Gần Thêm Một Chút

Chương 49



Vào khoảnh khắc cổ tay bị anh giữ lấy, tim Bác Mộ Trì đập như nổi trống.

Bàn tay của Phó Vân Hành to rộng, khớp xương rõ ràng mạnh mẽ.

Bác Mộ Trì thoáng rũ mắt, nhìn bàn tay bị anh nắm lấy, cảm thấy nóng bỏng.

Cô khẽ cử động, nhưng lại không thể tránh thoát.

Phó Vân Hành nghiêng đầu: “Em không thoải mái à?”

“…” Bác Mộ Trì hơi nghẹn lời, muốn nhắc nhở anh rằng anh còn chưa theo đuổi được em mà sao đã nắm tay trước rồi.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lại từ bỏ. Đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ nắm tay.

“Có hơi hơi.” Bác Mộ Trì nói.

Phó Vân Hành ngẩn ra, cười cười, tự nhiên giảm bớt lực tay, nhưng không thả cổ tay của cô ra.

Đam Đan ngồi bên cạnh nhìn trộm, thầm đỏ mặt.

Cô nàng thay đổi ý định rồi, cô nàng phát hiện hình như Bác Mộ Trì và bác sĩ Tiểu Phó này ở bên nhau còn đẹp đôi hơn là ship với Hứa Minh.

Bác Mộ Trì cũng không biết diễn biến tâm trạng của Đan Đan, tay cô đang được Phó Vân Hành nắm lấy, cũng không chú ý tới những người khác, tay cô bị người trước mặt nắm lấy, suy nghĩ của cô cũng tự động chạy theo anh.

Vào thang máy, Đan Đan nói với Bác Mộ Trì: “Em Mộ Trì, chị không đi lên cùng em nữa, chị về phòng luôn đây.”

Bác Mộ Trì gật đầu: “Hôm nay vất vả cho chị rồi.”

“Chuyện nên làm mà.” Đan Đan vui vẻ nói: “Đây là lần đầu tiên chị tới núi tuyết đó, đẹp quá đi mất.”

Đối với cô ấy mà nói, đây là một trải nghiệm vô cùng mới lạ.

Đan Đan ở tầng bảy nên rời đi trước.

Người đi rồi, Bác Mộ Trì mới nhớ tới Phó Vân Hành: “Ngày mai anh không đi làm à?”

“Có.” Phó Vân Hành trả lời cô.

Bác Mộ Trì sửng sốt: “Vậy sao bây giờ anh còn ở đây?”

Cô tính toán, đi từ Bắc Thành tới khách sạn mất mấy tiếng đồng hồ.

Phó Vân Hành nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, cười nói: “Không phải anh đã nói với em rồi sao?”

Bác Mộ Trì sửng sốt, nghĩ tới những gì anh vừa nói với mình, anh không yên tâm nên tới đây xem.

“Vậy ngày mai anh trực ca đêm à?”

Phó Vân Hành hơi khựng lại: “Ca ngày.”

“…”

Bác Mộ Trì im lặng ba giây, trừng to mắt nhìn anh: “Vậy đêm nay anh có quay về không?”

“Sáng mai.” Phó Vân Hành nói với cô, anh đã đặt phòng, sáng mai có chuyến bay lúc hơn 5 giờ từ Băng Thành về Bắc Thành, nếu không bị trì hoãn thì anh thậm chí có thể trở lại bệnh viện lúc 8 giờ.

Thời gian làm việc bình thường của bệnh viện bọn họ là 9 giờ, trước đó anh vẫn luôn đến lúc khoảng 8 giờ là để chuẩn bị công việc trước.

Mặc dù Phó Vân Hành vẫn đang trong kỳ thực tập, nhưng thi thoảng đến muộn cũng không có ảnh hưởng gì. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Bác Mộ Trì không còn gì để nói, kéo tay anh nói thầm: “Anh không yên tâm về em như vậy sao?”

Cô không hề muốn Phó Vân Hành vất vả chạy qua chạy lại như vậy.

Phó Vân Hành mỉm cười, nhìn cô với ánh mắt nhu hòa, giọng nói dịu dàng lưu luyến: “Không phải là không yên tâm.”

Anh dừng một chút rồi nói: “Em không thể suy nghĩ theo hướng khác sao?”

Bác Mộ Trì ngây ra: “Hướng nào?”

“…”

Thang máy đúng lúc dừng trước tầng của cô, Phó Vân Hành nắm tay cô đi ra, dọc theo hành lang thật dài, đi tới căn phòng nằm ở vị trí sâu nhất, nhàn nhạt nói: “Anh nhớ em.”

Anh nhớ em, vậy nên anh đến gặp em.

Phó Vân Hành có một chút không yên tâm về việc Bác Mộ Trì đi trượt tuyết ở núi cao bên ngoài, nhưng sở dĩ anh ngàn dặm xa xôi chạy tới đây là vì anh nhớ cô.

Rõ ràng trước kia không gặp nhau nửa năm, thậm chí cả năm không gặp nhau anh cũng sẽ không nhớ, bây giờ mới có ba ngày không gặp mà nỗi nhớ đã cuồn cuộn như sóng biển, cần cơn sóng lớn hơn nữa mới có thể chặn lại.

Nhịp tim của Bác Mộ Trì tăng tốc, bỗng nhiên không thể nói nên lời.

“Sao em không nói gì?”

Hai người đi tới cửa phòng.

Bác Mộ Trì ngẩng đầu nhìn anh, im lặng một lúc rồi nói: “Anh ở phòng nào.”

Phó Vân Hành: “1506.”

Bác Mộ Trì gật đầu: “Em về phòng tắm rửa trước, sau đó em tới tìm anh nhé?”

Phó Vân Hành ngẩn ra, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cố ý trêu cô: “Tìm anh làm gì?”

“…”

Nghe ra ý trêu đùa trong lời của anh, Bác Mộ Trì liếc anh một cái: “Tìm anh dùng cơm.”

Phó Vân Hành bật cười: “Không muốn dùng cơm.”

Bác Mộ Trì hơi nghẹn lời, mềm lòng nói: “Vậy anh muốn làm gì?”

“Anh có hơi mệt.” Anh nói: “Muốn ngủ một lúc.”

Phó Vân Hành không nói dối, thật ra anh không nói với Bác Mộ Trì rằng buổi trưa hôm nay anh rời khỏi bệnh viện rồi tới thẳng đây luôn.

Buổi sáng, lúc sắp tan tầm, anh có một bệnh nhân cần cấp cứu, vừa lúc thay ca, hai bác sĩ khác có quá nhiều việc nên không thể làm xuể, thế là Phó Vân Hành và Thúc Chính Dương đã trực cả một đêm cùng lên bàn phẫu thuật.

Sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc đã là hơn 11 giờ.

Vốn dĩ Phó Vân Hành mua vé máy bay chuyến 9 giờ hơn, anh vốn định tới xem Bác Mộ Trì trượt tuyết ngoài trời, cuối cùng tấm vé máy bay kia trở thành đồ bỏ đi, anh lại đặt vé chuyến chiều tới đây.

Lúc này Bác Mộ Trì mới chú ý tới quầng thâm dưới mắt của anh vô cùng rõ ràng, vẻ mặt cũng hơi uể oải, trông anh mất tinh thần hơn bình thường nhiều.

Lòng Bác Mộ Trì mềm nhũn, cô chủ động nói: “Vậy em ngủ cùng anh nhé?”

Nghe vậy, Phó Vân Hành nâng mắt: “Hửm?”

Anh nhéo nhéo lòng bàn tay của cô, trêu cô: “Ngủ cùng anh?”

“…”

Bác Mộ Trì không để ý tới lời trêu chọc của anh, nghiêm túc nói; “Ý em là em có thể tới phòng anh với anh, nhưng em không muốn ngủ, anh ngủ, em ở bên cạnh xem TV hay làm gì đó.”

Cô liếc Phó Vân Hành một cái, lẩm bẩm: “Vân Bảo, anh thay đổi rồi.”

Phó Vân Hành dở khóc dở cười, nghiêng đầu nhìn cô, cười mà không nói.

Đi đến cửa phòng, anh hất cằm ra hiệu: “Vào đi, tắm rửa xong thì nói với anh.”

Bác Mộ Trì sửng sốt: “Nói với anh?”

Phó Vân Hành tiếp lời: “Anh xuống dưới đón em lên.”

“…” Bác Mộ Trì không còn gì để nói: “Không cần đón.”

Cô dở khóc dở cười: “Em cũng không phải là con nít, em tìm được phòng 1506 ở đâu mà.”

Bác Mộ Trì nhấn mạnh.

Phó Vân Hành “Ừm” một tiếng: “Anh biết.”

Nhưng anh muốn xuống dưới đón cô.

Bác Mộ Trì dùng lý lẽ chính đáng để từ chối: “Anh vẫn nên nhanh chóng nghỉ ngơi thì hơn.” Cô nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Nửa tiếng sau em sẽ tới.”

Phó Vân Hành nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, một tiếng cười bật ra từ lồng ng ực: “Được.”

Anh đồng ý thỏa hiệp: “Nhưng trước khi đi lên vẫn cần nói với anh một tiếng.”

Bác Mộ Trì không từ chối.

Nhìn Bác Mộ Trì vào phòng, Phó Vân Hành đóng cửa hộ cô, sau đó mới xoay người đi lên tầng. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Thật ra cũng không phải là không yên tâm, đơn giản chỉ là anh muốn có thêm nhiều thời gian ở bên cô hơn.

Trở về phòng, Phó Vân Hành nhận được cuộc gọi từ Triệu Hàng.

“Alo.”

Giọng nói của anh vẫn luôn mát lạnh như thế, nhưng có thể nhận ra tâm trạng của anh không tệ lắm.

Triệu Hàng nhướng mày: “Cậu nghỉ ngơi xong rồi à?”

Hôm nay anh ấy trực ca sáng, khi đến bệnh viện, mấy người Phó Vân Hành đã vào phòng phẫu thuật, anh ấy chưa kịp quan tâm tới bệnh nhân của họ thì bản thân anh ấy cũng bận rộn. Đến bây giờ mới hết bận, anh ấy mới nhớ tới chuyện hỏi thăm tình hình bệnh nhân sáng nay Phó Vân Hành làm phẫu thuật.

Phó Vân Hành xoa xoa đôi mắt chua xót, nhàn nhạt nói: “Vẫn ổn.”

Triệu Hàng nhướng mày: “Vậy đêm nay cậu ngủ một giấc thật ngon đi.”

“Ừm.” Phó Vân Hành hỏi: “Tình trạng thế nào rồi?”

Nói chung, tình trạng của bệnh nhân trong 24 tiếng đồng hồ đầu tiên sau khi làm phẫu thuật xong vô cùng quan trọng.

Triệu Hàng trả lời đúng sự thật: “Tình trạng cũng không tệ lắm, không xuất hiện bất kỳ phản ứng không tốt nào, cũng không sốt cao, chỉ là sau khi hết thuốc tê, ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Đợi bệnh nhân hoàn toàn tỉnh lại tôi sẽ báo với cậu.”

“Cảm ơn.” Phó Vân Hành dặn dò một vài vấn đề nhỏ cần chú ý.

Triệu Hàng: “Khách sáo rồi.”

Hai người nói chuyện về tình trạng của bệnh nhân, Triệu Hàng bỗng nhớ tới tin tức mình lướt thấy trên Weibo tối qua.

“Đúng rồi, hỏi cậu một chuyện.”

Phó Vân Hành: “Nói đi.”

Triệu Hàng: “Có phải em Mộ Trì tới đoàn làm phim làm khách mời không?”

Anh ấy nói: “Tôi thấy trên mạng có người đăng ảnh chụp em ấy ở đoàn làm phim, nói là em ấy đang chuẩn bị cho việc giải nghệ sau này.”

Đương nhiên Triệu Hàng không tin chuyện này, không nói đến chuyện anh ấy từng gặp Bác Mộ Trì, còn từng đi chơi cùng nhau, cho dù không có, anh ấy cũng không tin Bác Mộ Trì lại chuẩn bị kế hoạch sau khi cô giải nghệ ngay lúc này.

Phó Vân Hành rất ít khi đọc tin tức trên mạng, phần lớn những tin tức anh thỉnh thoảng đọc đều liên quan đến giới thể thao, vậy nên anh hoàn toàn không biết gì về chuyện Triệu Hàng vừa nói.

“Từ bao giờ?” Anh hơi chau mày: “Cậu chuyển tiếp cho tôi đi.”

Triệu Hàng: “Được.”

Cúp điện thoại, Phó Vân Hành nhận được tin tức nóng trên Weibo do Triệu Hàng gửi tới.

Nếu không ngoài dự đoán thì đây chắc hẳn là ảnh chụp do nhân viên công tác của đoàn làm phim đăng lên, bởi vì mấy tấm ảnh trong tin nóng kia chụp rõ chính diện của Bác Mộ Trì, có cả ảnh cô mặc đồ trượt tuyết, cũng có tấm cô mặc đồ bình thường đứng cùng Trần Tinh Lạc, còn có vài tấm chụp cảnh cô đứng chung với mấy diễn viên như Tần Văn.

Anh quét mắt nhìn nội dung bình luận dưới bài đăng Weibo này, cô người nói cô tính toán sâu xa, dù sao thì đúng là có không ít vận động viên bước chân vào giới giải trí.

Cũng có người chú ý tới vấn đề khác, sau khi nhìn thấy cô và Tần Văn đứng chung một chỗ, bắt đầu nói hai người xứng đôi, một người là diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất của giới giải trí, một người là quán quân thế giới, thật sự là vô cùng xứng đôi. Đương nhiên càng có nhiều người khen ngợi giá trị nhan sắc của cô và Trần Tinh Lạc hơn, thậm chí còn có người tỏ vẻ tò mò với thân phận của Trần Tinh Lạc.

Hai người đứng chung một chỗ trông quá nổi bật, khiến người ta khó có thể bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.