Gần Thêm Một Chút

Chương 113



Giọng nói vừa dứt, một lúc bên tai không có tiếng của Phó Vân Hành.

Bác Mộ Trì đang cắn miếng xương sườn, cô ngẩng đầu lên rồi va vào ánh mắt của anh.

Ngẩn ra một lúc, trái tim Bác Mộ Trì đập nhanh mà rời mắt đi, mơ hồ hỏi: “Anh hỏi cái này làm gì?”

“Thuận miệng hỏi.” Phó Vân Hành vẫn bình tĩnh như trước, anh đẩy thịt cá đã gắp xương ra lên trước mặt cô: “Em cẩn thận một chút không nghẹn.”

Bác Mộ Trì cụp mắt “Ừ” một tiếng, lẳng lặng đẩy xương sườn về phía trước anh.

Cô nhớ Phó Vân Hành cũng rất thích ăn sườn.

Phó Vân Hành nhìn đĩa xương sườn, nhướng mày lên.

Sau khi hai người ăn cơm ở căn tin xong, Bác Mộ Trì cũng không giận dỗi với Phó Vân Hành nữa.

Xưa nay cô đã vậy, giận nhanh mà nguôi giận cũng nhanh. Là một người không quá để tâm những chuyện này.

“Hơi đầy bụng.” Lúc đứng dậy rời khỏi căn tin, Bác Mộ Trì có thốt lên câu.

Phó Vân Hành không nói gì, anh bê đĩa thức ăn của hai người về chỗ thu dọn.

Cất xong, hai người lần lượt bước ra khỏi căn tin.

Bỗng dưng Bác Mộ Trì để ý hướng Phó Vân Hành đi khác với suy nghĩ của mình.

“Không về phòng học à?”

Phó Vân Hành liếc cô: “Không đầy bụng à?”

Anh nhàn nhạt nói: “Tắm nắng cho tiêu cơm.”

“…”

Bác Mộ Trì đứng nguyên tại chỗ ba giây rồi ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt.

Cô hơi nheo mắt lại, như thể khó tin nhìn Phó Vân Hành: “Anh chắc chắn… để em đi tiêu cơm dưới ánh mặt trời?”

Phó Vân Hành quay đầu: “Không muốn đi à?”

“…”

Bác Mộ Trì nhìn vẻ mặt thờ ở của anh, nhất thời không xác định được anh thật sự không nhận ra vấn đề mình nói hay là có chuyện gì.

Suy nghĩ lại một chút, Bác Mộ Trì chỉ vào mặt trời: “Anh có biết ánh mặt trời làm tổn thương đến làn da của con gái bao nhiêu không hả?”

Phó Vân Hành nghẹn lời.

Anh cụp mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, hơi bất đắc dĩ nói: “Không muốn phơi nắng à?”

“Ừ.” Bác Mộ Trì gật đầu rất nghiêm túc.

Cô nghĩ, chẳng có đứa con gái nào đồng ý phơi nắng đâu.

Phó Vân Hành đã hiểu, anh đứng trầm tư tại chỗ một lát rồi nghiêng đầu nhìn cô: “Đi sang bên kia.”

Bác Mộ Trì nhướng mày: “Ở đâu?”

Phó Vân Hành chỉ về một hướng.

“Anh nói là tòa nghệ thuật ư?”

Trong trường học của họ có một tòa nhà nghệ thuật, đặc biệt dành cho những học sinh có năng khiếu hội họa, nhảy múa, các loại hình âm nhạc. Bác Mộ Trì có đi qua mấy lần, khá là thích phong cách kiến trúc ở đó.

Quan trọng hơn là tòa nhà ấy trông khá sang. Còn rất thích hợp để chụp ảnh.

Phó Vân Hành gật đầu.

Bác Mộ Trì sáng mắt lên, vui vẻ nhìn anh nói: “Anh muốn đi đánh đàn à?”

Phó Vân Hành biết đàn piano.

Trông thấy đôi mắt lóe sáng của cô, Phó Vân Hành vốn không có ý định như thế thì thoáng dừng lại, khẽ hỏi: “Em muốn nghe à?”

Bác Mộ Trì: “Muốn.”

Tuy không cam lòng nhưng cô cũng phải thừa nhận là lúc Phó Vân Hành đánh piano còn đẹp trai hơn mọi khi.

Phó Vân Hành không đồng ý ngay mà chỉ nhấc chân đi về hướng bên đó.

Mắt Bác Mộ Trì sáng lên, cô cảm thấy đầy hi vọng, thế là vội vàng chạy theo anh về hướng tòa nhà nghệ thuật đằng ấy.

Chuyện không may là phòng học piano đã có người.

Trông thấy họ, người ở bên trong đánh tiếng chào hỏi Phó Vân Hành: “Đàn anh Phó.”

Phó Vân Hành gật đầu đáp lại.

Cậu đàn em nhỏ nhìn anh một cái rồi lại thoáng nhìn Bác Mộ Trì ở đằng sau anh: “Đàn anh Phó, anh muốn dùng đàn piano sao?”

“Không.” Phó Vân Hành không làm phiền cậu đàn em luyện đàn chỉ nhàn nhạt nói rằng: “Anh đưa cô ấy đi tiêu cơm.”

Cậu đàn em: “Hả?”

Phó Vân Hành mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của cậu đàn em, dẫn Bác Mộ Trì đi khỏi phòng piano một cách như lẽ đương nhiên.

“Ế ế ế.” Bác Mộ Trì chợt dừng bước lại, chỉ sang bên cạnh: “Vân Bảo, nhìn này.”

Phó Vân Hành nhìn theo hướng cô chỉ, thì trông thấy một đám nữ sinh mặc trang phục khiêu vũ đang tập múa ở bên trong.

Anh chỉ liếc cái rồi rời mắt đi.

Mắt Bác Mộ Trì phát sang, bắt đầu lôi kéo anh bình luận: “Anh nhìn thấy chưa, bạn học của lớp anh cũng ở đây.”

“…”

Phó Vân Hành: “Thế à?”

Bác Mộ Trì nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của anh thì liếc anh một cái: “Anh không thích nhìn người ta khiêu vũ ư?”

Phó Vân Hành thấy vẻ mặt thờ ơ của cô thì nhất thời không biết nên nói gì: “Bình thường.”

“Ồ.” Nghe thấy câu trả lời này của anh, Bác Mộ Trì cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Cô tựa vào cửa sổ nhìn những dáng người thon thả, dáng vẻ thanh nhã của các học sinh đang luyện tập ở bên trong, thở than rằng: “Em thích.”

Nói xong, cô lại bắt đầu bình luận. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Hoa khôi của các anh xinh thật, dáng người cũng đẹp, chả trách nhiều người thích chị ấy như thế.” Bác Mộ Trì lẩm bẩm một mình: “Nếu như em là con trai, em cũng thích chị ấy.”

Phó Vân Hành vẫn im lặng không nói năng gì.

Nói chuyện một mình một lúc mà người bên cạnh mãi vẫn chẳng tiếp lời nên tự dưng Bác Mộ Trì cũng cảm thấy buồn chán.

Cô ghét bỏ nhìn Phó Vân Hành, thở dài: “Vân Bảo, anh chẳng thú vị gì cả.”

Vẻ mặt của Phó Vân Hành lạnh tanh: “Xem bọn họ khiêu vũ thì thú vị à?”

Bác Mộ Trì gật đầu: “Đúng thế.”

Cô do dự nhìn anh: “Một người con trai như anh lại không thích xem người đẹp nhảy múa…” Cô ngẫm nghĩ một lát rồi ngập ngừng hỏi: “Chẳng lẽ anh thích xem…”

Câu cuối còn chưa nói ra, Phó Vân Hành đã lạnh lùng nhìn cô.

Bác Mộ Trì hậm hực, lập tức rút lại mấy lời bên miệng.

Không đến nỗi vậy chứ.

Cô cứ tưởng Phó Vân Hành chỉ đơn giản là không thích nhìn người ta múa thôi, bất kể nam hay là nữ.

-

Sau khi tiêu cơm, Phó Vân Hành đưa cô về lại lớp học.

Tầng giảng dạy mà hai người học không ở cùng một tòa, nhưng cũng ở ngay bên cạnh. Học sinh cấp ba cần môi trường yên tĩnh thế nên ngăn cách họ với cấp một và cấp hai.

“Em về lớp học đây.” Bác Mộ Trì đứng ở ngoài cửa, cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình.

Phó Vân Hành ừ một tiếng: “Tan học đợi anh.”

Bác Mộ Trì chớp mắt: “Tối nay anh lại không lên lớp tự học à?”

Trường họ là trường ngoại trú nên không hạn chế lớp tự học buổi tối.

Về cơ bản cấp một và cấp hai cũng không có ai ở lại tự học buổi tối cả, nhưng cấp ba thì không giống vậy. 

Năm đầu là năm quan trọng nhất của cấp ba, rất nhiều học sinh dù là học sinh ngoại trú cũng sẽ tự giác lên lớp tự học buổi tối rồi mới về nhà.

Phó Vân Hành: “Không.”

Bác Mộ Trì câm nín, định nói mấy câu với anh nhưng lại nghĩ tới thành tích nghịch thiên [1] của anh thì đành thôi.

[1] Có thể hiểu là trái với lẽ tự nhiên.

Con người thi toán chỉ vừa đủ điểm như cô thì có tư cách gì nói người được điểm tuyệt đối chứ.

“Được rồi.”

Bác Mộ Trì đồng ý.

Trong mắt Phó Vân Hành hiện lên ý cười: “Chiều đi học đừng có ngủ.”

Bác Mộ Trì: “…”

Cô lén liếc anh: “Biết rồi.”

Sau khi Phó Vân Hành đi, Bác Mộ Trì đi vào trong lớp. cô vừa ngồi xuống, Đàm Thư đã thò đầu ra: “Sao rồi, cậu với anh Vân Bảo làm hòa chưa?”

“… Bọn tớ cãi nhau khi nào?” Bác Mộ Trì hỏi lại.

Đàm Thư: “Tự cậu nói mà.”

Bác Mộ Trì giả ngu: “Tớ không biết mới hỏi cậu đấy.”

Đàm Thư: “Trần Tích, cậu xem bộ mặt của con người này này.”

Trần Tích đang học thuộc từ vựng, nghe thế thì quay đầu lại nhìn Bác Mộ Trì: “Tớ đã sớm nhìn rõ bộ mặt của cậu ấy, quá quen luôn rồi.”

Bác Mộ Trì: “… Hai người cố ý chứ gì.”

“Nào có.” Đàm Thư giữ cổ của cô: “Cậu còn chưa nói với mình, tại sao sáng nay cậu lại mắng Phó Vân Hành.”

Bác Mộ Trì nhìn ánh mắt hóng hớt của cô ấy thì im lặng: “Tớ quên rồi.”

“?”

Đàm Thư kinh ngạc, chuyện này cũng quên được ư?

Bác Mộ Trì đẩy cô ấy ra, mặt không đổi sắc nói rằng: “Quên thật rồi, cậu đừng làm phiền mình học.”

Cô dừng lại rồi quật lại một đòn: “Nếu không thì tớ sẽ nói với chú Đàm.”

Cô có quan hệ khá tốt ba của Đàm Thư.

Đàm Thư: “…”

Cô ấy trợn mắt nhìn cô, không nói nổi thành lời: “Cậu là học sinh tiểu học à?”

Bác Mộ Trì: “Đúng vậy.”

Cuộc đấu võ mồm của hai người vì cơn buồn ngủ mà kết thúc.

Giờ nghỉ giữa trưa, Bác Mộ Trì và Đàm Thư không hẹn mà cùng nhau đánh một giấc.

Buổi chiều, tinh thần của Bác Mộ Trì khá lên nhiều nên cô cũng chăm chú ngồi nghe ba tiết. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lúc tiếng chuông tan học vang lên, Đàm Thư nghiêng đầu nhìn cô: “Cùng về không?”

Bác Mộ Trì ngồi yên ở vị trí mà không nhúc nhích, vẫy tay với họ: “Mọi người đi trước đi, tớ chờ người.”

Tất nhiên Đàm Thư biết cô đang đợi ai.

Cô ấy không hỏi nhiều nữa: “Được, thế tớ với Trần Tích đi đây.”

“Mai gặp.”

“Mai gặp.”

Các bạn học cũng liên tục rời đi, Bác Mộ Trì ngồi trong lớp chầm chậm thu dọn sách giáo khoa, tiện thể chờ Phó Vân Hành.

Đến khi cô thu dọn bàn xong xuôi, Phó Vân Hành vẫn chưa đến.

Bác Mộ Trì chau mày suy nghĩ, cấp ba dạy quá giờ học là chuyện bình thường.

Cô tưởng Phó Vân Hành vẫn còn chưa tan học.

Bác Mộ Trì suy nghĩ một lúc rồi quyết định đeo balo đứng dậy đi sang chỗ lớp học của anh.

Lúc đi đến cửa lớp của Phó Vân Hành, Bác Mộ Trì vừa liếc mắt đã trông thấy Phó Vân Hành đang nói chuyện với bạn học.

Lớp của họ đã tan học, trong lớp chỉ còn lại vài người.

Bác Mộ Trì đứng ở sau cửa nhìn hai người ở cách đó không xa, cô suy ngẫm rất nghiêm túc về một vấn đề.

Bỗng chợt, có người gọi cô: “Đàn em Mộ Trì, tìm anh Vân Hành của em hả?”

Bạn học trong lớp Phó Vân Hành đều biết cô, cũng biết hai người là hàng xóm thanh mai trúc mã.

Nghe thấy tiếng, Phó Vân Hành ngước mắt lên nhìn thẳng vào cô.

Hai người nhìn nhau.

Anh nói với bạn nữ trước mặt mấy câu rồi nhấc chân bước đến gần cô. Phó Vân Hành chau mày nhìn cô, muốn nhận lấy cái balo của cô: “Đợi anh mấy phút nhé?”

Anh nói: “Còn có chút chuyện thảo luận với bạn học.”

Bác Mộ Trì tìm chỗ ngồi xuống: “Anh thảo luận đi.”

Cô cũng không quá để tâm: “Anh có mang điện thoại không?”

Cô không mang theo điện thoại.

Phó Vân Hành “Ừ” đáp lời, đi đến bàn mình lấy điện thoại ra đưa cho cô.

Trông thấy sự tương tác của hai người, bạn nữ khi nãy nói chuyện với Phó Vân Hành thoáng dừng lại, đến khi Phó Vân Hành quay lại thì cười đùa: “Phó Vân Hành, cậu đối xử với em gái tốt thật đấy.”

Phó Vân Hành không nghe ra ý trong lời của cậu ta, anh cũng không có thói quen bàn tán về mối quan hệ giữa mình và Bác Mộ Trì tốt đẹp ra sao với người khác, anh lạnh nhạt đáp: “Vừa nãy nói đến đâu rồi?”

Sau khi tan học anh mới được giáo viên chủ nhiệm giao nhiệm vụ, yêu cầu anh hợp tác với ủy viên ban giải trí ở trước mặt đây làm báo bảng đen.

Bản thân Phó Vân Hành không thích mấy chuyện này nhưng đã sắp xếp rồi thì anh cũng không thể từ chối được.

Lúc nhỏ anh với Bác Mộ Trì từng cùng học vẽ tranh nên kỹ năng vẽ vời của anh cũng được, chữ của anh cũng đẹp.

Nụ cười trên mặt bạn nữ kia cứng đờ, nói tiếp chủ đề vừa rồi: “Chủ đề này là mùa thu, tớ nghĩ chỗ này có…” Hai người cùng nhau bàn luận.

Bác Mộ Trì mở điện thoại của Phó Vân Hành ra, chơi hai trò chơi, sau đó đăng nhập vào WeChat của mình trò chuyện với Quý Vân Thư.

Quý Vân Thư ở trường cấp hai bên cạnh, lúc này đã về nhà rồi, hỏi cô bao giờ thì về đến nhà, tối nay hai người đọc bộ truyện thế nào.

Bác Mộ Trì: [ Đang đợi anh em. ]

Qúy Vân Thư: [ Anh em đang làm gì thế. ]

Bác Mộ Trì chụp luôn cái ảnh cho em ấy.

Quý Vân Thư: [? ]

Quý Vân Thư: [ Vãi! Anh em dám nói nói cười cười với bạn học nữ khác, chị đợi đó, anh ấy về nhà em sẽ bảo ba mẹ em đánh gãy chân anh ấy. ]

Bác Mộ Trì: [ Có phải hơi ác không? ]

Quý Vân Thư: [ Anh ấy không tuân theo nam đức, chút này không ác tí nào. ]

Bác Mộ Trì đang định trả lời em ấy rằng từ nam đức này có hơi quá lời thì tin nhắn tiếp theo của Qúy Vân Thư đã tới.

Quý Vân Thư: [ Càng quan trọng hơn là anh ấy lại để chị đợi anh ấy, chuyện này cũng quá đáng! ]

Trông thấy lời này, Bác Mộ Trì rất đồng tình, lập tức phụ họa theo: [ Em nói đúng! Tối nay lúc chú Phó động thủ thì nói với chị một tiếng, chị bảo ba chị đi giúp, tăng thêm tốc độ. ]

Quý Vân Thư: [ Được! ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.