Đối mặt với ánh mắt trêu ghẹo của anh, Bác Mộ Trì không thể phản bác.
Cô suy nghĩ một hồi, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Khách sạn bẩn, em không thích.”
“…”
Nói ra lời này, nghĩa cũng khác đi nhiều.
Phó Vân Hành mím môi cười, cơ mặt thả lỏng, chậm chạp nói: “Biết rồi.”
“?”
Bác Mộ Trì không nói gì, nghiêng đầu nhìn sườn mặt của anh, rất muốn hỏi anh một rằng mình nói gì anh cũng biết sao. Cô cảm thấy bên trong câu “biết rồi” của Phó Vân Hành hàm chứa một vài ý nghĩa không thể nói rõ.
Cô suy nghĩ nhưng nghĩ không ra, dứt khoát không hỏi nữa.
Cô sợ nếu tiếp tục nói về chủ đề này thì thật sự không còn cách quay về quỹ đạo.
Phó Vân Hành liếc mắt, chú ý đến vẻ mặt và biểu cảm của cô, ý cười hiện lên trong mắt anh.
Anh không chọc cô nữa, anh sợ trêu đùa quá sẽ làm cô thẹn quá hóa giận.
Bác Mộ Trì cũng không nói chuyện với Trì Lục nữa, cô cảm thấy tư tưởng của mẹ cô quá cởi mở, cởi mở đến mức làm cô có phần không kịp trở tay.
Cô trầm ngâm ngồi ở ghế phụ, đến cùng là cô lòi đuôi từ khi nào, suy nghĩ cả buổi Bác Mộ Trì cũng không nghĩ ra được đáp án nên đành từ bỏ.
Dù sao cũng đã bị phát hiện, cứ như vậy đi, ba mẹ cô cũng sẽ không ngăn cản cô yêu đương.
Nghĩ đến điều này, Bác Mộ Trì cảm thấy rất thoải mái. Nói như thế, sau này cô đến tìm Phó Vân Hành thì không cần phải lấy những lý do lung tung nữa, đối với cô mà nói là rất hoàn hảo.
-
Thật ra trường cấp hai của Bác Mộ Trì và trường cấp ba của Phó Vân Hành là trường liên kết. Hai trường ở ngay cạnh nhau, một bên là cấp hai, một bên là cấp ba, cũng không được xem là trường quý tộc gì, nhưng học sinh có thể thi đậu vào trường này, thành tích học tập và các phương diện khác cũng không kém.
Tất nhiên, cũng có người nhờ vào mối quan hệ, nhưng mà loại này khá ít.
Cho nên lúc Bác Mộ Trì còn đi học chưa từng gặp mấy chuyện trùm trường đánh người.
Trường học của họ rất đẹp, kiến trúc theo phong cách rất riêng.
Tường ngoài khu dạy học là màu đỏ, xây bằng gạch đỏ xếp theo hình lưới, màu sắc rực rỡ, khiến tâm trạng của người nhìn vô cùng vui vẻ. Khu dạy học chính thật ra có điểm thiên về phong cách giáo đường Châu Âu, nhưng lại không rõ ràng như vậy.
Cũng bởi vì kiến trúc của trường nên rất nhiều học sinh của trường khác, thậm chí còn có khách du lịch đều tới đây chụp ảnh.
Bởi vì nơi này thật sự rất dễ chụp được một tấm hình đẹp.
Ngoại trừ kiểu kiến trúc đặc biệt, thiết kế cảnh quan trong trường của Bác Mộ Trì cũng rất đẹp.
Hồ nhân tạo, đình hóng gió đủ kiểu dáng, còn có hai hàng cây bạch quả cực kỳ tươi tốt nằm song song. Mỗi năm cứ tới mùa thu, lá bạch quả biến thành màu vàng, lối đi nhỏ được lá cây phủ kín, thành một con đường “Hoàng kim”.
Ánh vàng rực rỡ rất hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Lúc Bác Mộ Trì cùng Phó Vân Hành vào trường để đăng ký, bác bảo vệ cổng còn nhớ rõ hai người.
Phó Vân Hành là Trạng Nguyên của kỳ thi đại học năm đó, mà Bác Mộ Trì cũng có hình được dán lên cột báo của trường, là quán quân trượt tuyết được rất nhiều người sùng bái.
Bác ấy nhịn không được hỏi: “Bây giờ cháu vẫn chưa chuẩn bị đi thi đấu sao?”
Bác Mộ Trì gật đầu: “Sắp rồi ạ, một thời gian nữa sẽ đi huấn luyện.”
Hơn hai tháng nữa, cô sẽ phải tham gia huấn luyện khép kín. Cho đến khi Thế vận hội mùa đông kết thúc, Bác Mộ Trì sẽ không có kì nghỉ dài cũng như những ngày tháng thong dong như vậy nữa. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Bác bảo vệ cổ vũ: “Cố lên, làm vẻ vang đất nước của chúng ta.”
“Nhất định ạ.” Bác Mộ Trì cười nhẹ nhàng rồi đáp ứng: “Tới lúc đó bác nhớ xem nha.”
Bác bảo vệ đồng ý: “Nhất định, nhất định.”
“…”
Đi vào trong trường, Phó Vân Hành thấy nụ cười treo trên mặt cô, thấp giọng hỏi: “Có thấy áp lực không?”
Bác Mộ Trì ngửa đầu nhìn anh, nghiêng đầu nói: “Có áp lực mới có động lực, không phải sao?”
Có người gửi gắm kỳ vọng cao với cô có nghĩa là bọn họ xem trọng cô, ôm hy vọng với cô. Bác Mộ Trì cảm thấy như vậy khá tốt.
Phó Vân Hành vươn tay xoa đầu cô: “Những lúc không gánh nổi áp lực thì cứ nói với anh.”
“Ồ…” Nghe được lời này, Bác Mộ Trì cố ý đào hố cho anh: “Vậy lúc em gánh được thì không thể nói với anh sao?”
Phó Vân Hành: “…”
Ý của anh cũng không phải là như vậy, nhưng thấy ánh mắt tinh ranh của Bác Mộ Trì, anh không vạch trần cô, ngược lại còn nghiêm túc trả lời vấn đề của cô: “Cũng có thể.”
Bác Mộ Trì lầm bầm, chọc chọc cánh tay của anh: “Cái câu cũng có thể của anh nói miễn cưỡng ghê.”
“…” Phó Vân Hành không nói gì, một tay nắm lấy tay cô, lòng bàn tay ấm áp dán sát vào mạch đập của cô, lướt xuống theo cánh tay của cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Giữ chặt, anh dùng sức bóp xương ngón tay của, giọng nói trầm thấp: “Sao lại nghịch ngợm như thế chứ?”
Anh cố tình hạ thấp thanh quản, có hương vị gợi cảm khác lạ.
Lỗ tai Bác Mộ Trì giật giật, ngước mắt liếc anh một cái: “Anh không thích nghịch ngợm sao?”
Cô cố ý hỏi.
Phó Vân Hành cứng họng, nhoẻn miệng cười nói: “Thích.”
“Thật sự?” Bác Mộ Trì nhướng mày: “Thích bao lâu?”
Người yêu đương hình như đều thích hỏi mấy vấn đề ngốc nghếch này.
Phó Vân Hành nghĩ kĩ một lát, đưa ra đáp án: “Em hy vọng tới bao lâu thì tới bấy lâu.”
Nghe được câu trả lời của anh, Bác Mộ Trì định nói anh trả lời không thành tâm. Nhưng suy nghĩ kỹ càng thì lại cảm thấy ở trình độ nào đó Phó Vân Hành cho cô đủ quyền lợi lựa chọn. Cô hy vọng anh thích cô bao lâu thì anh có thể thích bấy lâu.
Bác Mộ Trì chớp mắt, tò mò hỏi: “Nếu bây giờ em nói anh đừng thích em nữa thì sao?”
“…”
Bước chân của Phó Vân Hành cứng lại, rũ mắt nhìn cô, trong mắt hiện lên sự uất ức, nói: “Vậy thì em có hơi quá đáng rồi.”
Bác Mộ Trì nhịn cười: “Sao mà quá chứ? Chính anh nói mà, em hy vọng bao lâu thì là bấy lâu.”
“Đó là thích.” Phó Vân Hành sửa lại lý do thoái thác của cô: “Nếu như không thích thì đã không nghe em rồi.”
Bác Mộ Trì nhướng mày, ít khi nghe thấy anh nói mấy lời trẻ con như vậy: “Tại sao?”
Cô nhịn không được mà truy hỏi.
“Làm không được.” Phó Vân Hành nhéo tay cô, hạ thấp giọng nói: “Không thể không thích em được.”
Cho dù là hiện tại hay là tương lai, đối với anh mà nói, chuyện này cũng khó giống như việc để anh nhìn thấy một sinh mệnh đang sống sờ sờ lại trôi đi mà không thể cứu vớt được.
Rất lâu về sau.
Bác Mộ Trì mới biết được Phó Vân Hành xem tình yêu của anh dành cho cô chính là sinh mệnh.
-
Hai người thích đề tài này, hàn huyên một hồi lâu, cuối cùng phát hiện chuyện tình cảm thật ra hoàn toàn không chịu sự khống chế của cá nhân.
Bởi vì vào lúc bạn đối diện với người bạn thích, tần suất trái tim của bạn đập vốn dĩ không thể nào điều khiển. Nó có ý thức chủ quan của chính nó, có ý nghĩ của chính nó. Nó hiểu rõ cảm nhận của bạn nhất, biết hết tất cả của bạn.
Hai người chậm rãi đi dạo, trò chuyện.
Giờ này học sinh đều đang đi học, Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành tuân thủ suy nghĩ không đi quấy rầy học sinh, không tới khu dạy học phía bên kia mà chỉ dạo quanh hồ nhân tạo, hít thở không khí.
Có hơi mệt mỏi, hai người đến đình hóng gió nghỉ ngơi.
Bác Mộ Trì vừa mới ngồi xuống đã phát hiện bên cạnh có một chú mèo hoang của trường đang ngồi xổm ở trong bụi cỏ, nó gầy nhom, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Cô nhìn chằm chằm vào nó, không nỡ dịch tầm mắt: “Vân Bảo, nó đáng yêu quá đi.”
Bác Mộ Trì nhịn không được nói: “Ngoan quá đi thôi, anh nói xem em có thể ôm nó một cái nó không?”
Phó Vân Hành: “Chắc là được, để anh ôm lại cho em nha?”
Bác Mộ Trì từ chối: “Để em tự làm.”
Cô đứng dậy đi ra đình hóng gió, ngồi xổm bên bụi cỏ vươn tay về phía mèo con. Mèo con nhút nhát sợ sệt nhìn cô một cái, kêu meo một tiếng, lại không dám vươn móng vuốt ra.
Bác Mộ Trì kiên nhẫn nói chuyện cùng với nó, nói chuyện một hồi lâu, nó mới vươn móng vuốt về phía cô.
Chỉ là vừa đi không tới hai bước, nó lại dừng lại nhìn Bác Mộ Trì một cách cảnh giác.
Bác Mộ Trì bị nó nhìn, mềm lòng đến mức rối tinh rối mù.
Cô bám riết không tha, giơ tay lên, chào đón nó tới bên người mình.
Một hồi lâu, Bác Mộ Trì hơi mệt mỏi.
Cô quay đầu nhìn về phía Phó Vân Hành, như một em bé đáng thương: “Vân Bảo, nó không chịu tới.”
Phó Vân Hành “ừm” một tiếng, bỗng dưng hỏi: “Có đói bụng không?”
Bác Mộ Trì sửng sốt, định nói mình không đói bụng, nhưng sau khi nghĩ đến đồ ăn vặt bán trong cửa hàng tiện lợi của trường, cô lại lập tức sửa lời: “Đói, em muốn ăn bánh mì mật ong.”
Phó Vân Hành bật cười: “Anh đi mua cho em.”
“Cùng đi đi.” Bác Mộ Trì nói.
“Không cần.” Phó Vân Hành ý bảo: “Em ở đây nghỉ ngơi, thuận tiện chơi với mèo con một lát.”
Bác Mộ Trì nghĩ nghĩ, gật đầu: “Cũng được.”
……
Buổi sáng, ánh mặt trời càng tươi đẹp, gió xuân mang theo hơi ấm lướt qua mặt khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tiếng chuông tan học vang lên, Bác Mộ Trì nghe được âm thanh ầm ĩ truyền đến từ cách đó không xa, vô cùng náo nhiệt, tựa như mặt trời, cách một khoảng xa cũng có thể làm người ta cảm nhận được sự nhiệt liệt của họ. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Bác Mộ Trì ngước mắt nhìn những thiếu niên, thiếu nữ chạy ra như bay từ khu dạy học, cô cảm thấy có chút hâm mộ.
Đột nhiên, cô cũng có hơi muốn quay về trường đi học.
Muốn cảm nhận cảm giác tan học, muốn được vui cười đùa giỡn cùng các bạn học, muốn vò đầu bứt tai một trận vì một đề bài giải mãi không ra, sau đó đạt được cảm giác thành tựu lúc giải được nó.
Rất nhiều, rất nhiều.
Lúc Phó Vân Hành quay trở về từ quầy bán quà vặt, nhìn thấy đôi mắt tràn ngập khát vọng của cô.
Anh nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt của cô, sau một hồi lâu nhìn chằm chằm vào các đàn em đang trào ra từ khu dạy học, đã có thể hiểu rõ suy nghĩ của cô lúc này.
Bỗng dưng có một giọng nam xa lạ vang lên ở bên cạnh.
“Em ơi.” Một nam sinh ăn mặc không chỉnh tề, để đầu đinh đi đến bên cạnh Bác Mộ Trì bên, nhìn chằm chằm vào cô rồi gọi.
Bác Mộ Trì giật mình một cái, trở tay chỉ chỉ chính mình: “Em gọi chị?”
Nam sinh gật đầu, sau khi nhìn rõ diện mạo của cô, chần chờ nói: “Chẳng lẽ là chị gái?”
Cậu ta lẩm bẩm: “Sau tôi lại chưa từng thấy cậu ở trường nhỉ?”
“……”
Bác Mộ Trì im lặng không nói một lát, ngó mắt nhìn Phó Vân Hành đứng ở cách đó không xa, hắng giọng nói: “Em gái, chị gái gì cũng được, em tìm chị có việc gì?”
Nam sinh lớn mật nói: “Muốn thêm WeChat sao?”
Cậu ta vừa mới bước ra khỏi khu dạy học đã chú ý tới cô rồi, trang điểm rất xinh đẹp. Càng quan trọng là cô cũng luôn nhìn chằm chằm mình. Nam sinh đó nghĩ nhất định cô cũng có ý với mình, nhưng lại ngại nói. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Vậy cũng không sao, cậu ta có thể chủ động lại đây.
Bác Mộ Trì chớp mắt, nhìn thiếu niên có hơi kiêu ngạo và bướng bỉnh trước mặt.
“Muốn thêm WeChat sao?” Cô lặp lại lại lời cậu ta nói, phát hiện ra cậu ta không hề hỏi có thể thêm WeChat hay không mà là có muốn hay không.
Nam sinh gật đầu: “Muốn không?”
Bác Mộ Trì đang định nói có thể, có thể tưởng tượng đến ánh mắt của người đang đứng phía sau nhìn chằm chằm mình, cảm thấy bản thân không thể quá nghịch ngợm vào lúc này. Cô mỉm cười từ chối: “Không được.”
Nam sinh đối diện tỏ vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, Bác Mộ Trì hơi mỉm cười nói: “Bạn trai chị đang nhìn chị đấy.”
Nam sinh sửng sốt, lúc này mới chú ý tới Phó Vân Hành ở phía sau cô.
Tầm mắt của hai người chạm nhau một lát, nam sinh “à” một tiếng, thầm nói: “Vậy chị nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy làm gì?”
Cậu ta lầm bầm rồi rời đi.
“?”
Nhìn bóng dáng nam sinh rời đi xa, Bác Mộ Trì hoang mang một hồi.
Cô quay đầu lại nhìn về phía Phó Vân Hành, do dự nói: “Anh có nghe được cậu ta vừa nói cái gì không?” Cô nhíu mày: “Em nhìn cậu ta với ánh mắt như thế nào?”
Mấy chàng trai nhỏ thời nay đều tự luyến như vậy sao?
Bác Mộ Trì không rõ.
Phó Vân Hành cong môi cười, chậm rãi đến gần nói: “Có thể là ánh mắt mến mộ.”
Bác Mộ Trì nghẹn lại, nhìn dáng vẻ thản nhiên của anh, nhướng mày hỏi: “Em nhìn cậu ta với ánh mắt như vậy, anh không lo lắng, không ghen à?”
“Lo lắng chuyện gì chứ?” Phó Vân Hành đưa bánh mì cho cô: “Cậu ta đẹp trai hơn anh sao?”
Bác Mộ Trì nghĩ, lắc lắc đầu.
Phó Vân Hành “ừm” một tiếng, thong dong nói: “Vậy vì sao anh phải lo lắng?”