Hôn một hồi, Phó Vân Hành tựa trán với cô, không tiếp tục hôn nữa.
Không phải vì sợ Trì Ứng và Hạ Lễ nghe thấy điều không nên nghe, mà vì thời điểm không thích hợp.
Cổ họng anh căng chặt, nhìn đôi môi đỏ hồng của cô bị anh hôn, giống như anh đào tô điểm trên chiếc bánh kem, khiến người phải thèm muốn.
Yết hầu của Phó Vân Hành cuộn lên cuộn xuống, đáy mắt tối lại, đổi chủ đề nói chuyện với cô để chuyển hướng sự chú ý: “Lát nữa em muốn đi đâu trước?”
Bác Mộ Trì còn chưa hoàn hồn sau nụ hôn triền miên của anh, đột nhiên nghe đến câu này, cô ngẩn người trong giây lát: “Đi đâu cũng được.”
Cô nghe giọng nói khàn khàn của anh, vành tai nóng bừng.
Phó Vân Hành ôm cô vào lòng một lúc lâu mới buông ra “Hay là nghỉ ngơi một lúc rồi ra ngoài sau nhé?”
Bác Mộ Trì quay đầu nhìn ánh nắng ấm áp bên ngoài “Thôi ạ, chúng ta trước tiên ra ngoài đi dạo một lát, sau đó tìm chỗ nào ăn trưa được không anh?”
Cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi.
Phó Vân Hành: “Được.”
-
Khi cả bốn người ra ngoài đi dạo, dường như Trì Ứng vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc.
Cậu và Bác Mộ Trì chạm mắt nhau, bèn lẳng lặng nhìn đi chỗ khác. Nhưng cậu vừa quay đầu thì lại bắt gặp ánh mắt của Phó Vân Hành.
Sau một hồi im lặng, cậu quay đầu tìm Hạ Lễ, nhanh chóng ném cho hai người một câu: “Bọn em đi mua hai chai nước.”
Hạ Lễ:“……”
Nhìn thấy bóng lưng hai người đi xa dần, Mộ Trì rất khó hiểu “Trì Ứng ngáo à?”
Phó Vân Hành hơi suy tư: “Có thể?”
Hai người đều không nói nên lời một hồi, Bác Mộ Trì tự lẩm bẩm một mình: “Mẹ em nói rất đúng, Trì Ứng có chút ngớ ngẩn.”
Trong mắt Phó Vân Hành hiện lên một ý cười, anh dẫn cô đi ra ngoài “Tạm thời cậu ấy chưa quen thôi, mấy ngày nữa chắc là ổn rồi.”
“Ồ.”
Hai người chậm rãi đi theo hai người phía trước.
Kirishima này được bao quanh bởi một hồ nước, không có đường cho xe cộ ra vào nên chỉ có cách duy nhất là đi thuyền. Vì vậy, nó cực kỳ giống một hòn đảo.
Trên đảo rất nhiều những con ngõ con đường nhỏ, món ngon và cửa hàng đặc sắc.
Lên trên là đỉnh Kirishima, ở đó có thể cắm trại để ngắm bình minh và hoàng hôn. Không có phương tiện di chuyển nào để lên được đây, chỉ có thể đi bộ lên thôi.
Cũng chính vì lý do này mà nhiều người dù muốn đến cũng chùn bước với nơi nàt. Bởi vì đi bộ lên núi thực sự cần rất nhiều dũng khí.
Thể lực của đoàn Bác Mộ Trì đều không tệ, họ đi dạo quanh chân núi mua rất nhiều đồ lặt vặt, ăn trưa xong lại trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Đến bốn giờ chiều, bốn người mới chuẩn bị lên núi.
Phong cảnh dọc theo đường đi rất đẹp, Bác Mộ Trì đứng ở lưng chừng núi có thể nhìn thấy mặt hồ xanh biếc, sóng nước lăn tăn, ánh mặt trời chiếu thẳng vào, mặt nước lấp lánh như được dát vàng, vô cùng xinh đẹp.
Thấy cô dừng lại, Phó Vân Hành rũ mắt: “Em mệt à?”
“Không mệt.” Bác Mộ Trì liếc anh một cái, cất giọng nói: “Thể lực của em tốt hơn anh nghĩ đó.”
Bác Mộ Trì ngân dài một chữ “Ồ”, “Vậy là được rồi.”
“Eo rất quan trọng đó.” Cô nói khẽ.
Phó Vân Hành bị lời nói của cô làm cho nghẹn, không muốn tiếp tục chủ đề này với cô nữa.
Buổi chiều có rất nhiều người lên núi, Trì Ứng và Hạ Lễ không muốn ăn cơm chó, đã sớm đi trước mặt bọn họ.
Lúc Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành trèo lên đến đỉnh, hai người họ đã tìm được chỗ dựng lều.
Cân nhắc đến việc vẫn còn một số ít người biết Bác Mộ Trì, địa điểm họ chọn hơi xa so với những người lên đ.ỉnh núi cắm trại, nhưng quang cảnh rất tốt.
Bác Mộ Trì phát hiện nơi họ dựng lều lúc chui ra có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh của Kirishima.
Cả bốn cùng nhau dựng xong hai chiếc lều đôi.
Sau khi sắp xếp xong, Trì Ứng kêu than rằng cậu mệt, muốn nghỉ ngơi trước.
Bác Mộ Trì thật ra cũng hơi mệt, nhưng cô không vào lều, cô đang đợi hoàng hôn.
Phó Vân Hành đợi hoàng hôn cùng cô.
Một cái ly giữ nhiệt được đưa qua, Bác Mộ Trì tươi cười cầm lấy “Cám ơn Vân Bảo.”
Phó Vân Hành liếc cô một cái, không nói gì.
Bác Mộ Trì uống vài ngụm, sau đó quay đầu nhìn anh “Uống không anh?”
Phó Vân Hành nhận lấy “Có.”
Bác Mộ Trì dựa vào người anh, cùng anh nhìn mặt trời từ từ lặn xuống, nhìn hình ảnh phản chiếu của mặt trời chìm vào đáy hồ rồi biến mất trước mắt.
Vừa ngắm, Bác Mộ Trì vừa cảm khái: “Lại một ngày nữa đã trôi qua rồi.”
Cô hỏi Phó Vân Hành: “Ngày mốt anh thật sự trở lại bệnh viện làm rồi sao?”
Phó Vân Hành đưa tay vỗ vỗ đầu cô, nhìn vào mắt cô: “Ừ.”
Bác Mộ Trì bĩu môi “Được thôi. ”
Cô dụi vào ngực anh và nói: “Thực ra tuần sau em cũng phải trở lại đội huấn luyện rồi.”
Phó Vân Hành đáp: “Anh biết.”
Anh dừng lại “Đâu Đâu.”
“Vâng?” Bác Mộ Trì nhướng mắt.
Phó Vân Hành nhìn cô chằm chằm, cổ họng có chút khô khốc, anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Huấn luyện phải chú ý an toàn.”
Bác Mộ Trì bật cười “Em biết rồi.”
Cô chỉ chỉ vào chỗ eo anh qua lớp quần áo, nghiêm mặt nói: “Bác sĩ Tiểu Phó cũng vậy, đừng để bị thương nữa.”
Cô mím môi “Nếu không thì em thật sự sẽ mặc kệ anh luôn.”
Phó Vân Hành nắm tay cô nghịch “Được.”
Anh nhìn xuống móng tay mảnh mai và được cắt tỉa gọn gàng của cô, véo đầu ngón tay cô, cảm nhận nhịp đập của trái tim cô từ lòng bàn tay truyền đến. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Mười ngón tay kết nối với trái tim.
Khi hai bàn tay đan vào nhau, dường như hai trái tim cũng đang được kết nối và hòa quyện với nhau.
Mặt trời lặn xuống nhuộm đỏ bầu trời xanh, giống như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp, tươi sáng và rực rỡ.
Sau khi Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành ngắm hoàng hôn xong, cũng tiện gửi luôn vài tấm ảnh hoàng hôn cho Đàm Thư, người không thể ra ngoài chơi.
Đàm Thư:「Tớ đang tăng ca, cậu đang làm gì vậy?」
Đàm Thư thấy rất khó hiểu:「Gửi vậy mà được hả?」
Bác Mộ Trì:「Nghỉ việc đi.」
Đàm Thư:「.」
Bác Mộ Trì:「Sao cậu không nói là nghỉ việc rồi cậu nuôi tớ hả nữa?!」
Bác Mộ Trì:「Không cần tớ nuôi nữa à?」
Đàm Thư:「Tớ bận tiếp đây, nhớ mang quà về cho tớ đấy.」
Bác Mộ Trì:「Ò」
Cô nhịn cười, không kiềm được tò mò hỏi:「Tại sao cậu không trả lời thẳng câu hỏi của tớ? Cậu đang tăng ca một mình ở công ty hả? Hay có cả Tạ Hồi ở đấy thế?」
Đàm Thư:「Không có.」
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Đàm Thư bị trêu đến phát bực thì Bác Mộ Trì mới dừng lại.
Cô cười vui vẻ, tâm trạng vô cùng tốt.
Trì Ứng vừa ngủ được mộ giấc đi ra thì bắt gặp khuôn mặt tươi cười của cô.
Cậu vò tóc, ngồi bên cạnh cô “Anh Vân Hành đâu chị?”
“Đi lấy nước nóng rồi.” Bác Mộ Trì liếc cậu một cái “Ngủ đủ rồi à?
Trì Ứng gật đầu, chạm vai với cô, “Chị đang nói chuyện với ai vậy, sao cười vui thế.”
“Chị Thư của em đấy.” Bác Mộ Trì nói.
Trì Ứng: “Ồ.”
Hai chị em im lặng một lúc, Trì Ứng đột nhiên dè dặt hỏi: “Chị à.”
“Gì?”
“Chị có thích Vân Bảo của trước đây không?”
Bác Mộ Trì có lẽ biết cậu muốn hỏi gì, cô liếc mắt nhìn cậu, cạn lời nói “Ý của em là loại thích nào?”
Trì Ứng: “Thích kiểu nam nữ ấy.”
“Thích chứ.” Cô nói kiểu nửa thật nửa giả “Chị đã yêu thầm Vân Bảo từ rất lâu rồi, em không biết sao?”
Trì Ứng tròn mắt nghi hoặc: “Thật không?”
“Thật mà.”
Bác Mộ Trì mặt không chút thay đổi nói “Nhưng trước đây Vân Bảo mãi không thích chị, sau khi chị uy hiếp anh ấy thì anh ấy mới miễn cưỡng chấp nhận lời tỏ tình của chị đó.”
“Hả?” Trì Ứng ngẩn ra “Chị uy hiếp anh ấy như thế nào?”
Bác Mộ Trì chớp mắt, cảm thấy rõ là cậu đã hỏi đúng vấn đề rồi. Cô vắt óc suy nghĩ một lúc xong đưa ra câu trả lời: “Thì chị bảo nếu anh ấy không đồng ý thì chị sẽ đi nói với mẹ nuôi là anh ấy bắt nạt chị.”
Mí mắt Trì Ứng giật giật, như thể có chút không tin nổi.
Cậu im lặng một lúc rồi nói một cách uyển chuyển: “Chị à, chuyện tình cảm thực ra không thể gượng ép được. Dưa ép không ngọt.”
“Không nha.” Bác Mộ Trì trợn to mắt, vô tội nói: “Chị thấy quả dưa ép siêu ngọt luôn.”
Sau đó, cô nhìn Trì Ứng: “Em không hiểu đâu.”
Trì Ứng:“……”
Cậu thực sự không hiểu, nhưng cậu cảm thấy chị gái mình có vẻ không giống một người sẽ ép buộc ai đó điều gì.
Trong lúc cậu đang phiền não không biết làm sao để thuyết phục Bác Mộ Trì, Bác Mộ Trì đã không kìm được mà bật cười thành tiếng.
“……”
Trong nháy mắt, Trì Ứng phản ứng lại: “Chị lừa em à?”
Bác Mộ Trì vừa gật đầu vừa cười, không nhịn được đưa tay lên bóp mặt cậu “Sao em lại ngốc như vậy? Vân Bảo là người mà chị em có thể ép buộc được sao, đúng không Vân Bảo?”
Phó Vân Hành đã đi lấy nước nóng xong trở về từ lâu, “Ừ” một tiếng, nhấc chân đi tới gần bọn họ.
Anh đặt chiếc cốc sang một bên, cảm thông nhìn Trì Ứng “Em ấy lừa em đấy.”
Anh dừng lại một lát, bắt gặp khuôn mặt sáng bừng của Bác Mộ Trì, buồn cười nói: “Anh mới là người đã yêu thầm chị em từ rất lâu rồi.”
Trì Ứng cạn lời, đi về phía sau nằm, dáng vẻ rất tùy ý “Em sẽ không tin hai người nữa đâu.”
Cậu vô cùng nghi ngờ rằng cả hai người này đang lấy việc trêu đùa cậu làm thú vui.
Bác Mộ Trì nhướn mày “Đừng mà, Vân Bảo nói thật đấy, chẳng lẽ chị em không xứng đáng được yêu thầm sao?”
“……” Trì Ứng không muốn nói chuyện, cũng không muốn đả kích sự tự tin của cô.
Phó Vân Hành ngồi xuống bên cạnh Bác Mộ Trì, cong môi trả lời: “Xứng đáng chứ.”
Trì Ứng im lặng, cảm nhận rõ ràng bản thân vừa ăn một tấn cơm chó.
Hơn nữa còn là bị ép nhét vào mồm.
Cậu kháng nghị trong im lặng một hồi, sau đó lẳng lặng tránh qua một bên, tìm Hạ Lễ chơi game.
Buổi tối, bốn người tùy tiện ăn chút đồ trên đỉnh núi.
Bác Mộ Trì ăn không được bao nhiêu, cho nên Phó Vân Hành đã chuẩn bị sẵn để cô không bị đói.
Sau khi ăn xong, bốn người ngồi trước lều trò chuyện, ngắm màn đêm buông xuống, ngắm vầng trăng khuyết treo trên bầu trời đêm tối đen, và ngắm lác đác vài ngôi sao lấp lánh. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Không hiểu sao, Bác Mộ Trì có cảm giác năm tháng tĩnh lặng.
Cô đi ngủ sớm, nhưng khi nghe nói trên bầu trời đêm lúc ba bốn giờ có nhiều sao nhất, cô không kìm được lẩm bẩm với Phó Vân Hành: “Em muốn dậy lúc ba bốn giờ để ngắm sao.”
Phó Vân Hành cười cười: “Vậy em đi ngủ trước đi, ba bốn giờ anh gọi em dậy.”
Bác Mộ Trì sững sờ: “Anh không đi ngủ với em sao?”
Phó Vân Hành còn chưa trả lời thì Trì Ứng đã vẫy vẫy tay trước, tỏ vẻ không muốn nhìn nữa: “Anh Vân Hành cứ đi ngủ với chị em đi, em thức muộn, để em và Hạ Lễ canh đêm trước cho, rồi hai anh chị dậy sau.”
Bác Mộ Trì: “Em thấy vậy được đó.”
Phó Vân Hành suy nghĩ một chút rồi nói với bọn họ: “Buồn ngủ thì gọi anh dậy nhé.”
Hạ Lễ: “Vâng.”
Sau khi cả hai vào khu tắm rửa để tắm rửa xong, họ chui vào trong lều.