Bà ấy nói thêm vài câu với Bác Mộ Trì rồi bảo hai người đến sofa nghỉ ngơi, sắp có cơm để ăn rồi.
Sau khi ăn với Phó Vân Hành thêm lần nữa, Bác Mộ Trì mới cảm thấy buồn ngủ.
Nhìn cô ráng mở mắt, Phó Vân Hành nói khẽ: "Có muốn về ngủ không?"
Bác Mộ Trì buồn ngủ nhưng cô muốn trông chừng Phó Vân Hành, mác công anh lại làm chuyện gì đó khiến anh bị thương.
Cô yên lặng nhìn anh chằm chằm thật lâu: "Em về thay đồ ngủ."
Phó Vân Hành sững sờ: "Cái gì?"
Bác Mộ Trì nói thẳng: "Em muốn ngủ ở phòng anh."
Cô nói: "Anh cũng nghỉ ngơi cùng em đi, đừng có làm việc hay viết luận văn gì nữa, vết thương này của anh phải nằm nghỉ ngơi nhiều thì mới mau khỏi được."
Phó Vân Hành hơi giật mình nhìn cô với vẻ không tin nổi: "Em chắc chứ?"
Bác Mộ Trì nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy."
Dù sao Phó Vân Hành cũng bị thương, cô đến chỉ đơn giản là để ngủ một giấc, chắc không có ai ngăn cản hay nghĩ gì nhiều.
Phó Vân Hành nhất thời không biết nên nói Bác Mộ Trì quá tin tưởng mình hay quá coi thường mình nữa.
Có lẽ cô không biết mình có sức hấp dẫn với anh cỡ nào. Huống gì đã hai tháng họ không ở gần nhau.
Bác Mộ Trì quan sát sắc mặt của Phó Vân Hành, nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Anh không muốn em tới à?"
"Không phải không muốn." Phó Vân Hành không nói gì một lúc rồi thỏa hiệp: "Anh qua đó với em."
Bác Mộ Trì chớp chớp mắt, không chú ý chuyện này khác nhau chỗ nào nhưng vẫn đồng ý: "Được."
***
Lúc hai người trở về thì Trì Lục không có ở nhà.
Bác Mộ Trì nhìn điện thoại thấy bà ấy để lại tin nhắn cho mình, nói là đến công ty của ba cô, tối sẽ về ăn cơm.
Bác Mộ Trì không nói gì, nhìn Phó Vân Hành đang đi theo sau, báo cáo: "Mẹ em đến công ty rồi."
Phó Vân Hành mỉm cười: "Ừ."
Phó Vân Hành đi vào phòng với Bác Mộ Trì, anh chưa kịp làm gì đã bị Bác Mộ Trì bắt nằm xuống giường, không được phép di chuyển.
Anh dở khóc dở cười, hoàn toàn không thể từ chối.
Nằm xuống chưa được bao lâu, Bác Mộ Trì đã thay áo ngủ đi tới.
Hai người chung giường chung gối lần nữa.
Lúc người được mùi hương quen thuộc của người nằm bên cạnh, Phó Vân Hành mới cảm thấy vô cùng hối hận.
Nếu như không bị thương, giờ hai người họ sẽ không thành ra thế này.
Trong phòng rất im ắng, mí mắt Bác Mộ trì nặng trĩu, nhưng vẫn còn lo lắng cho cảm nhận của người bên cạnh: "Vết thương còn đau không?"
"Còn một chút." Phó Vân Hành thành thật trả lời.
Bác Mộ Trì không tin lắm: "Chỉ có chút thôi à?"
Phó Vân Hành bật cười, cụp mắt xuống nhìn cô: "Ít hơn một giờ trước."
Nghe nói như thế, Bác Mộ Trì bỗng nảy sinh cảm giác không muốn để ý đến anh nữa. Khóe môi cô mím thành một đường thẳng, đau lòng nói: "Không có cách nào xoa dịu sao? Có thuốc giảm đau không?"
Phó Vân Hành cười một tiếng, dùng một tay kéo người vào lòng mình, ôm chặt cô trong lòng: "Cho anh ôm một chút là được."
Cả người Bác Mộ Trì cứng đờ, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh đang không ngừng truyền sang người mình, cảm nhận được hơi thở của anh phả lên đỉ.nh đầu mình. Cô hơi thất thâng, đang muốn điều chỉnh lại tư thế thì Phó Vân Hành bỗng đè người cô lại, khàn giọng nói: "Đừng động đậy."
"..."
Sau một hồi yên lặng, Bác Mộ Trì ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh..."
Môi của cô mấp máy, lúc đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Phó Vân Hành thì lặng lẽ thay đổi lời nói bên môi bằng: "Ờm. Nhưng ngủ như thế em thấy không thoải mái lắm."
Phó Vân Hành: "Thay đổi một chút?"
"Vâng." Bác Mộ Trì từ từ thay đổi tư thế dựa vào lòng anh, cô nhắm hai mắt lại nói: "Giờ được rồi."
Phó Vân Hành mỉm cười, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm gò má và hai lỗ tai đỏ bừng của cô, tham lam nhìn gương mặt cô, không nhịn được phải thấp giọng cười. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
"Đâu Đâu."
"Sao ạ?" Bác Mộ Trì xấu hổ từ từ nhắm mắt lại.
Phó Vân Hành: "Có phải em thấy nóng lắm không?"
Bác Mộ Trì nghẹn lời, ngước mắt lên trừng anh, lên tiếng hỏi lại: "Em nóng à?"
Cô đưa tay lên sờ cánh tay anh, giả vờ bình tĩnh nói: "Rốt cuộc là ai nóng đây?"
Hai người giằng co thật lâu.
Phó Vẫn Hành nhận thua trước.
"Anh nóng." Anh nói.
Nghe anh thừa nhận một cách thản nhiên như thế, thật ra Bác Mộ Trì thắng những không vui lắm. Cô c.ắn môi dưới, lầm bầm nói: "Em cũng cảm thấy thế."
Cơ thể của anh nóng hổi, giống như bị sốt vậy.
Phó Vân Hành cụp mắt: "Em biết vì sao anh lại nóng thế không?"
"... Em đâu có ngốc." Bác Mộ Trì chui đầu vào lòng anh, hung dữ nói: "Anh đừng có nói nữa, bình tĩnh lại đi, một lát sẽ không nóng nữa."
Phó Vân Hành dở khóc dở cười: "Vậy nếu lát nữa mà vẫn không bình tĩnh được thì sao?"
Vấn đề này, Bác Mộ Trì không biết phải trả lời thế nào.
Cô mở mắt ra, nhìn gương mặt tinh xảo khiến cho cô rung động, ánh mắt từ vầng trán đầy đặn lướt qua mặt mày của anh, sống mũi cao, rơi vào đôi môi mỏng anh. Đôi môi của Phó Vân Hành không quá mỏng nhưng cũng không quá dày.
Nhưng nếu so sánh thì thuộc dạng môi mỏng.
Dáng môi của anh rất đẹp và cũng rất mềm mại.
Mềm mại giống như thạch cô ăn khi bé vậy.
Bác Mộ Trì cũng từng được thử và biết hương vị của nó.
Nhìn chằm chằm một lát, cô như bị quỷ ám nói: "Vậy em hôn anh nhé?"
Phó Vân Hành khẽ giật mình: "Muốn hôn anh?"
"Là anh muốn hôn em." Bác Mộ Trì sửa lời anh.
Phó Vân Hành cũng không khó chịu khi bị cô vạch trần suy nghĩ trong lòng. Anh thẳng thắn thừa nhận, ánh mắt dính chặt lên đôi môi xinh đẹp của cô, hầu kết trượt lên trượt xuống: "Đúng là muốn hôn."
Bác Mộ Trì ra vẻ "em biết ngay mà", nhỏ giọng nói: "Vậy em hôn anh, anh đừng động đậy lung tung đấy nhé."
Lần đầu Phó Vân Hành nghe lời nói như vậy, thoải mái đồng ý: "Được." Anh hứa hẹn: "Anh thề anh sẽ không động đậy."
Bác Mộ Trì đáp lại một cách mơ hồ, cô chống người dậy hôn anh.
Đã rất lâu rồi không hôn Phó Vân Hành, cô thấy không quen lắm. Bác Mộ Trì nhẹ nhàng chạm vào môi anh, không chạm thì không thấy gì, lúc chạm vào rồi cô mới phát hiện, thật ra mình nhớ cảm giác cả người tê dại khi hôn môi với anh, rất khát khao cảm giác nhịp tim đập nhanh khi môi lưỡi triền miên với anh.
Thậm chí, cô rất muốn thấy vẻ mặt đắm chìm của anh khi hôn mình.
Mới bắt đầu, đúng là Bác Mộ Trì chủ động.
Nhưng cô hôn một lúc đã thấy mệt, lúc cô định lùi ra sai thì Phó Vân Hành nâng eo của cô lên, nhân cơ hội đó ngậm lấy môi dưới của cô cắn cắn.
Hàm răng bị người đẩy ra, lông mi của Bác Mộ Trì run lên, nhịp tim cũng tăng nhanh.
Cô còn chưa kịp nhắc Phó Vân Hành chú ý vết thương, hơi thở mạnh mẽ và nhiệt độ nóng rực của anh đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí của cô, khiến cô tạm thời không nhớ được gì cả. Tâm trí của cô bị anh xâm chiếm, tất cả mọi thứ đều thuận theo anh.
Anh ngậm lấy đầu lưỡi cô, lưu luyến hôn cô.
Đã hai tháng không ở bên cạnh nhau, nhớ nhung dâng lên như thủy triều.
Cơ thể hai người dán vào nhau, quần áo mỏng manh hoàn toàn không ngăn được nhịp tim tăng nhanh vì đối phương. Nó đập rất nhanh đáp lại nhau.
Chỉ có người từng yêu xa mới biết, yêu xa khó khăn bao nhiêu.
Bác Mộ Trì lơ đãng nghĩ, đã lâu rồi không hôn môi, hình như kỹ thuật hôn của Phó Vân Hành thụt lùi rồi.
Cô không biết rằng không phải do kỹ thuật hôn của Phó Vân Hành thụt lùi, mà là anh không dám hôn quá sâu, anh sợ sẽ không khống chế được bản thân.
Vào thời khắc này, Phó Vân Hành cảm thấy vô cùng hối hận.
Nếu như không bị thương, hai người cũng không thành ra như thế này.
Không biết hai người đã hôn bao lâu, hai tay của Phó Vân Hành vẫn an phận chống hai bên người Bác Mộ Trì, không dám nhúc nhích và cũng không nhúc nhích.
Anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô rồi di chuyển sang chỗ khác, thả từng nụ hôn dày đặt lên gò má và vành tai cô.
Rất lâu sau đó, anh cúi mặt xuống cọ lên chóp mũi cô, khàn giọng hỏi thăm: "Em buồn ngủ không?"
"... Hơi hơi." Bác Mộ Trì bỗng hoàn hồn: "Miệng vết thương của anh không nứt ra chứ?"
Phó Vân Hành: "Không."
Anh hít sâu một hơi, đè nén sự bồn chồn trong thân thể, giọng trầm vô cùng: "Vậy ngủ một lát nhé?"
Bác Mộ Trì chớp chớp mắt, nhìn vào con ngươi sâu thẳm của anh, nhẹ nhàng đáp lời: "Ngủ thôi."
Phó Vân Hành: "... Được."
Hai người không dám làm bất cứ hành động đụng chạm nhau nào nữa.
Bác Mộ Trì thành thật để cho Phó Vân Hành ôm, dán vào vị trí gần tim anh rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Sau khi cô ngủ, Phó Vân Hành cũng thiếp đi khi nào không hay.
Ánh mắt trời chói mắt buổi chiều bị tấm màn cửa ngăn lại, không thể quấy rầy sự ấm áp giữa hai người, để cho họ có giấc ngủ thật ngon.
***
Mấy ngày sau đó, Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành không đi đâu hết.
Bởi vì Phó Vân Hành bị thương nên được duyệt đến tận nửa tháng để ở nhà nghỉ ngơi.
Hai người không ở nhà họ Phó thì ở nhà họ Bác, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài đi dạo.
Lúc Bác Mộ Trì đi huấn luyện Phó Vân Hành cũng đi theo, nhưng cô không cho anh cầm thứ gì nặng cả, chỉ cho phép anh nắm tay mình.
Một tuần trôi qua trong nháy mắt.
Vết thương của Phó Vân Hành đã tốt hơn rất nhiều, người cũng có thể hoạt động như bình thường.
Anh không định nghỉ ngơi nửa tháng thật, anh muốn ở cùng Bác Mộ Trì thêm hai ngày rồi đến bệnh viện làm việc.
Khi nghe được quyết định này của anh, Bác Mộ Trì im lặng thật lâu, sau đó cô thẳng tay xốc quần áo của anh lên: "Anh cảm thấy mình khỏe rồi à?"
Bác Mộ Trì nhìn vết thương của anh, chắc chắn rằng không còn máu me như trước.
Cô mấp máy môi: "Nhưng anh được nghỉ ở nhà nửa tháng mà..."
Phó Vân Hành cốc vào trán cô: "Cũng đâu thể nghỉ nửa tháng thật, anh không ở đó đàn anh Thúc với Triệu Hàng bận rộn lắm."
Bác Mộ Trì bĩu môi: "Nhưng mà..."
"Vẫn chưa yên tâm à?" Phó Vân Hành cúi đầu, bất ngờ hôn một cái lên môi cô: "Nếu như em không yên tâm thì đến bệnh viện với anh nhé?"
Bác Mộ Trì bình tĩnh suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: "Được ạ."
Cô nhẩm tính: "Nhưng buổi sáng thì không được, buổi sáng em phải đi huấn luyện rồi, huấn luyện xong em sẽ đến bệnh viện trông chừng anh."
Phó Vân Hành: "..."
Thấy Phó Vân Hành không nói lời nào, Bác Mộ Trì trừng mắt nhìn, giống như bé thỏ trắng hòi: "Anh không muốn em đến bệnh viện trông chừng anh à?"
"Không mà." Phó Vân Hành xoa hoa huy*t Thái Dương, đối diện với ánh mắt ranh mãnh của cô, đồng ý một cách miễn cưỡng: "Muốn đến thì đến nhưng trước khi anh quay lại bệnh viện làm việc em phải nói cho anh biết, gần đây em có muốn đi đâu không?"
Không đợi Bác Mộ Trì trả lời, Phó Vân Hành đã nhớ trước khi cô từng nói: "Em có muốn leo lên núi ngắm bình minh không?"
Đúng là Bác Mộ Trì muốn đi thật, cô còn muốn cắm trại dã ngoại.
"Nhưng mà..."
Cô đưa mắt nhìn eo của Phó Vân Hành, duỗi ngón tay chọc chọc: "Em muốn thế thật, nhưng anh được chứ?"
Phó Vân Hành bắt lấy ngón tay đang chọc loạn của cô, cảm thấy phải để bạn gái biết rằng anh bị thương, nhưng sau một tuần nghỉ ngơi, eo và vết thương đã không có vấn đề gì. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Anh dừng lại một chút rồi hỏi: "Không tin anh à?"
"Cũng không phải không tin." Bác Mộ Trì có hơi khó xử, nghiêng mắt nhìn eo của anh: "Chẳng phải do eo của anh không được hay sao?"
"..."
Thái dương Phó Vân Hành giật giật, hoài nghi lỡ tai mình bị ảo giác: "Eo của ai không được?"
Bác Mộ Trì ngập ngừng nói: "Anh đó."
Hai người im lặng nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, bỗng nhiên Phó Vân Hành lên tiếng hỏi: "Muốn thử một chút không?"
"Thử cái gì?" Đầu óc của Bác Mộ Trì vẫn chưa phản ứng kịp.
Phó Vân Hành kéo người vào ngực mình, lúc nắm lấy eo rồi cắn lên môi cô, anh nói một cách mơ hồ: "Thử một chút xem, rốt cuộc là eo của ai không được."