Gần Thêm Một Chút

Chương 59



Nhìn thấy tin nhắn của Bác Mộ Trì, Đàm Thư tức đến ngứa răng.

Nếu không phải lúc này cô không đứng ở trước mặt Đàm Thư, cô ấy cũng muốn đánh cô. Sao mà có thể vừa yêu đương đã kiêu ngạo như thế chứ, bắt nạt cô ấy vì chưa từng yêu ai.

Đàm Thư tức giận.

Bác Mộ Trì thấy meme cô ấy gửi, cười nói: [ Vì để chị Thư của chúng ta vui vẻ, buổi chiều tớ quyết định mời cô ấy đi trượt tuyết, không biết cô ấy có đồng ý đi cùng tớ không nhỉ. ]

Đàm Thư: [ Có đi, nhưng tớ không có xe. ]

Ngày hôm qua cô ấy đã cho xe vào cửa hàng 4S rồi.

Bác Mộ Trì: [ Tớ với tài xế qua đón cậu. ]

Đàm Thư: [ Ok. Tớ tìm đồ trượt tuyết của tớ đã. ]

Hẹn lịch với Đàm Thư xong, Bác Mộ Trì lại ra ban công đón gió, để cơ thể cô đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp và dễ chịu rồi mới xoay người trở về phòng, chậm chạp đi xuống tầng tìm Trì Lục, xúc tiến tình cảm mẹ con giữa hai người.

Cùng lúc đó, Phó Vân Hành lại trải qua một cuộc sống hoàn toàn khác biệt với cô.

Cô thong dong, Phó Vân Hành bận rộn.

Sau khi hội nghị giao lưu chính thức kết thúc, cho dù buổi chiều là không chính thức, mọi người vẫn có thể tùy ý phát biểu ý kiến và phát biểu quan điểm.

Phó Vân Hành là nhân vật được săn đón nhất, rất nhiều người muốn làm quen với anh, giao lưu với anh. Không ít người biết ở bệnh viện nhân dân Bắc Thành có một nhân vật như Phó Vân Hành, người cùng lứa tuổi muốn trao đổi với anh, cùng anh học hỏi, người lớn tuổi muốn gặp Phó Vân Hành, cũng chính là học trò được giáo sư Tịch luôn miệng khen ngợi là người thế nào, muốn kiểm tra cơ sở của anh, muốn nhìn trình độ năng lực cụ thể của anh.

Sau một thời gian giao lưu, Phó Vân Hành đi đến bên cạnh uống ngụm nước.

Thúc Chính Dương đi tới, thấy anh như vậy có hơi buồn cười, “Mệt?”

“Không thể nói là mệt.” Phó Vân Hành nhướng mày, cười một cái rồi nói: “Chỉ là không ứng phó được.”

Quá nhiều người, anh còn không nhớ rõ tên của đối phương.

Thúc Chính Dương thật sự thông cảm cho anh, anh ấy nói đùa: “Ai bảo cậu là miếng bánh ngọt của bệnh viện chúng ta.”

Phó Vân Hành liếc nhìn anh ấy một cái, “Đàn anh cũng muốn trêu em à.”

Thúc Chính Dương lắc đầu, cười vỗ bả vai anh rồi nói, “Đi anh, đưa em đi gặp một nhân vật lợi hại khác cũng có tiếng như em.”

Phó Vân Hành nhướng mày, suy nghĩ rồi nói ra một cái tên: “Giang Yến Chu?”

Thúc Chính Dương nâng mi mắt lên, hơi bất ngờ, “Em biết cậu ta?”

“…” Phó Vân Hành gật đầu, “Có một thời gian bọn em là bạn cùng phòng của nhau.”

Thúc Chính Dương không ngờ hai người còn có duyên phận như thế, anh ấy tò mò, “Lúc nào vậy?”

“Lúc du học ở nước ngoài.” Phó Vân Hành không giấu giếm.

Nghe được lời này, Thúc Chính Dương nhìn anh đầy hoài nghi, “Các cậu còn thuê chung nhà?”

Phó Vân Hành nghe được sự ngạc nhiên trong lời anh ấy nói, ừ một tiếng.

Thúc Chính Dương: “Trải nghiệm cuộc sống?”

Phó Vân Hành không nói gì, “Coi như là vậy đi.”

Bình thường, lấy gia thế lẫn năng lực cá nhân của anh và Giang Yến Chu mà nói, cũng không cần lưu lạc đến nỗi ra nước ngoài phải thuê chung nhà với người ta.

Nhưng sau khi Phó Vân Hành lên đại học, thật ra cũng có thể dùng tiền Quý Thanh Ảnh và Phó Ngôn Trí cho. Từ nhỏ anh đã tích góp không ít tiền tiết kiệm, lại lấy được học bổng, hơn nữa kiếm được đủ loại tiền linh tinh, cuộc sống cũng dư dả.

Cũng không nói chắc chắn không cần ba mẹ chu cấp, anh không nghĩ như vậy, nhưng nếu có thể, Phó Vân Hành sẽ tìm cách trải nghiệm cuộc sống.

Lúc anh phải ra nước ngoài du học, bà Quý từng hỏi anh có muốn thuê một căn phòng ở gần trường học để ở hay không.

Phó Vân Hành từ chối, anh nói mình sẽ tự giải quyết.

Nhìn một vòng, Phó Vân Hành nhắm đến một ngôi nhà kiểu tây có vị trí địa lý khá tốt đang quảng cáo cho thuê, nhìn qua rất ổn. Càng quan trọng hơn là, anh phát hiện đối phương cũng là sinh viên ngành y.

Không lo lắng gì, Phó Vân Hành liên lạc với đối phương.

Liên hệ xong, anh đã biết tên của đối phương.

Người nọ tên là Giang Yến Chu.

Có điều trước khi Thúc Chính Dương nói, Phó Vân Hành không biết Giang Yến Chu cũng tới hội nghị giao lưu.

Hai người họ không cùng một chuyên ngành, không ở trong cùng một phòng hội nghị, không biết đối phương đến đây cũng rất bình thường.

Phó Vân Hành đi xuống tầng với Thúc Chính Dương, anh thấy Giang Yến Chu đang được mấy người vây quanh.

Anh nhướn mày, không nhấc chân tới gần. Trái lại Phó Chính Dương liếc nhìn, cảm thán nói: “Hèn chi tất cả mọi người đều nói hội nghị giao lưu của chúng ta có hai đóa hoa.”

Hai đóa hoa này là chỉ Phó Vân Hành và Giang Yến Chu.

Phó Vân Hành cười một cái, ra hiệu nói: “Đàn anh, qua bên kia đợi một lát đi, chắc là cậu ấy không kết thúc nhanh như vậy được đâu.”

Thúc Chính Dương đồng ý, liếc nhìn anh rồi nói: “Quan hệ của em và Giang Yến Chu cũng không tệ lắm nhỉ?”

Quan hệ giữa hai người họ, thật ra Phó Vân Hành cũng hơi khó trả lời.

Muốn nói khá tốt, vậy nói thế nào cũng từng thuê chung nhà một quãng thời gian dài. Nhưng muốn nói tốt, cũng không thật sự tốt. Hai người họ thuộc kiểu cá tính nếu không có chuyện gì chắc chắn sẽ không liên lạc với đối phương, không thì cũng không đến nỗi ngay cả đối phương đến hội nghị giao lưu cũng không biết.

Nghe vậy, Thúc Chính Dương lại nhìn người cười rộ lên cực kỳ bắt mắt ở đằng kia, thấp giọng hỏi: “Cậu ấy có bạn gái chưa?”

“…”

Phó Vân Hành: “Không biết.”

Anh và Giang Yến Chu không hỏi thăm cuộc sống riêng tư của đối phương.

Hai người đang trò chuyện, không biết từ khi nào Giang Yến Chu đã thoát thân, đến gần phía hai người.

Anh ấy là điển hình của của mày kiếm mắt sáng, có hơi giống với Phó Vân Hành, nhưng anh ấy lại không có sự lạnh lùng của Phó Vân Hành. Trên mặt anh ấy mang theo nụ cười, lúc cười hai mắt cong cong, thêm thân hình mảnh khảnh, sẽ cho người ta một loại cảm giác rất nhã nhặn. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Đây là ấn tượng đầu tiên của Thúc Chính Dương đối với Giang Yến Chu.

Ba người chào hỏi một lúc, Thúc Chính Dương đã bị người khác gọi đi rồi.

Bên phía Phó Vân Hành và Giang Yến Chu im lặng một lúc, Giang Yến Chu mới lên tiếng, khóe miệng cong lên hỏi: “Tối hôm qua bác sĩ Tiểu Phó không ở khách sạn sao?”

“…”

Vẻ mặt Phó Vân Hành tự nhiên, “Tìm tôi có việc?”

Giang Yến Chu cong môi cười, thản nhiên nói: “Không có việc gì, không phải là vì lâu rồi không gặp, tìm cậu nối lại tình cảm.”

Phó Vân Hành không nói gì, không thèm để ý tới lời này của anh ấy.

Một lúc sau, Phó Vân Hành nhìn anh ấy, “Cảm giác thực tập thế nào?”

Giang Yến Chu cân nhắc, “Cũng được?”

Anh ấy là người Bắc Thành, nhưng lại thực tập ở Giang Thành.

Anh ấy cười cười nói, “Chờ tôi trở về tụ tập đi.”

Phó Vân Hành không từ chối.

Hai người đều không phải là người nói nhiều, cũng chỉ tán thưởng lẫn nhau, chuyện không cần nói cũng lười nói, chi bằng hưởng thụ một chút thời gian yên tĩnh trong giờ phút này.

Không lâu sau, lại có nữ bác sĩ cùng bệnh viện với Giang Yến Chu tìm anh ấy.

Phó Vân Hành hiểu rõ, cười nói: “Đi đi bác sĩ Giang.”

Anh chế nhạo, “Đừng để người ta đợi lâu.”

Giang Yến Chu: “…”

Anh ấy liếc mắt nhìn nụ cười treo trên mặt của Phó Vân Hành, cực kỳ hoài nghi anh đang trả thù mình.

Nhưng đưa mắt nhìn vị đồng nghiệp đang cười thẹn thùng ở bên cạnh, Giang Yến Chu cũng không có cách nào khác ngoài việc đi theo. Anh ấy ngừng lại, lời ít ý nhiều nói với Phó Vân Hành một câu rồi nhấc chân rời đi.

Lúc giễu cợt Giang Yến Chu, Phó Vân Hành đã quên mất câu thành ngữ vui quá hóa buồn.

Anh đang định quay lại lầu trên, phía sau có một giọng nữ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc truyền đến, “Phó Vân Hành?”

“…”

-

Buổi chiều, Bác Mộ Trì và Đàm Thư chơi ở sân trượt tuyết hơn ba tiếng.

Đến lúc thật sự không thể nào hoạt động nữa, hai người mới kéo nhau rời khỏi sân trượt tuyết.

Thời gian còn sớm, hai người bàn bạc trong giây lát, ăn khớp với nhau quyết định tìm chỗ mát xa.

Đàm Thư xoa bả vai đau nhức của mình, tràn trề hứng thú nói: “Chắc chắn phải mát xa một chút, rồi lại ngâm cái chân, tớ thật sự quá mệt mỏi.”

Bác Mộ Trì bật cười, giơ tay mát xa cho cô ấy, “Tớ mát xa cho cậu?”

“…” Đàm Thư: “Không cần, tớ cảm thấy thủ pháp mát xa của cậu cũng như không.”

Bác Mộ Trì liếc mắt nhìn cô ấy một cái, không thèm để ý.

Hai người đến trung tâm thành phố tìm cửa hàng mát xa được trên mạng khen ngợi.

Sau khi tiến vào, Bác Mộ Trì không khỏi cảm thán, bây giờ dịch vụ trong mấy tiệm mát xa có phần quá nghiêm túc, này đã không chỉ đơn thuần là mát xa, còn có cung cấp cơm nước, thậm chí còn còn có thể ngồi xem phim trong phòng mát xa riêng.

Trước kia sau khi Bác Mộ Trì huấn luyện, phần lớn đều là nhân viên mát xa trong đội mát xa cho cô, chuyện cô tới cửa hàng mát xa đã ít lại càng thêm ít, cho nên cũng không biết hiện giờ mát xa cửa hàng đã thành thế này.

Đàm Thư nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, hết sức vui mừng, “Thế nào, tớ chọn cũng không tệ nhỉ?”

Bác Mộ Trì gật đầu, “Khá tốt.”

Cô hỏi: “Nhưng cậu chắc chắn nơi này mát xa tốt à?”

“…”

Đàm Thư liếc cô, “Chắc chắn.”

Cô ấy nói cô cứ yên tâm, trước kia cô ấy thường tới chỗ này mát xa, thủ pháp của nhân viên rất kỹ càng, chắc chắn có thể làm cô thoải mái.

Có lời này của Đàm Thư, Bác Mộ Trì thoáng yên tâm một chút.

Lúc ngâm chân, cô lấy điện thoại ra liên lạc với người bạn trai đang tha hương của cô, quan tâm tới tình hình của anh trong giờ phút này.

Bác Mộ Trì: [ Vân Bảo ]

Bác Mộ Trì: [ Xin hỏi bác sĩ Tiểu Phó đã bận rộn xong chưa, bây giờ đang làm gì vậy. ]

Bác Mộ Trì: [ Em và Đàm Thư rời khỏi sân trượt tuyết rồi, bây giờ đi vào cửa hàng mát xa, chuẩn bị ngâm chân ấn huyệt nè. ]

Bác Mộ Trì là người thích chia sẻ cuộc sống của mình với người nhà và bạn bè.

Cô ăn ngon, chơi vui, trải nghiệm gì cũng có thói quen chia sẻ cho mọi người.

-

Điện thoại rung lên rất nhiều lần, Phó Vân Hành lấy ra nhìn, rồi lại nhìn về phía người đang nói chuyện trước mặt anh, không quá lễ phép cắt ngang lời cô ta nói, “Trương Nghiên.”

Vẻ mặt của anh lạnh lùng, không nhìn ra cảm xúc thừa thãi nào, “Còn có việc gì khác không?”

Trương Nghiên sửng sốt, vẻ mặt hơi cứng lại, đưa mắt nhìn theo chiếc điện thoại anh đang cầm trong tay, thấp giọng nói: “Có người tìm cậu?”

Giọng nói của cô ta rất nhẹ, như có như không hỏi: “Là… Bạn gái sao?”

Phó Vân Hành không trực tiếp trả lời vấn đề này của cô ta, thản nhiên nói: “Bên hội nghị giao lưu còn có việc, tôi đi lên trước.”

Trương Nghiên giật mình, nhấp môi dưới nói: “Tớ muốn hỏi cậu một vấn đề.”

Phó Vân Hành nhìn cô ta.

“Cậu nói xem nếu tớ xin đến bệnh viện của cậu thực tập, có hy vọng không?” Trương Nghiên hỏi.

Trương Nghiên và Phó Vân Hành không phải bạn cùng trường đại học, nhưng hai người là bạn chung cấp hai và cấp ba. Lúc thi đại học, thành tích thi của cô ta không cao, chỉ có thể đến một trường tuyến thấp ở thành phố khác học tập. Nhưng Trương Nghiên cũng giống với Phó Vân Hành, đều chọn học ngành y. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Khác ở chỗ, cô ta chọn học chuyên ngành tâm lý.

Nghe được lời này, mặt Phó Vân Hành cũng không đổi sắc, “Vấn đề này tôi không có cách trả lời cậu.”

Anh mang thái độ việc công xử theo phép công, “Cậu có thể đi hỏi thăm cố vấn một chút.”

Trương Nghiên quan sát vẻ mặt của anh, vẫn còn cười cười, “Cậu đang vội trả lời tin nhắn của người kia sao?”

“…”

Phó Vân Hành dừng một chút, đang định nói chuyện, Giang Yến Chu đã đi tới.

Có người xa lạ ở dây, Trương Nghiên kiềm chế hơn một chút.

“Còn chưa nói xong?” Giang Yến Chu đặt tay lên bả vai của Phó Vân, cười cong mắt mà nhìn về phía Trương Nghiên, “Bác sĩ Trương, cho tôi mượn Vân Hành một lúc nhé?”

Nghe vậy, tâm trạng của Trương Nghiên cực kỳ hớn hở, cô ta cong môi cười, “Bác sĩ Giang nói gì vậy.” Cô ta cười khanh khách nói: “Tôi và bác sĩ Phó chỉ đơn thuần hàn huyên hai câu, hai người cứ tùy ý.”

Nói xong, Trương Nghiên xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng đi xa của cô ta, Giang Yến Chu liếc nhìn Phó Vân Hành, “Cậu không đối phó được cô ta?”

Vừa nãy anh ấy nhận được tin nhắn cầu cứu của Phó Vân Hành nên mới qua đây.

Phó Vân Hành trầm ngâm một lát, lời ít mà ý nhiều nói: “Ừm.”

Anh ấy không nói cho Giang Yến Chu biết, Trương Nghiên là bạn cùng trường cấp hai và cấp ba của anh, cũng là một bạn học có vấn đề về tâm lý. Cô ta cố chấp hơn nhiều so với tất cả mọi người mà Phó Vân Hành từng gặp, anh đã cứu cô ta một lần.

Bởi vậy, nhìn qua quan hệ của hai người tốt hơn một vài bạn học khác.

Ít nhất một số ít bạn cùng cấp ba của Phó Vân Hành đều cho rằng như thế.

……

-

Lúc Phó Vân Hành gọi điện thoại tới, Bác Mộ Trì đang nằm trên giường, được nhân viên mát xa bóp cẳng chân, đau đến mức chết đi sống lại.

Điện thoại vừa nối máy, Phó Vân Hành không nghe thấy tiếng cười vui vẻ của bạn gái anh, trước hết nghe thấy một trận kêu r.ên.

Anh đưa điện thoại sát vào lỗ tai, sau khi nghiêm túc xác nhận đã gọi điện thoại cho Bác Mộ Trì mới thoáng yên lòng.

Chờ Bác Mộ Trì kêu xong, Phó Vân Hành nhịn cười lên tiếng, “Đau như vậy sao?”

Nghe ra được sự chế nhạo trong lời nói của anh, Bác Mộ Trì lau sạch nước mắt sinh l ý vừa chảy ra của mình, điên cuồng gật đầu nói: “Đau.”

Cô làm nũng với Phó Vân Hành, “Nếu không thì anh tới trải nghiệm một chút.”

Phó Vân Hành bật cười, “Lần tới đi với em.”

“Giữ lời đấy.” Bác Mộ Trì bĩu môi, “Anh xong rồi à?”

Phó Vân Hành: “Không khác là bao, vừa nãy đang nói chuyện với Trương Nghiên.”

Bác Mộ Trì ngẩn người, “Trương Nghiên?”

Cô cảm thấy cái tên này có hơi quen tai, “Đồng nghiệp nữ sao?”

Nói xong, Bác Mộ Trì hừ nhẹ, “Bác sĩ Tiểu Phó, anh biết mình là cỏ đã có chủ rồi chứ nhỉ, ở bên ngoài không được qua lại thân thiết với người khác phái biết chưa.”

Cô kiêu ngạo, “Nếu không thì anh sẽ lập tức không còn chủ.”

“…”

Phó Vân Hành bị lời nói của cô chọc cười, vẻ mặt nhẹ nhàng nói: “Nghe lời em Đâu Đâu.”

Anh nói: “Không qua lại nhiều.”

Anh nhắc nhở Bác Mộ Trì, “Em từng gặp cậu ta đó, bạn học cấp ba.”

Bác Mộ Trì kinh ngạc, nỗ lực ở tìm tòi những thứ có liên quan đến nhân vật Trương Nghiên  trong bộ não không lớn của mình. 

Một lúc lâu, cô mới do dự lên tiếng, “Là người… tỏ tình với anh rồi bị anh từ chối, sau đó đi nhảy sông, cuối cùng được anh cứu lên đó sao?”

Sở dĩ Bác Mộ Trì có ấn tượng với cô ta, là bởi vì sau khi Phó Vân Hành cứu người lên, anh bị bệnh nặng, xin nghỉ một thời gian dài và không tới trường.

Khi đó, vừa hay Bác Mộ Trì thi đấu ở nước ngoài.

Thi xong trở về, Phó Vân Hành vẫn chưa hết bệnh.

Lúc đó Bác Mộ Trì cũng không tính là quá xa lạ với anh, tất nhiên mỗi ngày đều chạy tới phòng trông anh, còn cười nhạo anh vài lần, nói Vân Bảo à, hiện giờ anh cũng giống mỹ nhân yếu đuối quá, sao mà phát sốt nhiều ngày vậy rồi còn chưa khỏe.

Lúc ấy tình trạng sức khỏe của Phó Vân Hành cực kỳ kém, có thể thật sự bị rét cóng, cũng có thể là bị dọa sợ. Bị bệnh hơn nửa tháng mới chuyển biến tốt đẹp.

Phó Vân Hành “Ừm” một tiếng, “Là cậu ta.”

Bác Mộ Trì ngạc nhiên, hiếu kỳ nói: “Hiện giờ cô ta cũng là bác sĩ sao?”

“Bác sĩ tâm lý.” Phó Vân Hành nói với cô.

Bác Mộ Trì kinh ngạc, “Nhưng em nhớ rõ lúc trước mẹ nuôi từng nói, hình như tâm lý của cô ta hơi có vấn đề phải không?”

“Ừm.” Phó Vân Hành nói: “Có thể là muốn tự cứu mình.”

Bác Mộ Trì đã hiểu.

“Vậy cô ta tìm anh nói gì vậy?” Cô tò mò.

Phó Vân Hành: “Chưa nói gì, hỏi anh yêu cầu thực tập của bệnh viện.”

Bác Mộ Trì hơi dừng lại, nhướn mày lên, thuận miệng nghi ngờ nói: “Cô ta muốn đến bệnh viện của anh, không phải là muốn nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng [1] chứ?”

[1] Nghĩa tương tự câu gần quan ban lộc.

Không thể không nói, trực giác của phụ nữ luôn chính xác mà không cần nói trái phải.

Phó Vân Hành nghẹn lời một lúc, hỏi: “Ai là ánh trăng?”

“Phó Nguyệt.” Bác Mộ Trì nghiêm túc sửa tên cho anh, “Sau này tên anh là như vậy đấy? Nếu anh không hài lòng, vậy thì Phó Nguyệt Hành? Dù sao Vân Nguyệt cũng không khác gì lắm.”

Phó Vân Hành: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.