tướng quân nghe lệnh, lập tức dẫn ba vạn người theo ta đi bắt quân phản loạn!"
"Thuộc hạ tuân lệnh!"
Tiểu Thất đi tới tự mình đỡ hắn dậy, nói: "Nửa canh giờ đủ không?"
Phạm Trung cất giọng nói: "Công chúa cho thời gian một nén nhang là đủ rồi!"
Tiểu Thất nói: "Tốt! Lập tức đi an bài! Ta ở chỗ này chờ các ngươi!"
Phạm Trung khẽ khom người dẫn theo những người đó bước nhanh đi, chưa đi ra mấy bước, Tiểu Thất chợt nhớ tới cái gì, đột nhiên lên tiếng nói: "Phạm đại nhân!"
Phạm Trung xoay người lại, không hiểu nói: "Công chúa còn có chuyện gì?"
Ánh mắt Tiểu Thất chuyển động, hơi trầm ngâm một lát nói: "Phạm đại nhân có bức họa của tất cả các hoàng tử công chúa trong cung?"
Phạm Trung đột nhiên ngước mắt cảnh giác nhìn nàng một cái, do dự nói: "Thần. . . ."
Tiểu Thất nhìn thấu sự đề phòng trong mắt của hắn, cắt đứt lời của hắn, nói: "Chẳng lẽ Phạm đại nhân chưa từng xem bức họa của ta?"
Phạm Trung khom người, cẩn thận nói: "Thần dã xem! Thần tự nhiên không dám hoài nghi thân phận của công chúa! Nhưng vì sao công chúa muốn bức chân dung này!" Kiếp sống trong quân nhiều năm khiến cho Phạm Trung nhanh chóng hỏi ra nghi vấn.
Bởi vì thời gian gấp gáp, Tiểu Thất không có ý giải thích nhiều với họ, chỉ trầm giọng nói: "Phạm đại nhân, ta tự nhiên ta có đạo lý của ta! Ngươi chỉ cần lấy bức họa ra là được!"
Tuy Phạm Trung có nghi ngờ, nhưng chỉ chốc lát, lại kính cẩn nói: "Dạ!"
Thời gian một nén nhang, Phạm Trung quả nhiên dẫn theo ba vạn người cùng nhau đứng ở trước mặt bọn họ.
Tiểu Thất nhận lấy bức họa trong tay Phạm Trung, quét sơ qua một lượt, rồi dừng lại trên một bức họa trong số đó. Ánh mắt của Ám Ảnh đứng phía sau cũng ngây ngốc, rồi lại lập tức lộ ra vẻ mặt chợt hiểu. Tiểu Thất để bức họa trong tay xuống, nói với Ám Ảnh: "Lập tức lên đường!"
Ám Ảnh bước ra một bước, không cẩn thận lảo đảo, thiếu chút nữa té trên đất, may nhờ Phạm Trung bên cạnh kịp thời đỡ hắn.
Tiểu Thất quay đầu lại, thấy ánh mắt Phạm Trung quái dị, trong lòng chợt lo lắng, ân cần nói: "Ám Ảnh, thế nào?"
Ám Ảnh vịn tay Phạm Trung, như không có chuyện gì xảy ra nói: "Không sao! Có thể vừa rồi bị một tảng đá vấp một cái! Công chúa, thời gian gấp gáp, mau chóng lên đường đi!"
Tiểu Thất nhìn hắn chốc lát, tựa hồ cũng không nhìn ra cái gì khác thường, vả lại duới tình huống như thế cũng không nên làm trễ thời gian, nên cũng không kéo dài nữa, lập tức lên ngựa.
Trước khi Phạm Trung lên ngựa tựa hồ còn nhìn về phía Ám Ảnh một cái, lại thấy Ám Ảnh trầm ổn nhảy lên lưng ngựa, rốt cuộc cũng thu hồi ý định, bước lên bàn đạp, nhảy lên, trầm giọng phân phó: "Lên đường!"