Hai người ngồi trên xe taxi chưa được hai phút thì Bác Mộ Trì nhận được tin nhắn lên án từ Trì Ứng, hỏi cô vì sao không đợi bọn họ đi cùng.
Bác Mộ Trì vô cùng tự tin trả lời cậu rằng Phó Vân Hành nói bọn họ quá ồn ào.
Trì Ứng: “?? Anh Vân Hành lại nói em như vậy ư?”
Trì Ứng: “Sau này em sẽ không bao giờ khen anh ấy đẹp trai nhất nữa.”
Bác Mộ Trì: “Không cần em nói thì anh ấy cũng đẹp trai nhất.”
Bây giờ cô vô cùng bênh vực người của mình.
Cuối cùng Bác Mộ Trì cũng hiểu rõ thế nào là “Người tình trong mắt hóa Tây Thi”. Mặc dù bây giờ cô vẫn chưa phải là “người tình” của Phó Vân Hành, Phó Vân Hành vẫn chưa phải là “người tình” của cô, nhưng cô cảm thấy đây chỉ là chuyện sớm muộn, dùng trước cho anh cũng được.
Trì Ứng bị tổn thương.
Cậu muốn tìm mấy người khác để họ an ủi mình, ai ngờ bọn họ lại cảm thấy như vậy chẳng là gì: “Ai bảo em lôi chuyện mất mặt khi còn nhỏ của chị Đâu Đâu ra trước.”
Trình Vãn Chanh liếc cậu: “Bọn họ đi trước cũng bình thường.”
Hạ Lễ nói theo: “Lát nữa anh phải xin lỗi chị họ chân thành vào.”
Khương Ký Bạch: “Không xin lỗi cũng không sao, sau này có mắt nhìn hơn một chút là được.”
Trì Ứng: “…”
Cậu không có mắt bao giờ?
Khương Ký Bạch không muốn trả lời câu hỏi này của cậu.
Khi mấy người cãi cọ ồn ào đi tới cổng phim trường, Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành đang đứng ở cổng chờ họ.
Trì Ứng kinh ngạc nhướng mày, lập tức quên sạch chuyện Bác Mộ Trì bỏ cậu mà đi: “Chị.”
Cậu vui vẻ gọi: “Hai người chờ lâu chưa?”
Bác Mộ Trì: “…”
Cô nhìn khuôn mặt có nét hơi giống cô đầy hăng hái của cậu, một lúc lâu sau, nuốt lời dạy dỗ cậu vào trong: “Không lâu lắm.”
Mọi người tụ họp, lúc này mới cùng nhau đi vào trong.
Công tác kiểm tra an ninh của đoàn làm phim khá nghiêm ngặt, để đề phòng có người hâm mộ trà trộn vào, cuối cùng Bác Mộ Trì vẫn gọi trợ lý của Trần Tinh Lạc ra đón bọn họ.
Do thời tiết nên đoàn làm phim của Trần Tinh Lạc quay phần sân tập trượt tuyết trước.
Mấy người Bác Mộ Trì đi vào thì nhìn thấy đám đông đứng cách đó không xa. Cô ngước mắt nhìn lên trên, nhìn thấy máy quay phim chuyên dụng của đoàn làm phim đang được triển khai ghi hình.
“Tới rồi.” Trần Tinh Lạc bớt thời gian đi tới chỗ họ.
Mọi người đều không phải bạn bè mới quen, Trần Tinh Lạc hàn huyên một hai câu với bọn họ rồi lôi Bác Mộ Trì đi: “Tới đây giúp chị một chút.”
Bác Mộ Trì bị cô kéo đi về phía trước, khó hiểu hỏi: “Giúp gì thế?”
Trần Tinh Lạc hất cằm chỉ về phía hai diễn viên nữ cách đó không xa, thấp giọng nói: “Bây giờ vị huấn luyện viên mà đoàn làm phim chị mời không rảnh, hai cô kia lại là người mới, em có thể tìm một chỗ dạy bọn họ được không?”
“…”
Bác Mộ Trì không còn gì để nói: “Cho em thời gian bao lâu?”
Trần Tinh Lạc: “Bọn họ chắc chắn không thể học trong hôm nay được, ngày mai được không?”
Bác Mộ Trì nghĩ ngợi một lát: “Nếu bọn họ không sợ bị ngã thì có thể học xong trong hôm nay.”
Trần Tinh Lạc cứng lại, giọng nghẹn ngào: “Chỉ cần không ngã tới mức bị thương thì không có vấn đề gì to tát đâu.”
Cô ấy nhìn Bác Mộ Trì: “Không thành vấn đề chứ?”
Bác Mộ Trì gật đầu.
Trần Tinh Lạc cười: “Để chị gọi bọn họ tới đây, vất vả cho em rồi.”
Cô ấy quay đầu nhìn nhìn: “Nếu em không muốn dạy thì để mấy người Trì Ứng dạy cũng được, chị tin vào năng lực của bọn họ.”
Bác Mộ Trì cong môi mỉm cười: “Được.”
Cô cảm thấy đây là một ý kiến hay.
Đợi Trần Tinh Lạc đi thương lượng với diễn viên, Phó Vân Hành đi tới bên cạnh cô: “Chị ấy bảo em dạy người ta à?”
Bác Mộ Trì quay đầu nhìn anh: “Ừm. Anh nói xem em có thể dạy bọn họ được không?”
“…” Phó Vân Hành: “Không biết.”
Bác Mộ Trì dở khóc dở cười, liếc anh một cái rồi nói: “Anh không thể nói là có thể được à?”
Cổ vũ cô cũng không được hay sao?
Phó Vân Hành thản nhiên nói: “Không thể.”
Bác Mộ Trì: “Vì sao?”
Phó Vân Hành không nói cho cô biết đáp án chính xác, chỉ nâng mắt nhìn qua hai người cách đó không xa đang đi về phía này, nhàn nhạt nói: “Bọn họ trông không giống học sinh muốn nghiêm túc học trượt tuyết cho lắm.”
“…”
Không thể không nói, lời tiên đoán của Phó Vân Hành đã trở thành sự thật.
Bác Mộ Trì đưa hai người họ tới khu trượt tuyết dành cho người mới bắt đầu không có máy quay, hai người họ lề mà lề mề nói rằng dưới đất có tuyết nên không dễ đi, bảo trợ lý ôm ván trượt qua giùm, dáng vẻ cũng mất tập trung.
Thật ra Bác Mộ Trì không biết cách dạy người khác cho lắm, từ nhỏ tới lớn cô chỉ từng dạy thành công một vận động viên trượt tuyết duy nhất, đó là Phó Vân Hành.
Đương nhiên, việc Phó Vân Hành biết trượt tuyết cũng không hoàn toàn là nhờ cô. Nhưng đúng thật là cô đã từng dạy anh, cô học trượt tuyết sớm hơn Phó Vân Hành, đợi tới khi anh bước vào sân trượt tuyết thì Phó Vân Hành đã có thể làm mưa làm gió ở đường trượt tuyết của khu vực trung cấp rồi.
Sau đó mấy người Đàm Thư và Trì Ứng cũng học trượt tuyết, Bác Mộ Trì từng dạy họ mấy lần, nhưng sau mấy lần đó, bọn họ sôi nổi chê cô dạy quá nhanh, bọn họ không thể tiếp thu được, cuối cùng bỏ cô rồi đi tìm một huấn luyện viên dạy trượt tuyết chuyên nghiệp.
Vì thế, Bác Mộ Trì còn gặp phải rất nhiều khó khăn khi dạy người khác.
Nhưng khó khăn thì khó khăn, cô cảm thấy dưới điều kiện không còn huấn luyện viên khác, một mình cô vẫn đủ dùng: “Trước đây đã từng tiếp xúc với trượt tuyết chưa?” Bác Mộ Trì nói chuyện với hai diễn viên nữ vẫn luôn nhỏ giọng thầm thì trước mặt.
“Chưa từng.” Nghe thấy câu hỏi của cô, một người trả lời: “Nếu đã từng tiếp xúc rồi thì bọn tôi còn cần cô dạy làm gì?”
Bọn họ không quen biết Bác Mộ Trì, cũng không biết thân phận cụ thể của cô, chỉ cho rằng cô là một người bạn biết trượt tuyết của Trần Tinh Lạc.
Bác Mộ Trì cười khẽ: “Vậy tôi dạy hai người cách đi ván trượt tuyết trước nhé?”
“Cái này còn phải dạy á?” Một người khác nói: “Để trợ lý đi cho bọn tôi là được rồi.”
“…”
Đợi bọn họ đi giày ván trượt xong, Bác Mộ Trì tiếp tục nói một số điều cơ bản về trượt tuyết với bọn họ, làm thế nào để lướt, làm thế nào để đứng vững hơn trong tuyết, trước khi trượt nên làm thế nào để tránh bị ngã, khi bị ngã nên phanh gấp thế nào. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cô đang nói, một diễn viên nữ trông vô cùng xinh đẹp cắt ngang lời cô: “Phiền phức như vậy làm gì.”
Cô ta nghịch nghịch tóc, nói: “Dù sao phần hậu kỳ cũng cắt ghép được, bọn tôi không cần đi giày trượt tuyết mà cứ chạy từ trên xuống dưới là được, cũng sẽ không có ai biết bọn tôi không trượt tuyết.”
“…”
Bác Mộ Trì im lặng ba giây, nhìn về phía hai người họ: “Cô chắc chắn chứ?”
“Đúng vậy.” Người còn lại trông vui vẻ đáng yêu nói: “Chỉ là đóng phim thôi mà, đừng xem là thật chứ.”
“Đúng vậy, cho dù tôi không thuộc lời thoại thì cũng đã có diễn viên lồng tiếng trong phần hậu kỳ điều phối âm thay rồi. Hơn nữa trượt tuyết là một môn thể thao buồn tẻ như vậy, còn lâu tôi mới học, lại còn dễ bị ngã nữa chứ.”
Không thể tìm thấy một chút thái độ khó chịu nào trên mặt cô, giọng điệu vẫn giống lúc đầu: “Vậy hai cô ở bên này chơi đi, tôi đi qua nói một tiếng với nhà sản xuất.”
“Này.” Nghe vậy, một người nhíu mày: “Cô muốn nói gì với nhà sản xuất?”
Người nọ nhìn Bác Mộ Trì, buồn cười nói: “Không phải là cô muốn mách lẻo với chị Tinh Lạc đấy chứ? Đây là lần đầu tiên cô tới đoàn làm phim à?”
Đối với mấy diễn viên được đại gia hoặc công ty nhét vào như bọn họ mà nói thì những lời bọn họ vừa nói là chuyện thường xuyên xảy ra trong mỗi đoàn làm phim, cũng không phải là bọn họ cố ý làm khó dễ Bác Mộ Trì.
Bây giờ đóng phim là vậy, có vài người chỉ cần nói lời thoại ABCD cũng có thể nhận được giải thưởng. Giới giải trí ấy mà, không có quá nhiều luật lệ bất thành văn.
Bác Mộ Trì nhìn cô ta, vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi không định mách lẻo.”
Cô nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ nói lại đúng sự thật những gì các cô vừa nói thôi.”
“Cô…” Nghe cô nói vậy, diễn viên nữ không vui nói: “Cô đang uy hiếp bọn tôi sao?”
“Có hả?” Bác Mộ Trì khẽ nhướng mày, cười tươi nói: “Hành vi này của tôi chắc hẳn vẫn chưa phải là uy hiếp mà.”
Cô không nhiều lời với hai người họ nữa, quay đầu gọi: “Chị Tinh Tinh, chị tới đây một chút.”
“Cô đừng quá đáng quá.” Một người khác nói: “Cô cho rằng lúc Trần Tinh Lạc tới đây sẽ nghe lời nói phiến diện của một mình cô thôi chắc?”
Bác Mộ Trì cười, nhìn cô ta từ trên xuống dưới: “Nếu cô cảm thấy chị ấy sẽ không nghe lời nói phiến diện của một mình tôi thì bây giờ cô căng thẳng làm gì?”
“…”
Trần Tinh Lạc đi qua bên này: “Sao thế?”
Chị ấy nâng tay lấy bông tuyết đậu trên tóc của Bác Mộ Trì ra giúp cô: “Không dạy được à?”
Bác Mộ Trì “Ừ” một tiếng, không thêm không nếm thuật lại lời của bọn họ.
Thuật lại xong, cô không nhìn hai người kia, thấp giọng nói với Trần Tinh Lạc: “Em qua bên kia nghỉ ngơi, chị bảo những người khác dạy bọn họ đi.”
“Được.” Trần Tinh Lạc xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Xin lỗi, là chị Tinh Tinh không suy nghĩ chu đáo.”
Nếu cô biết hai cô diễn viên này có tính nết như vậy thì đã không để Bác Mộ Trì tới đây.
Chưa nói tới chuyện trượt tuyết là môn thể thao mà cô yêu thích nhất, đặt nơi đầu quả tim, dù là người yêu thích trượt tuyết khác nghe thấy bọn họ nói vậy thì trong lòng cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Bác Mộ Trì: “Không sao.”
Cô nhìn việc không nhìn người.
“Em qua bên kia trượt tuyết một lúc.” Hôm nay cô vẫn chưa luyện tập.
“Đi đi.” Trần Tinh Lạc cười nói: “Bảo Phó Vân Hành đi cùng em.”
Bác Mộ Trì ngẩn ra, sau khi nhìn vẻ mặt hiểu rõ của Trần Tinh Lạc, cô hậm hực sờ sờ chóp mũi: “Được.”
…
Thấy Bác Mộ Trì đã rời đi, hai cô diễn viên nhìn Trần Tinh Lạc, oán giận nói: “Chị Tinh Lạc, chị đừng nghe lời của một mình cô ta, vốn dĩ bọn em không học là vì cô ta không biết cách dạy.”
“Đúng vậy.” Một cô khác nói: “Hơn nữa bọn em căn bản chưa từng nói vậy, bọn em chỉ muốn đổi người dạy mà thôi.”
Nghe hai người họ mồm năm miệng mười, Trần Tinh Lạc nở nụ cười nhàn nhạt.
“Được thôi.” Cô ấy nói: “Muốn đổi người dạy đúng không?”
Trần Tinh Lạc gật đầu: “Không thành vấn đề, hai cô qua bên kia đợi một lúc đi, đợi huấn luyện viên dạy cho mấy người Tần Văn xong sẽ tới dạy hai cô.”
Thấy Trần Tinh Lạc không tức giận, hai người liếc nhau, vô cùng vui sướng: “Được ạ, vẫn là chị Tinh Lạc suy nghĩ chu đáo.”
“Đúng vậy đúng vậy, người vừa rồi là ai vậy chị Tinh Lạc?” Một người khác nghĩ Bác Mộ Trì kiêu ngạo như vậy nên không khỏi tò mò.
“Em ấy ấy hả.” Trần Tinh Lạc vừa rời đi vừa quay đầu nhìn đường trượt tuyết cao cấp đằng xa, trong mắt đầy vẻ tự hào, cười tươi nói: “Là thần thượng ông bầu của các cô muốn hẹn ăn cơm mà không hẹn được.”
“…”
Khi Bác Mộ Trì dạy người khác không thích có người quấy rầy, vậy nên Phó Vân Hành vẫn luôn chờ cô ở một chỗ khác.
Thấy cô tức giận đi xuống, Phó Vân Hành đưa bình giữ nhiệt vặn hờ nắp cho cô: “Uống nước đi.”
Bác Mộ Trì thoáng khựng lại, kiêu ngạo nói: “Tay em cóng, không mở được.”
Phó Vân Hành nhìn một cái nắp đã được vặn ra, trước khi cô phát hiện ra, anh lấy cái ly rồi đưa tới bên môi cô: “Uống đi.”
Chú ý tới động tác của anh, lông mi của Bác Mộ Trì run rẩy: “Anh vặn ra rồi à?”
Cô cảm thấy mình có hơi quá đáng.
“Anh suy nghĩ không chu đáo.” Giọng nói của Phó Vân Hành mang theo ý cười: “Quên không lấy cái ly ra.”
Bác Mộ Trì hơi ngẩn ra, sau khi uống hơn phân nửa ly nước ấm, cô mới lên tiếng: “Làm gì có, là em quá đáng.”
“Ai nói Đâu Đâu của chúng ta quá đáng?” Phó Vân Hành trêu cô: “Phó Vân Hành không nói vậy.”
Bác Mộ Trì sửng sốt, bỗng nhiên bị anh chọc cười.
Cô cong môi, nét mặt thả lỏng, cong mắt nhìn anh: “Thật sao?”
Phó Vân Hành liếc cô, không tiếp lời.
Nhưng anh thừa nhận.
“Vậy em có thể quá đáng thêm một chút được không?” Bác Mộ Trì được voi đòi tiên, đưa ra yêu cầu.
Phó Vân Hành nâng mắt: “Em muốn làm gì?”
Bác Mộ Trì đưa bình giữ nhiệt cho anh: “Em muốn anh tới nhà vệ sinh cùng em, sau đó chúng ta tới đường trượt cao cấp bên kia, được không?”
Khi cô gặp phải chuyện không vui hoặc nghe thấy lời khiến mình khó chịu thì đều sẽ giải phóng cảm xúc trên đường trượt tuyết.
Đương nhiên Phó Vân Hành không có ý kiến gì.
Anh nhìn mấy người Trì Ứng vẫn còn đang chơi trò chơi ở một bên khác: “Gọi bọn họ tới cùng đi, chắc là lâu rồi em chưa đua với Trì Ứng.”
Nghe vậy, mắt Bác Mộ Trì sáng rực lên.
“Trì Ứng.” Cô lập tức gọi: “Đi thay đồ trượt tuyết với chị, chúng ta tới đường trượt cao cấp thi đấu.”
Trì Ứng: “…”
Trì Ứng còn chưa kịp nói gì thì Trình Vãn Chanh là người đầu tiên tỏ vẻ ủng hộ, tích cực nói: “Đi đi đi, chúng ta cũng đi cùng đi, em muốn nhìn thấy Trì Ứng bị Đâu Đâu hành hạ tàn nhẫn.”
“…”
Trì Ứng không biết, cũng không hiểu vì sao mình đang ngoan ngoãn chơi game ở bên này rốt cuộc đã làm gì sai trái.
Hơn mười phút sau, mọi người thay đồ trượt tuyết rồi đến đường trượt cao cấp.
Nhóm bọn họ đều biết trượt tuyết, trình độ trượt tuyết cũng không hề tệ.
Bác Mộ Trì hứng thú nhìn về phía Trì Ứng: “Thi kiểu gì đây?”
Trì Ứng hoàn toàn bất lực, lúc này vẫn đang rơi vào trạng thái ngơ ngác: “Chị à.”
Cậu khó hiểu: “Không thi có được không?”
Bác Mộ Trì nhìn cậu: “Em thật sự không muốn thi à?”
Trì Ứng sửng sốt: “Hơi hơi.”
“Vậy thì không thi nữa.” Bác Mộ Trì cũng không ép cậu, cô đội mũ lên, quay đầu muốn nói một tiếng với Phó Vân Hành rồi tự luyện tập một lúc. Ai ngờ, cô còn chưa nói gì thì Phó Vân Hành đã lên tiếng trước: “Anh và em thi với nhau nhé?”
Anh bình tĩnh nhìn Bác Mộ Trì: “Em chê đối thủ là anh à?”
“…”
Bác Mộ Trì hơi ngẩn ra, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, ánh mặt trời chói chang khiến sợi tóc của anh trở nên mềm mại hơn nhiều, đồng thời cũng làm cho đường nét khuôn mặt của anh trở nên hiền hòa hơn. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Chê thật đấy à?” Phó Vân Hành đợi một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời của cô.
“Sao lại thế được.” Bác Mộ Trì nhẹ giọng: “Cầu còn không được.”
Phó Vân Hành cười cười, đưa điện thoại trong tay cho Khương Ký Bạch đang đứng một bên: “Được thôi, vậy chúng ta vẫn đua tốc độ như cũ nhé?”
“Được.”
Hai phút sau, Trì Ứng nhìn cái người “vèo” một cái đã không thấy đâu, mờ mịt.
Trì Ứng gãi gãi đầu: “Tâm trạng của chị em không tốt sao?”
Hạ Lễ đứng bên cạnh gật đầu: “Theo em thấy thì đúng vậy.”
Bọn họ lớn lên cùng Bác Mộ Trì, đương nhiên biết một vài thói quen của cô.
Mỗi lần tâm trạng của cô không tốt thì sẽ thích tìm kiếm sự kích thích trên sân trượt tuyết.
Ngoại trừ lúc cần giảm tốc độ và lúc thi đấu, những lúc bình thường, tốc độ trượt tuyết của cô rất nhanh, chủ yếu là lúc cô có tâm trạng không tốt. Huống hồ bây giờ cô còn đang đua với Phó Vân Hành, nếu là lúc bình thường, cô sẽ hơi nhường vì thân phận vận động viên của mình, nhưng hôm nay cô không chỉ không nhường mà còn nhanh hơn lúc tập luyện bình thường.
Bụi tuyết bay bay, bông tuyết trắng xóa khiến bầu trời biến thành màu sắc khác.
Tốc độ của hai bóng người lại càng khiến người ta kinh ngạc.
“Trời ơi.” Có người bên phía phim trường kêu lên: “Ai đang trượt tuyết thế? Nhìn mấy bông tuyết bay bay kìa, đây còn không phải là hiệu ứng tự nhiên mà bộ phim của chúng ta muốn có hây sao?”
Tần Văn và Vu Thiến cũng ngẩng đầu nhìn theo.
Vu Thiến nhìn một cái, thấp giọng hỏi: “Là em Mộ Trì hả?”
Tần Văn gật đầu.
“Tinh Lạc.” Đạo diễn cũng chú ý tới mấy người Bác Mộ Trì, gọi Trần Tinh Lạc tới nói: “Đó là du khách tới đây chơi sao? Hay là thử tới hỏi xem bọn họ có muốn làm diễn viên khác mời không đi?”
Trần Tinh Lạc muốn từ chối theo bản năng, nhưng cô ấy bỗng nhiên nghĩ tới gì đó.
Cô ấy quét mắt nhìn hai diễn viên nữ cũng đang ngây người đứng nhìn cách đó không xa, cân nhắc một chút rồi nói: “Chắc hẳn em ấy sẽ không đồng ý đâu.”
Đạo diễn: “Có thù lao.”
“Em ấy không thiếu tiền.” Trần Tinh Lạc nhàn nhạt nói: “Đạo diễn từng gặp em ấy rồi đấy.”
Đạo diễn nhìn cô ấy, bỗng nhiên hiểu ra: “Đó là em gái thi thoảng lại đi cùng cô à? Có phải chính là cô gái hai ngày trước còn dạy cho Tần Văn và Vu Thiến không?”
Trần Tinh Lạc gật đầu: “Là em ấy.”
Tần Văn cũng lên tiếng: “Đạo diễn, tôi cảm thấy chúng ta không mời được cô ấy đâu, đừng cố chấp nữa.”
Đạo diễn liếc anh ấy: “Còn chưa mời mà sao cậu đã biết là không mời được rồi?”
Tần Văn: “Cô ấy không thích lên TV.”
Trần Tinh Lạc mỉm cười: “Cũng không phải vậy.”
Cô ấy nói: “Chủ yếu là vừa rồi có hai cô diễn viên của chúng ta làm em ấy tức giận, bây giờ muốn mời thì chắc là khó lắm.”
“Ai?” Đạo diễn kinh ngạc.
Trần Tinh Lạc chỉ chỉ hai người kia: “Vừa rồi huấn luyện viên của đoàn làm phim chúng ta bận chỉ đạo cho mấy người Tần Văn, tôi bảo Mộ Trì đi dạy hai cô kia trượt tuyết thì bị bọn họ từ chối, bọn họ nói em ấy không đủ chuyên nghiệp.” Cô ấy chống cằm, thong thả nói: “Nếu đổi lại là tôi bị từ chối như vậy thì tôi chắc chắn sẽ không đồng ý tới đây giúp đỡ.”
Trần Tinh Lạc nhún vai, dáng vẻ nghiêm túc: “Em gái của tôi cũng là người có lòng tự tôn.”
Nghe cuộc đối thoại của bọn họ, hai diễn viên nữ trắng mặt.
“Chị Tinh Lạc…” Một người trong đó lấy hết can đảm nói: “Bọn em không biết thân phận của cô ta, bọn em không cố ý.”
“Đúng vậy.” Trần Tinh Lạc nhìn hai cô kia: “Người không biết không có tội, cô yên tâm đi, tôi cũng chỉ nói y nguyên sự thật cho đạo diễn nghe thôi, không có ý gì khác đâu.”
Đạo diễn: “…”
Ông ta liếc mắt nhìn Trần Tinh Lạc, đại khái đã hiểu suy nghĩ trong đầu cô.
Hai người không phải mới quen biết nhau, đương nhiên hiểu rõ ý định của đối phương. Một đoàn làm phi, cho dù nhà sản xuất và đạo diễn có bối cảnh mạnh thế nào đi chăng nữa cũng không thể từ chối người mà nhà đầu tư muốn nhét vào đoàn.
Còn hai cô diễn viên này chính là hai người trước đó bọn họ không từ chối được.
Đối với chuyện này, chỉ cần đối phương diễn vai không quá quan trọng thì Trần Tinh Lạc đều sẽ mở một mắt nhắm một mắt, lười không thèm quan tâm.
Nhưng bây giờ, cô ấy muốn quan tâm.
Vai diễn của hai người kia đúng là không quan trọng thật, nhưng cô ấy cũng không muốn cho bọn họ.
Im lặng một lúc.
Đạo diễn nghiêng người về phía Trần Tinh Lạc, thấp giọng hỏi: “Muốn xử lý thế nào?”
Trần Tinh Lạc cân nhắc một chút, chắc hẳn Bác Mộ Trì cũng không cần hai người này xin lỗi, chắc hẳn cô không muốn nhìn thấy hai người này nữa.
“Đổi người.” Cô ấy nói thẳng: “Tôi không ra mặt, ông thương lượng giúp tôi được không?”
Đạo diễn liếc cô ấy: “Bắt tôi làm người xấu thì tôi được lợi lộc gì?”
Trần Tinh Lạc nhướng mày cười: “Lợi lộc chính là bộ phim này của chúng ta nhất định sẽ tốt hơn.”
Đạo diễn nghẹn lời, ậm ừ nói: “Thành giao.”
“Cảm ơn nhé.” Trần Tinh Lạc sảng khoái nói: “Đóng máy rồi tôi mời ông ăn cơm.”