Gần Thêm Một Chút

Chương 53



Nghe thấy giọng điệu này của anh, Bác Mộ Trì muốn trêu anh bằng cách trả lời rằng bây giờ cô cũng không muốn biết lắm.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không nói như vậy.

Bởi vì cô cảm thấy thật ra cô cũng rất muốn về.

Muốn đến bệnh viện nơi Phó Vân Hành làm việc dạo vài vòng, muốn nhìn thấy anh, thậm chí còn muốn chạy bộ buổi sáng cùng với anh, đắm chìm dưới ánh mặt trời.

Rất muốn.

Đều là những chuyện có liên quan đến anh.

“Cười gì thế?” Cô đang nghĩ ngợi, Sầm Thanh Quân nói chuyện với giáo viên xong thì nhìn cô, hỏi: “Nói chuyện với ai mà vui vậy?”

Bác Mộ Trì mỉm cười, gửi một biểu tượng cảm xúc lại cho Phó Vân Hành, lúc này mới trả lời: “Phó Vân Hành ạ.”

Sầm Thanh Quân biết người tên Phó Vân Hành này, cô ấy từng nghe thấy tên anh rồi.

Cô ấy nhướng mày, nhìn ý cười trong mắt của Bác Mộ Trì sắp tràn cả ra ngoài, suy đoán mơ hồ: “Yêu đương rồi?”

“Tạm thời thì chưa ạ.” Bác Mộ Trì không gạt cô ấy: “Nhưng cũng sắp.”

Sầm Thanh Quân nhướng mày, cười nói: “Cô không cản em yêu đương, nhưng không được để chuyện yêu đương ảnh hưởng tới việc tập luyện.”

Cô ấy ở cạnh nhìn Bác Mộ Trì từ lúc mười mấy tuổi tới khi hai mươi mấy tuổi, mấy năm nay cô ấy dẫn dắt cô, làm bạn trong quá trình trưởng thành của cô. Cô ấy không có quá nhiều yêu cầu với Bác Mộ Trì, thậm chí còn dung túng hơn so với những đội viên khác.

Đương nhiên chỉ dung túng trong phạm vi cho phép.

Bác Mộ Trì gật đầu: “Em biết ạ.”

Cô cũng đâu phải chỉ biết yêu đương, tất nhiên cô sẽ không để yêu đương ảnh hưởng đến việc tập luyện của mình. Hơn nữa, dù cô có muốn thì Phó Vân Hành cũng sẽ không cho phép.

Sầm Thanh Quân trò chuyện với cô vài câu, không kìm được mà nói: “ Khi nào chính thức tới với nhau thì dắt đến gặp cô nhé?”

“...” Bác Mộ Trì cười ngượng ngùng: “Dạ.”

Cô đi dạo xung quanh trường học này cùng với Sầm Thanh Quân rồi hai người mới tới địa điểm tiếp theo.

Bên kia, lúc Phó Vân Hành đang nói chuyện phiếm với Bác Mộ Trì thì Triệu Hàng bước vào phòng.

Anh ấy kêu Phó Vân Hành một tiếng, hỏi anh đã ăn cơm chưa, có muốn đi chung hay không.

Phó Vân Hành đang xem di động, không để ý đến anh ấy.

Triệu Hàng cứ tưởng rằng anh đang nói chuyện với bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân, vẻ mặt tập trung như thế nên mới tính chờ một lát nữa lại hỏi.

Mãi đến khi nghe anh nói ra miệng mấy câu kia, Triệu Hàng cảm thấy thế giới của mình xuất hiện ảo giác.

Anh ấy nhìn Phó Vân Hành với vẻ không thể tin nổi, ánh mắt nhìn chằm chằm: “Cậu đang nói chuyện với ai thế?”

Anh ấy thật sự không nhịn được.

Phó Vân Hành hờ hững nhìn anh ấy một cái, không trả lời.

Giây tiếp theo, Triệu Hàng nghe thấy di động của anh vang lên tiếng ‘ding dong’, lại thấy được nụ cười trên gương mặt anh. Nụ cười ấy vô cùng khác biệt so với những lần anh ấy từng thấy ngày xưa.

Anh ấy nhìn chằm chằm một cách đầy nghi ngờ, bỗng dưng như nghĩ tới điều gì đó, trên mặt hiện lên vẻ khủng hoảng nhìn anh.

“Không phải là cậu...” Triệu Hàng hỏi với vẻ khó có thể tin được: “Cậu yêu đương đấy chứ?”

Nghe nói như thế, cuối cùng Phó Vân Hành cũng cho anh ấy một ánh mắt: “Giờ thì chưa.”

Giờ thì chưa?

Thế nghĩa là sắp rồi.

Triệu Hàng ngây ra như phỗng nhìn anh, có chút chấp nhận được: “Khi nào mà cậu có đối tượng yêu đương?”

Không phải ngày nào bọn họ cũng mệt như “chó” ở bệnh viện sao? Anh ấy không nghe thấy tin Phó Vân Hành thân thiết với bác sĩ hay y tá trong bệnh viện cả!

Anh ấy còn chưa tìm được đối tượng thì sao Phó Vân Hành có thể nhanh hơn anh ấy được chứ?

Triệu Hàng không rõ rốt cuộc là sai từ chỗ nào, vào trưa hôm nay Phó Vân Hành đã ném một quả bom hạt nhân cho anh ấy.

Phó Vân Hành lạnh lùng nhìn anh ấy một cái, lại nhìn biểu tượng cảm xúc của Bác Mộ Trì, cất di động vào, ăn ngay nói thật: “Từ lâu rồi.”

Triệu Hàng: “Ai?”

Anh ấy truy hỏi: “Ở bệnh viện chúng ta à? Hay là bạn học đại học? Là Khâu Ngưng hả? Hay là cô hot girl hồi trước từng bị cậu từ chối, nhưng bây giờ đã có mấy triệu fans kia?”

“...”

Phó Vân Hành nghẹn một lúc, vẻ mặt không đổi nói: “Đều không phải.”

“Vậy là ai?” Đây mới là điều Triệu Hàng quan tâm.

Đã nói là sẽ độc thân cùng nhau, sao bây giờ Phó Vân Hành lại hết FA trước vậy?

Mặc dù dường như Phó Vân Hành cũng chưa từng nói sẽ độc thân chung với anh ấy, nhưng đây là thỏa thuận ngầm trong lòng mà không nói ra của mọi người mà, chuyện mà anh sẽ độc thân rất nhiều năm đó. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Phó Vân Hành thấy anh ấy ồn ào quá, ngẩng mặt lên hỏi: “Đến căn tin không?”

“...” Triệu Hàng: “Ra ngoài đi.”

Anh ấy biết dù có hỏi tiếp cũng chẳng hỏi được gì, thế nên phải làm thịt Phó Vân Hành một bữa mới được: “Cậu sắp thoát kiếp độc thân rồi, có thể hào phóng mời tôi một bữa thật ngon không?”

Hai người tới một quán ăn cũng không tệ lắm bên ngoài bệnh viện.

Triệu Hàng đã tới vài lần, thật ra anh cấy cảm thấy hương vị cũng thường thôi, không đến mức ngon. Nhưng giá thì cũng không thấp, chuyện làm thịt Phó Vân Hành phải được đặt lên hàng đầu.

Phó Vân Hành cũng biết suy nghĩ trong lòng anh ấy, mặc dù cảm thấy không cần, nhưng cũng không keo kiệt ngăn cản lại.

Dù sao chỉ có cơm mới có thể chặn được miệng Triệu Hàng, để anh ấy tạm thời quên việc truy hỏi xem đối tượng anh muốn yêu đương là ai.

-

Hôm nay Bác Mộ Trì trở về, nhưng đột nhiên Phó Vân Hành lại bị xếp đi giao lưu học thuật cùng với Thúc Chính Dương ở Lân Thị.

Đương nhiên, người giao lưu là Thúc Chính Dương, chứ tạm thời anh vẫn còn đang trong giai đoạn học tập. Nhưng vì anh là thực tập sinh do Thúc Chính Dương hướng dẫn nên phải đi cùng anh ấy.

Trời xui đất khiến làm hai người lỡ nhau.

Lúc biết tin này, Bác Mộ Trì cũng không thấy buồn bao nhiêu. Đối với cô thì hôm nay về không thể gặp, vậy thì để hai ngày nữa cũng được. Thời gian cho cô và Phó Vân Hành ở bên nhau vẫn còn rất nhiều, vội lúc này cũng chẳng để làm gì.

Phó Vân Hành đi rồi thì tất nhiên nhiệm vụ đón máy bay rơi xuống vai Đàm Thư.

Ngày Bác Mộ Trì về là chủ nhật, đúng lúc Đàm Thư được nghỉ.

Hai người vừa gặp nhau là Đàm Thư đã không nhịn được mà trêu chọc: “Sao Phó Vân Hành có thể đi mất vào hôm cậu về được chứ? Rốt cuộc anh ấy còn muốn tìm bạn gái hay không hả?”

“...”

Bác Mộ Trì dở khóc dở cười, thắt dây an toàn rồi nói: “Bệnh viện cũng đâu phải do nhà anh ấy mở, lãnh đạo bảo anh ấy đi thì anh ấy phải đi thôi.”

Đàm Thư trầm mặc, nghiêm túc nói: “Vậy thì bảo anh ấy biến bệnh viện thành của nhà anh ấy đi.”

Bác Mộ Trì nghẹn lời, vẻ mặt không biết phải nói gì: “Từ khi nào mà cậu nói nghe sang thế?”

“Hả?” Đàm Thư cười: “Học theo cậu đấy.”

Bác Mộ Trì không thừa nhận bản thân cô cũng từng chơi sang như thế.

Cô hừ nhẹ: “Cậu thay đổi, nhưng đừng ném cái nồi này lên người tớ.”

Hai người đấu võ mồm, bầu không khí vô cùng thoải mái.

Nhìn cảnh phố phường quen thuộc ngoài cửa sổ, Bác Mộ Trì cảm thán: “Vẫn là thành phố quen thuộc thấy thoải mái hơn.”

Đàm Thư liếc nhìn cô: “Vài tháng nữa thì cậu lại chạy vòng quanh thế giới hả?”

“Tháng sáu phải về đội rồi.” Cô nói.

Đàm Thư kinh ngạc: “Nhanh thế à?”

Cô ấy tính toán thử: “Vậy không phải thời gian cậu ở nhà chỉ còn một tháng thôi sao?”

Bác Mộ Trì gật đầu.

Đàm Thư “chậc” nhẹ một tiếng, thương tiếc nói: “Vậy cậu với Phó Vân Hành cố gắng tranh thủ đi.”

“Tranh thủ cái gì?” Bác Mộ Trì thuận miệng hỏi.

Đàm Thư: “Tranh thủ yêu đương chứ gì.” Cô ấy nhìn tình hình giao thông đằng trước, phân tích: “Đừng để vừa yêu đã phải thành yêu xa, vậy thì thảm biết bao.”

“...”

Bác Mộ Trì hơi lúng túng, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy lời cô ấy nói cũng rất đúng.

Nhắc tới chuyện này, cô thầm thở dài: “Nhưng tớ vẫn chưa hưởng thụ đủ niềm vui khi được Phó Vân Hành theo đuổi mà.”

Đàm Thư: “Cậu thật sự muốn?”

Cô ấy liếc mắt một cái đã nhìn thấu cô: “Tớ cảm thấy cậu cũng không quá để ý chuyện anh ấy theo đuổi cậu, mà là vì cậu còn chưa chuẩn bị tinh thần để yêu đương với anh ấy đúng không?”

Không thể không nói Đàm Thư mới là người hiểu Bác Mộ Trì nhất.

Cô trầm ngâm một lúc lâu, sau đó gật đầu: “Có một chút.”

Đàm Thư nhướng mày: “Lo cái gì?”

Cô ấy nói: “Có tiện nói với tớ không?”

Bác Mộ Trì cũng không biết phải nói thế nào, cô cảm thấy có lẽ là mình lo lắng hơi nhiều rồi. Rõ ràng là mình thích Phó Vân Hành trước, lại ra vẻ mà không chịu chủ động, còn cố ý làm anh thích mình, sau đó theo đuổi mình. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nghĩ vậy, cô hỏi Đàm Thư.

Đàm Thư: “Vậy thì có gì đâu, rất nhiều người đều như thế mà?”

Cô ấy liếc mắt nhìn Bác Mộ Trì: “Vốn nên để anh ấy theo đuổi cậu mới đúng, cậu là quán quân thế giới mà.”

Bác Mộ Trì bị cô ấy chọc cười: “Quán quân thế giới thì cũng là người thường thôi, đâu phải người ghê gớm gì.”

“Tớ mặc kệ.” Đàm Thư vẫn theo ý mình: “Ở chỗ của tớ thì cậu là người rất ghê gớm.”

Filter của bạn thân, không phải trưng cho có.

Bác Mộ Trì cong môi, nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Đàm Thư.”

“Sao thế?” Đàm Thư tranh thủ cho cô một ánh mắt.

Bác Mộ Trì chống cằm, trêu đùa: “Hay là tớ không yêu đương với Phó Vân Hành nữa, tớ yêu đương với cậu nha?”

Nghe vậy, Đàm Thư mỉm cười: “Có phải là cậu cảm thấy gần đây tớ sống thoải mái quá nên muốn tới kiếm chuyện với tớ đúng không?”

Bác Mộ Trì không nghĩ như thế.

Cô buồn cười, phủ nhận: “Nào có, tớ hoàn toàn không nghĩ như thế.”

Đàm Thư liếc nhìn cô một cái, cân nhắc rồi hỏi: “Hay là, cậu đang lo nếu cậu với Phó Vân Hành yêu đương rồi phát hiện không hợp nhau, sau đó chia tay thì quá xấu hổ?”

“...”

“Tớ còn chưa nghĩ tới việc chia tay.” Bác Mộ Trì nói một cách hiên ngang lẫm liệt: “Tớ cảm thấy hẳn là hai người bọn tớ rất hợp nhau.”

“Vậy cậu còn do dự chuyện gì?” Đàm Thư hỏi.

Bác Mộ Trì cũng không biết, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng tự hỏi bản thân câu đó - Rốt cuộc là mày còn do dự chuyện gì thế?

Cô suy nghĩ một lúc lâu vẫn không tìm ra đáp án.

Đương nhiên, Bác Mộ Trì cảm thấy có lẽ là bản thân cũng không do dự chuyện gì, chỉ là cô không biết phải mở lời thế nào với Phó Vân Hành.

Anh hỏi rằng có thể theo đuổi cô được không. Cô ngầm đồng ý, sau đó thì hai người như bây giờ.

Thật ra có nhiều lần cô muốn nói với Phó Vân Hành, hay là chúng ta yêu nhau đi.

Nhưng cô lại cảm thấy nếu nói một cách bất ngờ như thế thì hơi kỳ, trông như cô quá sốt ruột vậy.

Mặc dù là cũng có một chút đấy, nhưng quả thật là Bác Mộ Trì không tìm được cơ hội để nói ra.

Mấy ngày nay, cô và Phó Vân Hành nói chuyện với nhau, chủ yếu là hỏi tình huống hàng ngày của đối phương, sau đó thì... chẳng còn sau đó nữa.

Đột nhiên nhắc tới thì đúng là có vẻ quá bất ngờ.

Im lặng một lát, lúc Đàm Thư cho rằng cô sẽ không nói gì nữa thì Bác Mộ Trì bất ngờ thốt lên một câu: “Đàm Thư.”

“Hả?” Đàm Thư muốn phanh xe theo xe trước, đáp lại một câu theo bản năng: “Sao?”

Bác Mộ Trì: “Tớ hỏi cậu nhé, tớ với Phó Vân Hành thân như thế rồi, quen biết nhau từ nhỏ, nếu đột nhiên cậu bắt gặp cảnh tụi tớ hôn nhau thì cậu sẽ nghĩ thế nào?”

Nghe thấy câu hỏi này, Đàm Thư mất tập trung nên không kịp giẫm phanh, thế là tiếp xúc ‘thân mật’ với chiếc xe đã phanh lại chờ đèn xanh đằng trước.

Hai người kinh ngạc một lát, Đàm Thư ngẩng đầu nhìn tình hình hai chiếc xe phía trước, thái dương giật giật: “Có lẽ sẽ suy nghĩ như chuyện hai chiếc xe trước mặt đấy.”

Bác Mộ Trì: “?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.