Gần Thêm Một Chút

Chương 52



4 giờ sáng, Phó Vân Hành tỉnh dậy đúng giờ.

Anh cầm điện thoại nhìn một cái, không chút ngạc nhiên khi nhìn thấy tin nhắn Bác Mộ Trì gửi cho anh. Anh hết cách cười cười, xốc chăn xuống giường.

Rửa mặt sửa soạn xong, thời gian còn quá sớm.

Sắc trời bên ngoài vẫn xám xịt âm u như cũ, sắc trời còn chưa sáng lên, tiếng còi xe ô tô như gần như xa, nhân viên quét dọn vệ sinh buổi sáng còn chưa đi làm.

Phó Vân Hành nhìn điện thoại một lúc, gửi tin nhắn cho Bác Mộ Trì.

Không ngoài dự đoán, cô vẫn chưa tỉnh ngủ.

Phó Vân Hành đi xuống tầng, hỏi nhân viên lễ tân đang ngủ gật trước quầy lễ tân, sau đó được dẫn tới phòng bếp ở phía sau.

Khi anh trả phòng khách sạn, đồng hồ vừa lướt qua số “5”.



Tiếng chuông báo thức vang lên, Bác Mộ Trì mở mắt ra, sau đó ngồi dậy.

Cô lấy điện thoại trên tủ đầu giường nhìn qua, 5 giờ 20 phút.

Trong điện thoại có tin nhắn WeChat chưa đọc, Bác Mộ Trì đoán là Phó Vân Hành gửi cho cô.

Click mở nhìn qua, quả nhiên là anh.

Bác Mộ Trì nhìn chằm chằm tin nhắn Phó Vân Hành để lại cho mình một lúc lâu, trả lời anh bằng một dấu hỏi chấm, sau đó mắng anh là kẻ lừa đảo.

Mắng xong, cô không quên hỏi: “Anh đến sân bay chưa?”

Phó Vân Hành nhanh chóng trả lời tin nhắn: “Sắp rồi.”

Bác Mộ Trì biết bây giờ có đuổi theo cũng không kịp nữa, cô thở dài nằm xuống giường, cầm điện thoại nói chuyện phiếm với anh.

Bác Mộ Trì: “Anh dậy lúc mấy giờ thế?”

Phó Vân Hành: “Hình như là hơn 4 giờ.”

Bác Mộ Trì: “…Bác sĩ Tiểu Phó à.”

Phó Vân Hành: “Hửm?”

Bác Mộ Trì ngồi xếp bằng trên giường, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh không thể ngủ thêm một lúc được à?”

Dậy lúc 4 giờ, anh không muốn sống nữa à.

Phó Vân Hành lại bị cô chọc cười: “Đêm nay anh nhất định sẽ ngủ nhiều hơn.”

Bác Mộ Trì: “Nếu anh còn lừa em nữa thì…”

Phó Vân Hành: “Thì em làm sao?”

Bác Mộ Trì muốn nói em sẽ để anh theo đuổi em lâu hơn một chút, nhưng gõ xong mấy chữ này, cô lại không nỡ gửi đi.

Cô xóa hàng chữ này đi, nói lại: “Em sẽ quay về giám sát giấc ngủ của anh.”

Phó Vân Hành: “…”

Phó Vân Hành: “Em nghiêm túc chứ?”

Bác Mộ Trì nhìn tin nhắn anh gửi tới một lúc lâu, bây giờ mới bất giác ý thức được lời này có một vài ý nghĩa khác.

Cô hơi lúng túng, nhấn mạnh: “Ý em là, ngày nào em cũng sẽ giục anh đi ngủ.”

Cách màn hình, Phó Vân Hành có thể tưởng tượng được đại khái vẻ mặt lúc này của cô.

Anh khẽ cong môi, gõ chữ trả lời: “Như vậy cũng được.”

Bác Mộ Trì hơi nghẹn lời, sâu sắc cảm thấy dù mình có trả lời thế nào đi nữa thì hình như cũng sẽ rơi vào cái hố Phó Vân Hành đào cho cô.

Nghĩ vậy, cô trả lời anh bằng một dấu chấm câu đơn giản.

Vài phút sau, Phó Vân Hành nói với cô rằng anh đến sân bay rồi.

Bác Mộ Trì thúc giục anh đi qua quầy kiểm tra an ninh.

Phó Vân Hành hiểu rõ, bảo cô ngủ thêm một lúc, khi nào anh hạ cánh sẽ báo với cô.

Bác Mộ Trì: “Đã thức dậy rồi nên không muốn ngủ nữa, em đi chạy bộ một lúc.”

Phó Vân Hành: “Đến phòng tập thể thao của khách sạn chạy đi, bây giờ còn quá sớm, một mình em ra ngoài không an toàn.”

Bác Mộ Trì: “Em biết rồi.”

Bác Mộ Trì tập luyện xong, về phòng tắm rửa rồi đến nhà ăn của khách sạn dùng bữa sáng thì nhận được một bữa sáng bổ sung dinh dưỡng đặc biệt.

Nhìn người phục vụ đưa bữa sáng tới, cô ngẩn ra một thoáng, lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh gửi cho Phó Vân Hành, cũng nghiêm túc hỏi anh: “Bác sĩ Tiểu Phó, anh nói thật đi, rốt cuộc sáng nay anh dậy lúc mấy giờ?”

Sau khi gửi tin nhắn, Bác Mộ Trì yên tâm hưởng thụ bữa sáng Phó Vân Hành tự tay làm cho mình.

Đúng là vô cùng bổ dưỡng.

Anh hầm canh gà cho Bác Mộ Trì.

Trước đó Phó Vân Hành biết được có thể mượn dùng khu bếp đằng sau khách sạn, chỉ cần khách có nhu cầu. Vậy nên sáng nay sau khi anh hỏi thăm nhân viên lễ tân thì được dẫn tới khu bếp đằng sau.

Hơn 4 giờ, trùng hợp là lúc các đầu bếp bận rộn chuẩn bị bữa sáng, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn cũng được bổ sung. Vốn dĩ Phó Vân Hành định hầm canh cá cho Bác Mộ Trì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô không thích lọc xương cá, vậy nên anh đổi sang món canh gà càng nhiều chất dinh dưỡng hơn.

Anh chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, hầm xong thì nhờ đầu bếp trong khách sạn hỗ trợ làm công đoạn tiếp theo.

Trước khi rời đi, Phó Vân Hành còn cố ý dặn bọn họ mấy tiếng sau đưa cho Bác Mộ Trì.

Bác Mộ Trì là một người làm việc và nghỉ ngơi vô cùng có quy luật, mỗi buổi sáng cô đều dậy sớm vận động, sau đó đến nhà ăn của khách sạn ăn sáng. Nhân viên trong khách sạn cũng có ấn tượng với cô, vậy nên đưa đồ ăn cho cô cũng không phải là một chuyện khó khăn. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Ăn sáng xong, Bác Mộ Trì đóng gói một phần mang về phòng cho Trần Tinh Lạc.

Tối qua cô ấy về hơi muộn, bây giờ còn đang buồn ngủ.

Khi cô vào phòng, Trần Tinh Lạc đang vừa ngủ gật vừa đánh răng.

Bác Mộ Trì dựa vào cửa phòng tắm nhìn cô ấy, tươi cười nói: “Chị Tinh Tinh.”

“Hả?” Trần Tinh Lạc nhìn cô: “Sao tâm trạng của em tốt thế?”

Bác Mộ Trì nhướng mày: “Bởi vì tối qua em ngủ ngon.”

Trần Tinh Lạc bật cười, giơ tay búng trán cô: “Hôm nay có tới đoàn làm phim với chị không?”

“Có.” Bác Mộ Trì gật đầu: “Em muốn luyện tập.”

Đợi Trần Tinh Lạc rửa mặt xong, cô đẩy bữa sáng cho cô ấy: “Chị nếm thử xem, hôm nay là một bữa sáng đặc biệt.”

Trần Tinh Lạc nhướng mày, thuận miệng hỏi: “Đặc biệt thế nào?”

“Chị ăn vào là biết.”

Trần Tinh Lạc rũ mắt, sau khi nhìn thấy canh gà, cô ấy lập tức nở nụ cười.

“Không cần ăn chị cũng đã cảm thấy vô cùng đặc biệt.” Cô ấy hỏi: “Sao lại đóng gói canh gà mang về cho chị vậy, sợ chị không đủ chất dinh dưỡng hả?”

Bác Mộ Trì chống cằm ngồi đối diện cô ấy, gật gật đầu nói: “Vân Bảo hầm đó.”

“…” Trần Tinh Lạc sửng sốt, kinh ngạc nói: “Phó Vân Hành tới đây ư? Bao giờ thế?”

Nghe vậy, Bác Mộ Trì biết Đan Đan không nói chuyện Phó Vân Hành tới đây cho cô ấy biết.

Cô “Dạ” một tiếng, dựa vào bàn nói: “Anh ấy tới chiều qua, sáng nay rời đi. Em thấy chị bận suốt nên không nói với chị.”

Trần Tinh Lạc hiểu rõ, giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại đen nhánh của cô, cười nói: “Phó Vân Hành chu đáo thật đấy.”

Bác Mộ Trì có hơi ngượng ngùng, hai tay ôm mặt, đôi mắt sáng ngời: “Cũng được, chị Tinh Tinh, chị mau nếm thử đi, xem tay nghề nấu nướng của anh ấy có giảm không.”

Nghe vậy, Trần Tinh Lạc không chút nghĩ ngợi nói: “Cho dù tay nghề nấu nướng của nó thụt lùi thì canh hầm cho em chắc chắn sẽ ngon.”

“…”

Khóe môi Bác Mộ Trì giật giật, ấy vậy mà không nói nên lời phản bác.

Bọn cô đều ngầm hiểu mà không nói hẳn ra, Phó Vân Hành sẽ không để cho cô ăn đồ khó ăn, cho dù là mua hay là tự tay làm.

Mấy ngày sau, Bác Mộ Trì vẫn ở lại giúp đỡ đoàn làm phim như cũ.

Cô nói cho mấy người Tần Văn không ít câu hỏi về kỹ thuật, cũng cung cấp một số góc quay cho đạo diễn.

Phim truyền hình về đề tài thi đấu không dễ quay, nếu quả giả trân sẽ dập tắt mong muốn xem phim của khán giả, gia tăng công lực mắng chửi của mọi người.

Tuy rằng bây giờ phim bị chửi thì mới có độ nổi tiếng, nhưng có vài thứ không cần nổi tiếng thì vẫn nên tránh.

Hai ngày trước khi quay về, Bác Mộ Trì còn nhận được tin nhắn Hứa Minh gửi cho cô, hỏi cô có muốn đi trượt tuyết trên núi cao nữa không.

Bác Mộ Trì muốn đi, nhưng sau khi biết chỉ có cô và Hứa Minh đi, cô từ chối.

Cô biết rõ, mình và Hứa Minh không có khả năng. Nếu đã không thể, vậy thì cô cũng không muốn cho cậu ta hi vọng.

Về phần trượt tuyết trên núi, đợi đến lúc có nhiều người rồi đi cũng được. Cô cũng không vội đi chơi lần nữa.

Nhưng trước khi về Bắc Thành, Bác Mộ Trì chạm mặt huấn luyện viên.

Sầm Thanh Quân tới đây để lựa chọn hạt giống, năm nào bọn họ cũng có những người bạn trẻ tuổi có tiềm năng tham gia huấn luyện, có đủ tư cách tiến vào đội tuyển quốc gia.

“Cả em đi cùng ấy ạ?” Cô chỉ tay vào người mình.

Sầm Thanh Quân gật đầu, liếc cô: “Em không muốn à?”

Bác Mộ Trì lắc đầu: “Không phải là em không muốn.” Cô thản nhiên: “Em chưa từng chọn người.”

“Cô biết.” Sầm Thanh Quân cũng không để ý tới chuyện này, cô ấy nhìn Bác Mộ Trì rồi nói: “Nhưng cô tin tưởng vào ánh mắt của em.”

Hơn nữa, chuyện bọn họ tuyển người không phải chỉ cần Bác Mộ Trì nói có thể là được ngay, mà còn cần kiểm tra những thành tích của đối phương và các phương diện tiềm năng.

Đương nhiên Bác Mộ Trì cũng hiểu rõ điều này, cô nghĩ ngợi, không từ chối nữa.

Trên đường đi, Sầm Thanh Quân hỏi cô tình hình tập luyện gần đây.

Mặc dù ngày nào Bác Mộ Trì cũng gửi video cho cô ấy, nhưng những gì nhìn thấy trong video chỉ là một phần. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Tình trạng của Bác Mộ Trì vẫn như trước đây, cô không có vấn đề gì về lượn xuôi theo mốc song song khổng lồ, tốc độ tiến bộ về mọi mặt, trượt tuyết lòng máng thi thoảng có một chút đột phá nhưng cũng không quá lớn.

“Không cần nóng lòng.” Sầm Thanh Quân an ủi cô: “Vẫn còn thời gian, tháng sau cô sẽ điều chỉnh lại kế hoạch tập luyện cho em.”

Bác Mộ Trì gật đầu đồng ý.

Chỗ hai người tới là một trường cấp hai ở Băng Thành, trong trường học này có rất nhiều hạt giống trượt tuyết, gọi là học sinh năng khiếu.

Sau khi Bác Mộ Trì theo Sầm Thanh Quân tiến vào, cô bỗng chốc cảm nhận được bầu không khí vườn trường đã lâu không cảm nhận được.

Cô tính thử, đã lâu rồi cô chưa về trường, không cảm nhận được sức sống vườn trường phấn chấn bồng bột như vậy.

Nghĩ tới đây, Bác Mộ Trì  gửi cho Phó Vân Hành một tin nhắn.

Khi Phó Vân Hành nhìn thấy tin nhắn của Bác Mộ Trì là vào giờ nghỉ ngơi buổi trưa. Anh vừa bận xong, quay về phòng lấy điện thoại ra, click mở, cười cười: “Đợi em quay về sẽ đưa em đi.”

Bác Mộ Trì: “Thật sao? Anh được nghỉ hả?”

Phó Vân Hành: “Một tuần bác sĩ cũng chỉ đi làm năm ngày.”

Bác Mộ Trì bĩu môi: “Nhưng em cảm thấy anh ở bệnh viện cả bảy ngày trong tuần.”

Phó Vân Hành: “Gần đây là vậy.”

Bác Mộ Trì: “Bận à?”

Phó Vân Hành: “Không phải.”

Bác Mộ Trì: “?”

Phó Vân Hành: “Anh muốn để dồn ngày nghỉ.”

Anh đang tích cóp.

Bác Mộ Trì hơi ngẩn ra, bỗng nhiên hiểu ra anh để dồn ngày nghỉ làm gì.

Cô cười một cái, không nhịn được mà gửi tin nhắn thoại cho anh, nhẹ giọng nói: “Bác sĩ Tiểu Phó, anh để dồn ngày nghỉ để chuẩn bị đi xem em thi đấu sao?”

Phó Vân Hành thành thật trả lời cô: “Đúng vậy. Nhân tiện đưa em về trường, giúp em tìm lại thanh xuân.”

Bác Mộ Trì: “.”

Cô lướt lại tin nhắn trước đó cô đã gửi cho Phó Vân Hành, cô chỉ nói là cô và Sầm Thanh Quân tới trường học, cảm khái tuổi thanh xuân của mình đã đi xa, muốn được quay lại ngôi trường mà bọn họ đã học, không biết Phó Vân Hành có muốn đi cùng cô không.

Phó Vân Hành: “Em không muốn à?”

Bác Mộ Trì: “Muốn chứ.”

Cô suy nghĩ một lát, đang định cất điện thoại thì bỗng nghe thấy cuộc trò chuyện của giáo viên trước mặt và Sầm Thanh Quân.

Bọn họ đang nói về một hạt giống ưu tú.

Giáo viên kia thở dài, ăn ngay nói thật với Sầm Thanh Quân: “Học sinh này cái gì cũng tốt, có tài năng, cũng cố gắng học tập, chỉ có điều duy nhất là…”

Giáo viên hết cách nói: “Thằng bé yêu sớm.”

Bác Mộ Trì: “…”

Rõ ràng Sầm Thanh Quân cũng kinh ngạc, cô ấy tò mò nhìn về phía học sinh kia: “Thằng bé bao nhiêu tuổi?”

“Mười ba tuổi.”

Sầm Thanh Quân cười cười: “Đúng là trưởng thành hơi sớm.”

Giáo viên đồng tình, đau đầu không thôi.

Bác Mộ Trì ở bên cạnh nghe vậy thì đảo mắt, hỏi Phó Vân Hành về vấn đề này.

Bác Mộ Trì: “Bác sĩ Tiểu Phó.”

Phó Vân Hành: “Hửm?”

Anh trả lời cô bằng tin nhắn thoại, giọng nói trầm thấp, nghe có hơi quyến rũ.

Bác Mộ Trì xoa xoa vành tai, thấp giọng hỏi: “Anh có từng yêu sớm không?”

Bác Mộ Trì biết hồi cấp hai anh không yêu sớm, nhưng hồi cấp ba thì cô không rõ lắm, nhưng chắc hẳn là cũng không có. Dù sao thì cô cũng không nghe thấy mẹ nuôi nhắc tới. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nhưng bây giờ, cô muốn trêu chọc Phó Vân Hành.

Phó Vân Hành: “Em tò mò à?”

Vẫn là tin nhắn thoại như trước.

Bác Mộ Trì: “Có một chút.”

Phó Vân Hành: “Em về sớm một chút.”

Bác Mộ Trì: “Hả?”

Phó Vân Hành không nhanh không chậm nói: “Khi nào gặp mặt anh sẽ nói với em.”

Bác Mộ Trì: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.